Chương 194: Máu Nhuộm Hoàng Thành.

27/04/2025 10 8.3
Chương 40 : Máu Nhuộm Hoàng Thành.

Trong chính điện, hương đàn lan nhẹ, gió xuân ngoài khung cửa thổi nhè nhẹ.

Tần Dục Đức ngồi trước giường của Thương Hải Yên Hà, hắn vẫn nằm bất động, sắc mặt nhợt nhạt, ánh sáng phát ra từ tay ông ta hòa lấy thân thể thiếu niên, từng đợt linh quang chạy qua làn da.

"Khí mạch đứt đoạn, đan điền tổn hại, cốt tủy chấn động, miễn cưỡng có thể sống thêm ba ngày nữa." - Tần Dục Đức trầm giọng kết luận, quay đầu nhìn về phía Uyên Thần đang đứng gần đó.

Tần vương nói thêm rằng luyện khí cảnh ăn một kích của cường giả luyện hư mà còn có thể sống tới lúc này đã là kỳ tích mà rất ít người làm được.

Hoàng hậu ngồi trên phượng tọa, nghe nói vậy liền thư thả cầm lên chén trà sứ bạch ngọc, chậm rãi nhấp môi.

"Hoàng nhi, Yên Hà từ nhỏ đã yếu ớt, vốn chẳng có số tu hành. Nay b·ị t·hương đến mức này, có sống cũng chẳng khác gì phế nhân. Chi bằng để nó ra đi một cách nhẹ nhàng."

Uyên Thần vô cùng lo ngại tương lai quốc gia, hiện tại Thương Hài Minh không còn tỉnh táo để gánh vác đại sự, Nếu Yên Hà có chuyện gì bất trắc, một mình mẫu hậu của y làm sao quản nổi vạn dặm giang sơn.

"Hài nhi tu đạo, xem vương quyền thế tục như bụi mờ, cho dù mẫu hậu không thích Yên Hà đi chăng thì đệ ấy cũng là huyết mạch của phụ hoàng, trừ đệ ấy, ai có thể một lòng, một dạ với Thương triều?"

Hoàng hậu nhìn y chăm chú, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

Một lúc sau bà mới từ tốn đáp. "Tần đế nói vậy rồi, phải chi mà tiện nhân Minh Nguyệt Tâm kia còn ở đây có thể bào chế ít đan dược giữ mạng con trai bảo bối của ả, đáng tiếc..." - Nói tới đây hoàng hậu nghẻn miệng cười. "Âu cũng là tạo hóa của hắn."

Uyên Thần bước lên trước, miệng liên tục cầu xin Tần Dục Đức. "Nhất định còn có cách gì đó, đại Tần rộng lớn, xin nhạc phụ giúp ta cứu đệ đệ! Người muốn gì, ta đều có thể đáp ứng.”

Câu nói ấy khiến cả tẩm điện rơi vào im lặng. Cung nữ đang rót trà tay cũng khẽ run.
Tần Dục Đức nheo mắt, nhẹ vuốt chòm râu như đang do dự. Một thoáng trầm mặc sau đó, ông ta thở dài ra vẻ tiếc nuối, bước tới nói nhỏ vào tai y.

"Hiền tế, đệ đệ ngươi căn cơ nát, kinh mạch vỡ vụn, chỉ có kỳ vật nghịch thiên mới có thể vãn hồi. Cũng may..." - Ánh mắt ông ta chợt lóe lên tia mưu tính. "... Ngươi có hoàng kim tủy."

Uyên Thần kinh ngạc, sắc mặt hơi biến.

Tần Dục Đức : "Đừng lo, chỉ cần lấy ra ba tấc, không quá tổn hại đến mạng sống. Ta sẽ dùng trận pháp cố định cốt khí, hỗ trợ ngươi khôi phục sau này. Ngươi tu luyện hoàng đạo chi pháp, tốc độ hồi phục sẽ không chậm."

Uyên Thần không chần chừ quá lâu. Y là người trọng tình nghĩa, không thể nhìn đệ đệ ruột thịt c·hết trước mắt.

Tần Dục Đức chủ động bảo tùy tùng dọn dẹp một tòa thất điện bên trong thành, dựng lên một tế đàn tạm thời.

Giữa đại điện, một tế đàn huyết ngọc chả mấy chốc hình thành, vô số linh thạch khoáng vật khắc đầy phù văn cổ ngữ, từng đường nét như rồng bay phượng múa.

Phía dưới tế đàn là bốn tấm bia đá tạc từ linh nham ngàn năm.

Quanh tế đàn là thiên tủy chi tinh dùng để giữ lại linh khí trong hoàng kim tủy.

Bạch liên tam sinh hoa hiếm có trong thế gian, loại này chỉ mọc ở rìa Hoang Hải, có công dụng làm dịu đau đớn và tạm thời phong ấn thần trí.

Mộc chi linh huyết, dùng để vẽ nên vòng tròn bảo hộ, đảm bảo cốt khí không tản mát ra ngoài.

Và cuối cùng, tụ Hồn ấn kỳ chuyên phong khí hải và trấn áp phản kháng.
Uyên Thần đứng trước tế đàn, dù đã cố bình tĩnh nhưng sắc mặt y vẫn trắng bệch. Mơ hồ cảm thấy bất an tột độ.

