Chương 238: Chim nhỏ

27/04/2025 10 7.5
Chương 238: Chim nhỏ

Ba người Đổng A di chuyển với tốc độ rất nhanh. Đoạn đường mà Khánh An phải mất một ngày để đi, bọn họ chỉ cần vỏn vẹn 30 phút.

Cả ba dừng lại trước ngọn núi nhỏ. Theo sự chỉ dẫn của Khánh An, họ tiến vào hang động hẹp. Vừa bước vào,ba người nhận ra rằng bên trong hang nhỏ còn thông đến một hang động lớn hơn rất nhiều.

Trong không gian rộng lớn đó, một xác quái vật bay khổng lồ nằm ở chính giữa. Kích thước của nó to ngang với chiếc xe tải mini. Con quái đ·ã c·hết từ lâu, cơ thể lại chưa phân hủy bao nhiêu, tron không khí ngột ngạt còn tràn ngập mùi thối.

Điều đặc biệt ở quái vật này là sự đẹp đẽ khác thường, khổng phải vẻ xấu xí dị hợm thường thấy. Nó trông khá giống một con chim ưng, nhưng với kích thước to lớn hơn nhiều lần. Lớp lông vũ vừa nhẹ vừa cứng, thậm chí còn vượt trội hơn cả sắt thép.

Dưới ánh sáng mờ tối của hang động, lớp lông vũ còn phản chiếu ánh sáng, tỏa ra vẻ lấp lánh, nhìn cực đẹp.

Đổng A bước quanh cái xác, quan sát tỉ mỉ. Sau lưng con quái, hắn phát hiện chi chít các v·ết t·hương hình ống tròn. Da thịt vốn cực kỳ bền chắc đã bị thứ gì đó hòa tan thành bụi.

Nhìn cảnh tượng ấy, Đổng A không khỏi nhớ lại lần căn cứ Z từng cứu viện căn cứ trên núi. Khi đó, đám biến dị căn cứ S cũng bị tia sáng bắn vào cơ thể, lập tức hóa thành huyết vũ.

Tình huống giữa hai sự việc giống nhau y hệt, chỉ có điều, tia năng lượng phá hủy ở đây dường như mạnh hơn rất nhiều.

Hắn quay đầu, nói ra phán đoán của mình với Sở Tuyết:

“Quái vật bay trước khi c·hết có lẽ đã quần thảo với máy bay của căn cứ Z. Dù may mắn thoát khỏi, nhưng khi trốn đến hang động, nó đã suy kiệt mà c·hết.

Vết thương chí mạng nhất hẳn là từ tia năng lượng cao của máy bay. Chỉ một phát, toàn bộ nội tạng liền bị dung hòa thành bụi.”

Khánh An, vốn đã quen thuộc với xác con quái, hôm nay mới hiểu rõ nguyên nhân c·ái c·hết, liền không giấu được vẻ tò mò.

Trước giờ, nàng chỉ nghe nói căn cứ Z rất cường đại, nhưng việc tận mắt chứng kiến sức mạnh của họ là điều chưa từng trải qua.

Những người trôi dạt như bọn họ, khi nghe đến zombie hay quái vật t·ấn c·ông căn cứ Z, đều vội vàng chạy thật xa. Vì các trận chiến ở cấp độ đó cực kỳ khủng kh·iếp, một khi vô tình bị cuốn vào thì chắc chắn phải c·hết không thể nghi ngờ. Chính vì vậy, nàng chưa từng có cơ hội chứng kiến sức mạnh mà căn cứ Z đang sở hữu.
Đổng A nhìn nàng, hỏi:

“Đây chính là xác quái mà ngươi muốn dẫn chúng ta tới lấy?”

Khánh An gật đầu:

“Đúng vậy!”

Đổng A quan sát tỉ mỉ, rất khó phán đoán nó thuộc cấp mấy, chỉ nhìn độ thần tuấn, phải từ cấp 4 trở lên. Hắn biết mình kiếm bộn rồi, vì vậy cảm thán nói:

“Xác quái cấp cao như thế, mà ngươi lại đem trao đổi chỉ để lấy một lần chữa bệnh, đúng là làm ăn lỗ vốn.”

Khánh An mỉm cười, đáp:

“Không lỗ vốn đâu nha! Ta còn được nhìn thấy các ngươi lấy sức hai người mà đánh tan điểm tập trung đấy thôi!”

Đổng A: “...” Hắn thật sự hết lời để nói...

Đổng A quay lại đánh giá

thêm lần nữa. Dù huyết nhục và nội tạng phần lớn đã bị dung hòa, nhưng toàn thân vẫn là kho báu quý giá. Đổng A gặp phải mà không thu hết thật là có lỗi với ông trời.

Hắn cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng chỉ tìm thấy hai phần xương ở cánh vẫn còn chứa dịch tủy xương. Tuy nhiên, so với lần trước khi thu được tủy xương hoàng kim từ con rồng, thì lần này lượng dịch tủy xương nhiều hơn đáng kể, chất lượng cũng một trời một vực.

Hắn hoài nghi con quái đã vượt qua cấp 4, đạt tới cấp 5 rồi. Nhưng hắn chưa gặp quái cấp 5 bao giờ thật khó xác định.

