Chương 42: CHƯƠNG 42 Chúa tể hắc ám khủng bố
Ồồồồồồ! Mọi người dồn mắt về cặp đôi Gryffindor mới ra lò, đúng chất Gryffindor: kiêu ngạo, tự tin, không che giấu gì cả. Vì biểu hiện của Jade và Fred mà ngược lại bọn George hơi xấu hổ.
Cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, George nhụt chí giơ tay lên:
_ Ok, Ok. Hiện giờ hai cậu có đôi có cặp. Ôi trời giờ thì nhóm Triple Trouble Gryffindor này chỉ còn mình tớ cô đơn….
_ Không đâu. _ Fred nghiêm túc hiếm có. _ Em còn có Angelina!
_ Fred Weasley! _ Angelina hét lên, lửa giận bừng bừng như 1 con sư tử cái. Còn Fred cười sặc sụa ôm lấy Jade tránh né. Đương nhiên làm em trai thì George phải cố gắng giúp họ, né Angelina trả thù.
Tiệc tàn, trời cũng đã khuya nên cơ bản chẳng còn ai. Ba người kia coi như tốt bụng tránh né cặp đôi mới ngỏ lời kia, cho họ thời gian chúc ngủ ngon các thứ.
_ Ok, giờ hẳn tớ nên nói gì đó nhỉ? _ Fred nháy mắt. _ Jade, ngủ ngon nhé. Tớ mong cậu sẽ mơ thấy tớ.
_ Fred!_ Jade dở khóc dở cười nhìn. _ Mơ thấy người kia thì không tốt đâu.
_ Vì sao?_ Fred hoang mang. _ Mơ thấy tớ không tốt sao?
_ Không, vì trong môn bói toàn, mơ thấy người khác là lúc người đó đã chết.. à không.
Jade lắc đầu.
_ Không tớ không nghĩ nữa. Chúng ta sẽ sống khỏe mạnh bên nhau mà.
_ Đương nhiên đương nhiên …. _ Fred ôm lấy eo Jade.
_ Thế một nụ hôn chúc ngủ ngon thì sao?
Jade đỏ mặt, không từ chối, lẳng lặng chờ bờ môi ấm áp đặt lên trán. Nhưng chờ hồi lâu chẳng có động tĩnh, Jade nghi hoặc:
_ Fred?
Fred khụ một tiếng, buồn bực ngó sau Jade.
_ Được rồi Neville Longbottom. Em có chuyện gì nhất định ngay lúc này phải nói cho bọn anh sao? Nếu không phải vấn đề lớn, thì anh nhất định sẽ cho mi trở thành đối tượng ưu tiên thử nghiệm sản phẩm của anh và George đấy!!
Jade kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Neville đỏ bừng mặt xấu hổ đứng co quắp ở đó, tay không ngừng xoa nắn góc áo. Do dự trước tối hậu thư của Fred hồi lâu mới mở miệng:
_ Em… em…. ý em là….. ừm.. Harry và Ron… và cả Hermione nữa… họ vừa rời phòng nghỉ, trông lo lắng lắm.. Em mới hỏi Seamus… nhóm Harry chưa quay lại…
_ Chưa quay trở về? _ Fred thả tay ra, hỏi Neville.
_ Bọn nó đi bao lâu rồi?
Neville khẩn trương:
_ Lâu lắm, tầm lúc anh và Jade cùng rời đi thì họ cũng ra ngoài… em… em không biết họ đi đâu..nhưng tới giờ chưa có trở về…nếu bị phát hiện…thì thì…
Jade nhíu mày:
_ Từ từ đã Neville. Em chắc chắn em không biết họ đi đâu?
_ Em…cái này… em.._ Neville hẳn không giỏi nói dối, mới bị Jade hỏi ngược một cái đã lòi ra.
_ Neville, nói cho anh biết, em trai anh, còn cả bọn Harry đi đâu vậy? _ Fred thở phào.
_ Anh nghĩ nhất định em biết cái gì đó. Có lẽ, ừm, em đã hứa với mấy đứa nó sẽ không nói ra hoặc là chúng ép em hứa? Ah, chúng ta đoán xem nhé, nếu đúng thì em gật đầu?
Neville vừa nghe xong, gật đầu lia lịa. Jade và Fred liếc nhìn nhau. Nhìn điệu bộ của nhóc coi bộ mấy tên kia đi chỗ rất nguy hiểm nhỉ, nếu không thì Neville đã không có điệu bộ kia, và mạo hiểm bị Fred nắm thóp mà méc.
