Chương 239: Tập hợp
27/04/2025
10
7.5
Chương 239: Tập hợp
Chờ cho nhóm Đổng A rời đi, con quái vật nhỏ trong hang không dám chần chừ. Nó hót một tiếng, từ các lỗ tròn trên vách động, rất nhiều con chim tương tự bay ra. Đôi mắt đều đen thui như bị nhập hồn.
Chúng lao nhao một hồi, rồi nhanh chóng bay đi qua một lối nhỏ khác trên vách động. Trước khi rời đi, bầy chim còn chưa quên mang theo túi lương thực mà Khánh An đã để lại.
Đổng A sớm nhận ra bầy quái vật này chẳng hề đơn giản, không nhỏ yếu như vẻ ngoài. Hắn tận lực tránh phiền phức.
Nếu đối phương thông minh, Đổng A chỉ cần uy h·iếp một chút cảnh cáo. Nếu quái vật thực sự không biết điều, dám làm càn, hắn sẽ không ngần ngại khô máu với nó.
Đổng A chờ đợi thêm một ngày, ăn uống và nghỉ ngơi ngay trong động.
Hắn vẫn chăm chú nghiên cứu về AI. Sở Tuyết thì rảnh rỗi luyện võ, đôi khi ra ngoài dạo hoặc ngồi bấm đàn.
Khánh An lại thường ngồi ngẩn người, suy tư điều gì đó. Sau khi Đổng A tiêm một liều thuốc bổ sung năng lượng, nàng lập tức ngủ thẳng cẳng, thậm chí còn ngáy rõ to. Cũng may là bọn hắn đang ở sâu trong động, âm thanh ngăn cách với bên ngoài.
Khung cảnh hiện tại lúc nào cũng tối đen như mực, khó bề phân biệt ngày hay đêm.
Đúng 3 giờ sáng hôm đó, Đổng A phát hiện có động tĩnh. Hắn lập tức lấy đèn pin, rời khỏi hang động để dẫn đường.
Không lâu sau, một đoàn xe xuất hiện dưới chân núi. Từ trong xe, một nhóm gần 50 người v·ũ k·hí sẵn sàng bước ra, nhanh chóng tiến về phía hắn.
Đổng A không ngờ Thanh Nhã chưa đến, Thái Sơn đến trước một bước. Trên thân thể cao to đầy máu me, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Hắn tiến tới, cúi đầu chào với thái độ có phần kính cẩn:
“Ngài Đổng A, đã lâu không gặp!”
Đổng A mỉm cười, bắt tay với Thái Sơn, rồi hỏi:
“Ngươi dẫn nhiều người đến vậy sao?”
Thái Sơn gật đầu:
“Bên ngoài quá nguy hiểm, đi nhiều người mới dễ hỗ trợ lẫn nhau.”
Đổng A liếc nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, hỏi tiếp:
“Mới chiến đấu không lâu phải không?”
Thái Sơn cười khổ:
“Lũ phản bội! Chúng thấy ta được ngài nâng đỡ, nên cảm thấy bị uy h·iếp. Chúng nhiều lần gây phiền phức, lần này cuối cùng cũng phải động thủ.”
Đổng A gật đầu, ánh mắt sắc bén:
“Các ngươi đến rất nhanh. Lần này, đồ vật ta giao vô cùng quý giá, phải đặc biệt cẩn thận. Đống xương quái vật cấp lãnh chúa mà ta giấu, các ngươi đã thu hoạch xong chưa?”
Thái Sơn nghiêm túc đáp:
“Đã thu lấy toàn bộ, hiện đang chất trên xe tải.”
Đổng A hài lòng:
“Tốt lắm.”
Hắn chưa quên nhắc đến thù lao:
“Lần này thanh toán thù lao, ngoài tiền điện tử, ta còn hứa một lần xuất thủ chế tạo. Các ngươi tìm khung xương robot, ta sẽ cải tiến nó, đảm bảo nếu người điều khiển có võ công cao cường, thì có thể cầm cự với cải tạo chiến sĩ (cấp 2) một lúc.”
Nghe đến đây, Thái Sơn vừa mừng rỡ vừa sợ. Trong lòng hắn từng nhiều lần nghĩ đến việc liều mình gom hết vốn liếng để mua thuốc gốc, hy vọng thành công trở thành cải tạo chiến sĩ. Nhưng tỷ lệ thành công quá thấp, mà đoàn đội lại quá yếu ớt, chưa dám mạo hiểm.