Tế đàn chỉnh chu, cẩn thận từng chi tiết nhỏ, như thể Tần vương có thể đoán được chuyện này từ trước.

Tần Dục Đức mỉm cười, bàn tay nhẹ vỗ vai Uyên Thần. "Đừng lo. Đây là trận pháp hoán cốt do sư tôn ta năm xưa truyền lại. Không đau nhiều, chỉ là cảm giác như kiến cắn thôi."

Uyên Thần cười gượng. "Cách này thực sự hiệu quả không?"

Lão khẽ thở dài, từng lời như mật rót vào tai : "Tất nhiên. Hoàng kim tủy là vật nghịch thiên, ba tấc thôi cũng đủ thay đổi vận mệnh người khác. Ngươi là thế hệ thiên kiêu dẫn đầu đại lục, chút tổn thất này sẽ nhanh chóng khôi phục. Nhưng nếu đệ ngươi c·hết, Thương quốc ắt loạn. Phụ hoàng ngươi đã phát điên, hoàng hậu gánh nổi sao?"

Y cắn răng, cố nén nỗi bất an đang gặm nhấm tâm trí.

Đúng lúc đó, các tùy tùng theo chân Tần Dục Đức từ Đại Tần lần lượt tháo khăn trùm đầu tiến vào bồ đoàn ở các vị trí khác nhau.

Uyên Thần nhìn sơ liền nhận ra Liễu Quỷ, trưởng lão Kim Tinh Tông, Bố Trường Dạ phó thành chủ Thiên không thành, Tô Ưng và cả Lục Phiến Phiến, hai lão quát sắp đột phá lên luyện hư.

Uyên Thần thầm giật mình. "Bọn họ..."

Tần Dục Đức cười nhạt : "Ngươi là thiên tài có thiên phú tuyệt đối của Thương Uyên đại lục, vì lo cho an nguy của ngươi nên trên đường đi ta đặc biệt phái người mời họ trợ lực, bây giờ chúng ta đang nghịch thiên, phải phòng bất trắc."

Uyên Thần dần cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Rảo mắt nhìn khắp tế đàn, từng người đều có địa vị chấn động một phương. Vậy mà giờ phút này, tất cả họ đều tụ hội về đây chỉ để “trợ lực” cho một pháp trận chữa thương?
Uyên Thần nhìn về phía Tần Dục Đức, mím môi, trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành.

Tần Dục Đức vỗ vai y đầy thân thiết, đôi mắt hiền hòa mà thâm sâu không đáy: "Thiên tài như ngươi vạn năm hiếm gặp, nếu có chút tổn hao trong quá trình truyền cốt, thử nghĩ xem, ai có thể bù đắp được?"

Y im lặng. Lời lẽ nghe hợp tình hợp lý, nhưng đáy lòng vẫn không yên.

Tần Dục Đức như đọc được sự do dự ấy, liền tiến đến bên cạnh, nhỏ giọng hơn :"Ta từng mất một người con trai vì dốc sức cứu người khác. Nỗi đau đó, ta hiểu. Nhưng hôm nay, ta sẽ không để con rể ta rơi vào kết cục như thế. Tin ta."

Uyên Thần thoáng cúi đầu, sự mềm lòng từ lâu đã là điểm yếu chí mạng của y. Y khẽ nhắm mắt lại, thầm nhủ : Chỉ là ba tấc cốt mà thôi.

Y mãi mãi không biết rằng từ lúc Tần vương đặt chân đến Thương quốc, mọi bước đi đều đã được tính toán sẵn.

Việc ông ta mang theo nhiều cao thủ như thế vốn muốn phong tỏa bất cứ con đường sống nào có thể phát sinh.

Vì một tiểu đại lục chỉ chứng có một tiên đế. Chỉ có một người được phép đi đến cuối cùng.

Thái tử Uyên Thần nhìn về phía đệ đệ còn đang nằm im bất động trong trung tâm tế đàn, gương mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.

Y vung tay cởi xuống ngoại bào, thân hình thon dài như được đúc bằng bạch ngọc hiện ra.

Phía sau lưng hắn, từng tia linh quang màu hoàng kim khẽ dao động, chính là dấu hiệu rõ ràng nhất của hoàng kim tủy, thể chất ngàn năm hiếm gặp.

Đôi mắt của Tần vương cùng toàn bộ đám lão quái xung quanh tối lại. Hiển lộ ra chút sát khí che giấu.

Tần vương đưa tay đẩy nhẹ Uyên Thần bước lên bồ đoàn trung tâm, ngay bên cạnh Yên Hà.

"Ngồi xếp bằng, vận chuyển linh khí thuận theo đạo mạch. Ta sẽ mở kết giới giữ khí hải ngươi ổn định trong quá trình truyền cốt." - Tần Dục Đức nói, tay đã bắt đầu kết ấn, từng đạo phù văn huyết sắc dần hiện ra trong không khí.

Uyên Thần ngoan ngoãn làm theo, trong lòng vẫn không ngừng tự trấn an : "Tần vương dù mưu lược sâu xa, nhưng trước nay đều giữ chữ tín. Hơn nữa còn là nhạc phụ của ta... Không thể nào hại ta được…"
8.3
Tiến độ: 100% 194/194 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025