_ Tụi nó, đi vùng cấm lầu 4? _ Jade nghĩ ngay đến nơi này đầu tiên. Dù sao đây cũng là nơi vô cùng hấp dẫn, cả bọn họ cũng luôn chú ý đến nó.
Neville lắc đầu.
Jade do dự một chút, lại nghĩ.
Fred trong đầu nghĩ đến tình cảnh ở ngoài ban nãy, mắt trợn to, có phần hoảng loạn:
_ Rừng Cấm, bọn nó đi Rừng Cấm?
Neville hoảng hốt gật đầu lia lịa.
_ Ôi trời ơi! _ Jade chẳng biết nói sao. Trời tối và một đám năm một đi Rừng Cấm? Nguy hiểm khủng khiếp ! Cảnh tưởng ba người họ từng đi qua đường hầm đến Rừng Cấm rồi bị nhân mã đưa về vẫn còn y nguyên trong đầu.
Fred gật đầu, chân thành nhìn Neville:
_ Cảm ơn Neville, anh nghĩ em nghỉ ngơi được rồi. Còn lại chuyện của bọn họ để anh xử lý nhé. Đi nói cho giáo sư sẽ tốt thôi, cùng lắm là bị trừ chút điểm.
Có lẽ không cần giữ trong lòng bí mật to lớn nữa nên Neville thở phào nhẹ nhõm, quay người về phòng ngủ.
_ Vậy Fred, chúng ta đi nói cho giáo sư Mc Gonagall chuyện này sao? _ Jade nhìn bạn trai mình mắt lập lòe sáng, biết trong lòng cậu ta nghĩ đến không bỏ qua cơ hội tốt này.
Quả thật Fred xoa đầu Jade:
_ Đùa à! Tớ nghĩ chúng ta sẽ đi Rừng Cấm tìm tụi nó! Này, phải cho bé Ronnie thưởng thức tình yêu của các anh trai chứ nhỉ!
_ Fred! _ Jade thở dài. Đúng là cô cũng thích mạo hiểm, nhưng chọn lúc nửa đêm để đi? Đây đúng là quyết định mạo hiểm. Nhưng nhìn xem, Fred đã gọi George xuống rồi. Cả hai kích động bàn nhau sẽ làm cái gì. Haizzz, Neville nhờ lộn đối tượng rồi, giao trứng cho ác.
Mặc áo chùng cẩn thận, cầm theo đũa phép. Cả ba nhân lúc mọi người không chú ý mà lén lút rời khỏi phòng nghỉ chung. Với bản lĩnh lâu ngày đi chơi khuya né các giáo sư đi tuần tra, cả ba chẳng tốn nhiều sức mà chuồn khỏi lâu đài, tiếp cận Rừng Cấm.
_ Fred, George. _ Jade cố gắng khuyên nhủ lần chót.
_ Tớ cảm thấy chúng ta nên đi báo cho giáo sư. Lần này Rừng Cấm…
Fred ôm Jade:
_ Biết, rất nguy hiểm. Nhưng mà chẳng phải cực kích thích sao?
Kích thích ấy hả? Jade trợn mắt nhìn. Nhưng nhìn bọn họ sẽ không quay đầu, ráng tìm cho ra đám nhóc kia. Jade thật không hiểu nổi, Hermione lại dám cùng hai đứa con trai lén mạo hiểm ra ngoài. Chẳng phải cô bé là một đứa cực kỳ tuân thủ nội quy? Có lẽ nào…. Hermione cũng giống Jade, thích mạo hiểm một cách lén lút?
Cả ba cẩn thận đến gần Rừng Cấm. Bọn họ không đi hướng của căn lều Hagrid, mà chọn lối mà ngày thường ít người đi, đi thẳng vào đấy. Đây cũng là lối mà lúc trước nhân mã đưa họ trở về.
Trời không trăng, đêm khuya trong rừng đặc sệt một màu đen như mực. Jade cẩn thận bước đi. Fred đỡ bên cạnh. Mãi lúc sau, bọn họ đến được khoảng đất tương đối trống trải. George nhìn mặt đất, thì thầm bùa chú:
_ Lumos.
Liền nhìn thấy dưới đất một tấm áo chùng của học sinh, mọi người hoảng hốt nhặt lên, phía trên ghi tên là H.G.