Hơn nữa, Thanh Nhã đã đánh tiếng: điều kiện hợp tác với căn cứ B20 là trong đoàn đội không được xuất hiện cải tạo chiến sĩ. Điều này cũng góp phần làm hắn do dự hơn.
Thái Sơn hiểu ý cũng nhân cơ hội mở miệng:
“Nếu căn cứ B20 có bán ra khung xương robot, chúng ta liền dồn hết vốn liếng mua vài bộ?”
Đổng A nhướng mày, hỏi lại:
“Các ngươi chưa mua khung xương robot hay sao? Giá của nó cũng không đến mức quá đắt.”
Thái Sơn cười khổ:
“Ngài nói đùa! Chúng ta chẳng có cách nào cạnh tranh với các đoàn lính đánh thuê lớn. Hơn nữa, căn cứ A77 không thích bán lẻ từng bộ, họ chỉ muốn bán sỉ từng lô lớn. đoàn đội nhỏ hiện không đủ tài lực mua sắm.”
Đổng A khẽ gật đầu:
“Thanh Nhã chưa kịp nhắc đến chuyện này với ta. Thì ra là vậy...”
Thái Sơn do dự, nhưng vẫn hỏi:
“Liệu còn cách nào không, thưa ngài?”
Đổng A dùng tay chỉ lên thùng xe tải đang chở đầy xương quái vật, điềm tĩnh nói:
“Đây chính là vật liệu chế tạo khung robot. Ta cần một khoảng thời gian để chế tạo.
Các ngươi hãy chuẩn bị tiền điện tử và danh sách người sử dụng. Ta sẽ chế tạo đo thân từng bộ, đồng nghĩa giá sẽ rất đắt. Bù lại, chất lượng sẽ vượt xa những thứ phế phẩm mà căn cứ A77 bán ra.”
Nghe vậy, Thái Sơn mừng rỡ, vội vàng nói:
“Cảm ơn ngài! Thật chẳng biết nói gì hơn.”
Hiện tại, đoàn đội của Thái Sơn đã phục hồi nhân số, lên tới khoảng 80 người. Nếu tập trung toàn bộ lực lượng để đối phó với một cải tạo chiến sĩ, mà đối thủ không sở hữu v·ũ k·hí quá lợi hại, thì vẫn có khả năng giành chiến thắng.
Nhưng hắn biết không thể tính toán đơn giản như thế.
Một cải tạo chiến sĩ khi ra ngoài hành động, ai lại chẳng mang theo cả đống đồng đội? Chẳng lẽ đám đồng đội đó sẽ khoanh tay đứng nhìn người của mình bị vây g·iết?
Các trận chiến bên ngoài hầu hết đều là đoàn chiến. Vì vậy, trong đội ngũ, việc sở hữu chiến lực cao cấp để kiềm chế các cao thủ của đối phương là điều cực kỳ quan trọng.
Đổng A cũng không dài dòng, chỉ gọn gàng phân phó:
“Đem toàn bộ xác quái vật trong động chất lên xe tải vận chuyển đi.”
Thái Sơn thoáng bất ngờ, bởi những lần trước, Đổng A chỉ yêu cầu lấy xương quái vật. Lần này lại muốn vận chuyển nguyên cả con. Dù chưa hiểu rõ lý do, nhưng hắn không hỏi thêm.
Đây chính là nguyên tắc làm việc: nếu Đổng A muốn giải thích, đã sớm nói. Chỉ cần làm theo lệnh là đủ.
Hắn và đồng đội phải chờ thêm hai ngày vì Đổng A nói rằng có việc quan trọng cần giải quyết. Thái Sơn đương nhiên không có ý kiến. Với người làm nhiệm vụ ngoài hoang dã, việc tính toán thời gian bằng tháng là điều hết sức bình thường. Đồ dự trữ như nước uống và lương thực cũng mang đủ, nên hai ngày chẳng đáng là gì.
Hai ngày sau, một chiếc xe độ chế khác, chạy với tốc độ tối đa, đã theo định vị thẳng tiến đến ngọn núi.
Lão Tân dẫn theo đội viên, tất cả đều mặc khung xương robot. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để vận chuyển vật dụng mà Đổng A yêu cầu từ trung tâm thương mại đến.