Đổng A chưa vội rời đi. Trước khi đến trạm xăng của Bạch Lang Đoàn, hắn đã gửi tín hiệu cho Thanh Nhã. Sau đó, hắn lên kế hoạch giao dịch với Thái Sơn, nhờ hỗ trợ vận chuyển xương quái vật cấp lãnh chúa về trung tâm thương mại.
Trong thời gian phiêu lưu, Đổng A thu dịch tủy xương mang theo, phần xương cấp lãnh chúa cồng kềnh thì được giấu tại vài địa điểm bí mật.

Xương quái cấp thấp thì rẻ hơn kim loại, tuy vậy xương quái cấp lãnh chúa lại là một câu chuyện khác.

Nó không quý bằng hợp kim Hàng F của căn cứ Z, nhưng vì giá thành đắt đỏ của hợp kim đó, xương cấp lãnh chúa vẫn là một mặt hàng vô cùng giá trị.

Chúng sở hữu độ cứng, bền và nhẹ, chẳng thua gì vài loại hợp kim tiên tiến, thậm chí xương của vài loại, như quái vật bay, còn nhẹ hơn cả hợp kim của căn cứ Z.

Khi đoàn đội của Thái Sơn đến, Đổng A giao xác quái cho họ vận chuyển về trung tâm thương mại, thuận tiện và an toàn hơn.

Đổng A cứ nghĩ mọi chuyện đã xong, Khánh An bất ngờ lên tiếng:

“Vì các ngươi đã là đồng đội của ta, nên ta không cần giấu diếm nữa.”

Nói xong, nàng cầm theo khẩu phần lương thực, tiếp tục đi sâu vào trong hang động. Nàng cố hết sức đẩy một hòn đá lớn, để lộ ra một lối đi chỉ đủ cho người cực kỳ gầy như nàng chui vào.

Khi Khánh An định bò vào, Đổng A nhanh chóng giữ nàng lại. Khánh An giật mình hỏi:

“Ngươi làm gì thế?”

Đổng A bình tĩnh đáp:

“Lối đi quá nhỏ, chúng ta mở rộng hơn rồi hãy vào.”

Ngay sau đó, Sở Tuyết liền kích hoạt đao nhiệt dung, chém vách đá dễ như cắt đậu hũ. Đổng A thì liên tục moi đất đá ra. Cả hai phối hợp nhịp nhàng, dần dần mở rộng lối đi, tiến vào sâu bên trong.

Tiếp tục đi sâu vào trong, cả ba người phát hiện hang động nhỏ hơn. Trên vách động, có rất nhiều lỗ tròn. Bên trong, một con quái nhỏ đang co rúc. Hình dáng giống với xác con quái bên ngoài, nhưng nhỏ hơn nhiều. Đôi mắt đen láy, ánh lên vẻ ma quái, trông giống bị nhập hồn. Nó gồng mình làm bộ dáng phòng vệ.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy đao nhiệt dung đang sáng rực trên tay Sở Tuyết, cơ thể chim nhỏ liền xụi lơ, rũ xuống nền đất. Ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, chẳng dám nhúc nhích.

Trong khi đó, một con chim nhỏ khác đang ăn bữa của mình ở góc hang. Có lẽ nó đã chui qua một trong số các lỗ trên vách động để kiếm thức ăn bên ngoài. Bữa ăn là con giáp xác biến dị, với phần thịt lưng trắng muốt.

Khi chim nhỏ nhìn thấy Khánh An, tâm trạng mới dần bình tĩnh hơn.

Khánh An bước lên phía trước, lấy ra túi lương thực đưa cho con chim, nói:

“Đây là thù lao ta nợ ngươi. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai nữa.”

Sở Tuyết đứng bên cạnh, tò mò hỏi:

“Ngươi hiểu sao?”

Khánh An gật đầu, đáp:

“Nó rất thông minh. Ta chỉ cần quan sát là có thể đoán được muốn gì.”

Đổng A nghe vậy thì hứng thú, nhớ lại những lời đồn đại rằng quái vật, đặc biệt là quái cấp cao, tuy điên cuồng lại rất thông minh, cực kỳ khó đối phó.

Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con chim nhỏ, rồi nói:

“Làm quen một chút. Ta tên Đổng A. Nhìn ngươi nhỏ bé lại quá thông minh. Ngươi liên quan gì đến xác con quái bên ngoài không?”

Nói xong, Đổng A nhận ra ánh mắt con chim lộ vẻ hoảng sợ. Hắn chưa dài dòng thêm, tiếp tục:

“Ta hoài nghi ngươi đã nhìn ra Khánh An là người đặc biệt, muốn m·ưu đ·ồ gì đó với nàng. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Khánh An bây giờ là đội viên của ta, và ta bảo kê nàng. Nếu ngươi dám làm loạn, ta sẽ t·ruy s·át ngươi đến cùng. Hiểu chưa?”

Con chim nhỏ thế mà nhân tính hoá gật đầu. Nhìn có bao nhiêu quỷ dị liền bấy nhiêu quỷ dị.

Đổng A chẳng thèm để ý, không khác thứ quỷ dị hắn từng gặp quá nhiều. Tuy hơi ngạc nhiên, cũng chưa đến mức sợ hãi.

Dứt lời, hắn liếc mắt ra hiệu cho Sở Tuyết và Khánh An rời khỏi hang động
7.5
Tiến độ: 100% 248/248 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025