_ Áo chùng của Hermione? _ George giật mình. _ Chẳng lẽ bọn chúng gặp chuyện rồi?
Fred cẩn thận xem xét tấm áo, lại nhìn xung quanh:
_ Không thể. Có lẽ chúng đang chạy trốn. Còn áo chùng này là vướng vào cây ven đường nên chúng phải bỏ lại.
_ Nhưng có vẻ chúng gặp rắc rối lớn rồi. _ Jade cau mày. _ Chúng ta nên quay trở về thôi. Nếu bọn họ đã chạy xa thì… Ah! Không!
_ Chạy mau!!!
Hai anh em cũng chú ý đến động tĩnh từ xa truyền đến, nhưng kẻ đó đã đứng ở lối ra. Vậy, vậy họ bị chặn mất đường lui?
Cả ba liếc nhau, cất bước chạy vào trong Rừng Cấm. George ngoài cùng tắt ánh sáng đi. Hẳn là cái này khiến bọn họ bị lộ. Vấn đề giờ là liệu kẻ đó có bám theo không.
Bóng đen hành động cực nhanh, dù họ chạy hết sức mình. Jade bất cẩn bị té ngã, hai cậu con trai vội vàng kéo cô đứng dậy. Đáng tiếc là bóng đen đã đứng trước mặt.
Fred cẩn thận che cho Jade ở phía sau, lui vài bước đụng trúng vách tường Bọn họ chẳng còn đường lui nữa.
Bóng đen lắc lư quỷ dị như bay. George giơ đũa phép lên lớn tiếng nói:
_ Mi là kẻ nào?
Bóng đen không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn thẳng bọn họ, chậm rãi đến gần.
_ Quỷ? Hay là linh hồn? _ Jade cẩn thận nhìn bóng đen. Đều không phải, là linh hồn, linh hồn không có thân xác. Làm sao một người mất đi thân xác lại mạnh như vậy? Jade nín thở nhìn bóng đen trước mặt, toàn thân nó toát ra hơi thở đen tối xấu xa.
_ Dark Lord?
Bóng đen cười khục khặc, thừa nhận thân phận của hắn.
George và Fred nhìn nhau, không thể tin nổi. Dark Lord? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là- ai? Lúc này trong mắt hai anh em có cảm giác tiếc nuối, giống như cảm nhận được họ sẽ không trở về được nữa. George nhìn về Jade đằng sau Fred. Fred kiên định lắc đầu, lại che cho Jade càng cẩn thận.
Bóng đen, à không phải gọi là Voldemort, giống như một con mèo vờn chuột, muốn chơi đùa cùng con mồi chứ chưa sốt ruột muốn giết chúng. Cách này lại khiến không khí hắc ám như nghẹt lại, khiến cả ba cùng khó thở.
Đúng lúc này, Jade chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Fred, bên kia nắm lấy tay George. Cả ba lần đầu tiên đối mặt với hiểm nguy sau 3 năm chơi với nhau.
_ Thưa ngài Voldemort, chúng tôi vô tình quấy rầy ngài. Thực ra chúng tôi đang đi tìm bạn của mình… Nếu ngài nhìn thấy bọn họ ban nãy, xin trước khi giết chúng tôi, có thể nói cho chúng tôi biết tình trạng bọn họ.
Voldemort không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, dường như đang suy xét điều gì.
Jade cẩn thận lui về sau, ép lưng vào vách đá, mà hai anh em cũng bị cô kéo, tựa vào vách đá theo.
Voldemort không chú ý bọn họ. Hắn cho rằng bọn chúng giờ thành ba ba trong rọ, chuột trong lồng, không thể nào chạy thoát được.
Jade đột nhiên đâm về phía vách đá hét to:
_ Mau! Phía sau!
Nói rồi thân mình cô nàng bị vách đá nuốt chửng.
Hai anh em thấy cảnh này, không chút do dự theo sát. Ngay trước khi Voldemort tóm được liền chui vào trong vách đá.
Trong bóng đêm, cả ba thở gấp, chạy dọc đường hầm không dám dừng lại nghỉ.
Fred ôm Jade, quan tâm hỏi:
_ Jade, có khỏe không?
Jade gật đầu:
_ Còn, còn….
Đường dài lại chạy gấp gáp, với người lười vận động thì đúng là quá khó khăn. Mặt Jade tím lại, môi thâm đen, toàn thân không chỗ nào thoải mái.