Lão Tân và Thanh Nhã đều xuất hiện. Khung xương robot được che giấu khéo léo dưới lớp trang phục ngụy trang, nên không quá thu hút sự chú ý. Từ bên ngoài nhìn, chỉ thấy họ “cao to, vạm vỡ” hơn người bình thường mà thôi.
Vừa gặp mặt, lão Tân đã hỏi:
“Đội trưởng, có chuyện gì gấp mà ngài bắt bọn ta mang vật phẩm tới tận đây?”
Đổng A giải thích sơ lược:
“Chúng ta chào đón đồng đội mới. Nàng rất đặc biệt nhưng quá yếu ớt, ta sợ nàng không chịu nổi đường xóc nảy khi về trung tâm thương mại, nên quyết định cứu chữa ngay tại đây.
Tiếp tục, hắn hỏi Thanh Nhã: "Vật phẩm không có vấn đề gì chứ?”
Thanh Nhã gật đầu, trả lời chắc chắn:
“Đội trưởng yên tâm, ta đã kiểm tra kỹ, mọi thứ đều ổn.”
Đổng A hài lòng:
“Tốt lắm. Mau vào việc đi. Sở Tuyết sẽ kể chi tiết mọi chuyện cho các ngươi sau.”
Nói xong, hắn đi được một đoạn rồi gọi Thanh Nhã lại:
“À đúng rồi, ngươi đi nói chuyện với Thái Sơn một chút, gọi thêm đám người lần trước từng giao chiến với Tịch Diệt Giáo Đoàn đến hỗ trợ. Nói với bọn họ là ta cần nhờ.”
Thanh Nhã rất cơ linh, nghe xong lập tức hiểu rõ, gật đầu rời đi.
Sở Tuyết đứng cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Có phải anh muốn nhân cơ hội này cho bọn họ hiểu rõ hơn sự đáng sợ của tà giáo không?”
Đổng A đáp thẳng:
“Muốn xem xét đoàn của Thái Sơn trở thành đoàn đội ngoại biên, phải cho bọn họ biết tà giáo kinh khủng đến mức nào, để bớt ảo tưởng.”
Sở Tuyết khẽ cười:
“Như vậy cũng được.”
Chờ cho nhóm Đổng A rời đi, con quái vật nhỏ trong hang không dám chần chừ. Nó hót một tiếng, từ các lỗ tròn trên vách động, rất nhiều con chim tương tự bay ra. Đôi mắt đều đen thui như bị nhập hồn.
Chúng lao nhao một hồi, rồi nhanh chóng bay đi qua một lối nhỏ khác trên vách động. Trước khi rời đi, bầy chim còn chưa quên mang theo túi lương thực mà Khánh An đã để lại.
Đổng A sớm nhận ra bầy quái vật này chẳng hề đơn giản, không nhỏ yếu như vẻ ngoài. Hắn tận lực tránh phiền phức.
Nếu đối phương thông minh, Đổng A chỉ cần uy h·iếp một chút cảnh cáo. Nếu quái vật thực sự không biết điều, dám làm càn, hắn sẽ không ngần ngại khô máu với nó.
Đổng A chờ đợi thêm một ngày, ăn uống và nghỉ ngơi ngay trong động.
Hắn vẫn chăm chú nghiên cứu về AI. Sở Tuyết thì rảnh rỗi luyện võ, đôi khi ra ngoài dạo hoặc ngồi bấm đàn.
Khánh An lại thường ngồi ngẩn người, suy tư điều gì đó. Sau khi Đổng A tiêm một liều thuốc bổ sung năng lượng, nàng lập tức ngủ thẳng cẳng, thậm chí còn ngáy rõ to. Cũng may là bọn hắn đang ở sâu trong động, âm thanh ngăn cách với bên ngoài.
Khung cảnh hiện tại lúc nào cũng tối đen như mực, khó bề phân biệt ngày hay đêm.
Đúng 3 giờ sáng hôm đó, Đổng A phát hiện có động tĩnh. Hắn lập tức lấy đèn pin, rời khỏi hang động để dẫn đường.
Không lâu sau, một đoàn xe xuất hiện dưới chân núi. Từ trong xe, một nhóm gần 50 người v·ũ k·hí sẵn sàng bước ra, nhanh chóng tiến về phía hắn.
Đổng A không ngờ Thanh Nhã chưa đến, Thái Sơn đến trước một bước. Trên thân thể cao to đầy máu me, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Hắn tiến tới, cúi đầu chào với thái độ có phần kính cẩn:
“Ngài Đổng A, đã lâu không gặp!”
Đổng A mỉm cười, bắt tay với Thái Sơn, rồi hỏi:
“Ngươi dẫn nhiều người đến vậy sao?”
Thái Sơn gật đầu:
“Bên ngoài quá nguy hiểm, đi nhiều người mới dễ hỗ trợ lẫn nhau.”
Đổng A liếc nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, hỏi tiếp:
“Mới chiến đấu không lâu phải không?”
Thái Sơn cười khổ:
“Lũ phản bội! Chúng thấy ta được ngài nâng đỡ, nên cảm thấy bị uy h·iếp. Chúng nhiều lần gây phiền phức, lần này cuối cùng cũng phải động thủ.”
Đổng A gật đầu, ánh mắt sắc bén:
“Các ngươi đến rất nhanh. Lần này, đồ vật ta giao vô cùng quý giá, phải đặc biệt cẩn thận. Đống xương quái vật cấp lãnh chúa mà ta giấu, các ngươi đã thu hoạch xong chưa?”
Thái Sơn nghiêm túc đáp:
“Đã thu lấy toàn bộ, hiện đang chất trên xe tải.”
Đổng A hài lòng:
“Tốt lắm.”
Hắn chưa quên nhắc đến thù lao:
“Lần này thanh toán thù lao, ngoài tiền điện tử, ta còn hứa một lần xuất thủ chế tạo. Các ngươi tìm khung xương robot, ta sẽ cải tiến nó, đảm bảo nếu người điều khiển có võ công cao cường, thì có thể cầm cự với cải tạo chiến sĩ (cấp 2) một lúc.”
Nghe đến đây, Thái Sơn vừa mừng rỡ vừa sợ. Trong lòng hắn từng nhiều lần nghĩ đến việc liều mình gom hết vốn liếng để mua thuốc gốc, hy vọng thành công trở thành cải tạo chiến sĩ. Nhưng tỷ lệ thành công quá thấp, mà đoàn đội lại quá yếu ớt, chưa dám mạo hiểm.
Hơn nữa, Thanh Nhã đã đánh tiếng: điều kiện hợp tác với căn cứ B20 là trong đoàn đội không được xuất hiện cải tạo chiến sĩ. Điều này cũng góp phần làm hắn do dự hơn.
Thái Sơn hiểu ý cũng nhân cơ hội mở miệng:
“Nếu căn cứ B20 có bán ra khung xương robot, chúng ta liền dồn hết vốn liếng mua vài bộ?”
Đổng A nhướng mày, hỏi lại:
“Các ngươi chưa mua khung xương robot hay sao? Giá của nó cũng không đến mức quá đắt.”
Thái Sơn cười khổ:
“Ngài nói đùa! Chúng ta chẳng có cách nào cạnh tranh với các đoàn lính đánh thuê lớn. Hơn nữa, căn cứ A77 không thích bán lẻ từng bộ, họ chỉ muốn bán sỉ từng lô lớn. đoàn đội nhỏ hiện không đủ tài lực mua sắm.”
Đổng A khẽ gật đầu:
“Thanh Nhã chưa kịp nhắc đến chuyện này với ta. Thì ra là vậy...”
Thái Sơn do dự, nhưng vẫn hỏi:
“Liệu còn cách nào không, thưa ngài?”
Đổng A dùng tay chỉ lên thùng xe tải đang chở đầy xương quái vật, điềm tĩnh nói:
“Đây chính là vật liệu chế tạo khung robot. Ta cần một khoảng thời gian để chế tạo.
Các ngươi hãy chuẩn bị tiền điện tử và danh sách người sử dụng. Ta sẽ chế tạo đo thân từng bộ, đồng nghĩa giá sẽ rất đắt. Bù lại, chất lượng sẽ vượt xa những thứ phế phẩm mà căn cứ A77 bán ra.”
Nghe vậy, Thái Sơn mừng rỡ, vội vàng nói:
“Cảm ơn ngài! Thật chẳng biết nói gì hơn.”
Hiện tại, đoàn đội của Thái Sơn đã phục hồi nhân số, lên tới khoảng 80 người. Nếu tập trung toàn bộ lực lượng để đối phó với một cải tạo chiến sĩ, mà đối thủ không sở hữu v·ũ k·hí quá lợi hại, thì vẫn có khả năng giành chiến thắng.
Nhưng hắn biết không thể tính toán đơn giản như thế.
Một cải tạo chiến sĩ khi ra ngoài hành động, ai lại chẳng mang theo cả đống đồng đội? Chẳng lẽ đám đồng đội đó sẽ khoanh tay đứng nhìn người của mình bị vây g·iết?
Các trận chiến bên ngoài hầu hết đều là đoàn chiến. Vì vậy, trong đội ngũ, việc sở hữu chiến lực cao cấp để kiềm chế các cao thủ của đối phương là điều cực kỳ quan trọng.
Đổng A cũng không dài dòng, chỉ gọn gàng phân phó:
“Đem toàn bộ xác quái vật trong động chất lên xe tải vận chuyển đi.”
Thái Sơn thoáng bất ngờ, bởi những lần trước, Đổng A chỉ yêu cầu lấy xương quái vật. Lần này lại muốn vận chuyển nguyên cả con. Dù chưa hiểu rõ lý do, nhưng hắn không hỏi thêm.
Đây chính là nguyên tắc làm việc: nếu Đổng A muốn giải thích, đã sớm nói. Chỉ cần làm theo lệnh là đủ.
Hắn và đồng đội phải chờ thêm hai ngày vì Đổng A nói rằng có việc quan trọng cần giải quyết. Thái Sơn đương nhiên không có ý kiến. Với người làm nhiệm vụ ngoài hoang dã, việc tính toán thời gian bằng tháng là điều hết sức bình thường. Đồ dự trữ như nước uống và lương thực cũng mang đủ, nên hai ngày chẳng đáng là gì.
Hai ngày sau, một chiếc xe độ chế khác, chạy với tốc độ tối đa, đã theo định vị thẳng tiến đến ngọn núi.
Lão Tân dẫn theo đội viên, tất cả đều mặc khung xương robot. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để vận chuyển vật dụng mà Đổng A yêu cầu từ trung tâm thương mại đến.
Lão Tân và Thanh Nhã đều xuất hiện. Khung xương robot được che giấu khéo léo dưới lớp trang phục ngụy trang, nên không quá thu hút sự chú ý. Từ bên ngoài nhìn, chỉ thấy họ “cao to, vạm vỡ” hơn người bình thường mà thôi.
Vừa gặp mặt, lão Tân đã hỏi:
“Đội trưởng, có chuyện gì gấp mà ngài bắt bọn ta mang vật phẩm tới tận đây?”
Đổng A giải thích sơ lược:
“Chúng ta chào đón đồng đội mới. Nàng rất đặc biệt nhưng quá yếu ớt, ta sợ nàng không chịu nổi đường xóc nảy khi về trung tâm thương mại, nên quyết định cứu chữa ngay tại đây.
Tiếp tục, hắn hỏi Thanh Nhã: "Vật phẩm không có vấn đề gì chứ?”
Thanh Nhã gật đầu, trả lời chắc chắn:
“Đội trưởng yên tâm, ta đã kiểm tra kỹ, mọi thứ đều ổn.”
Đổng A hài lòng:
“Tốt lắm. Mau vào việc đi. Sở Tuyết sẽ kể chi tiết mọi chuyện cho các ngươi sau.”
Nói xong, hắn đi được một đoạn rồi gọi Thanh Nhã lại:
“À đúng rồi, ngươi đi nói chuyện với Thái Sơn một chút, gọi thêm đám người lần trước từng giao chiến với Tịch Diệt Giáo Đoàn đến hỗ trợ. Nói với bọn họ là ta cần nhờ.”
Thanh Nhã rất cơ linh, nghe xong lập tức hiểu rõ, gật đầu rời đi.
Sở Tuyết đứng cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Có phải anh muốn nhân cơ hội này cho bọn họ hiểu rõ hơn sự đáng sợ của tà giáo không?”
Đổng A đáp thẳng:
“Muốn xem xét đoàn của Thái Sơn trở thành đoàn đội ngoại biên, phải cho bọn họ biết tà giáo kinh khủng đến mức nào, để bớt ảo tưởng.”
Sở Tuyết khẽ cười:
“Như vậy cũng được.”
Tiến độ: 100%
248/248 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Tag liên quan