Chương 205: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (22)

27/04/2025 10 8.3
Chương 205 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (22)

Đúng như lão tộc trưởng dự đoán, ánh mắt của Vu – Sopa khi ngắm nhìn ba cái bình gốm trước mặt lộ rõ sự say mê.

Trong lòng lão có chút không nỡ khi phải đem chúng hết qua đây, nhưng so với nhan sắc và nụ cười của nàng, mấy thứ này chẳng đáng là bao.

Lão quỳ xuống, ánh mắt mong chờ phản ứng từ nàng. Nếu nàng vui, có lẽ lão sẽ lại có cơ hội gần gũi hơn.

Sopa sờ lên từng đường nét trên bình gốm, cảm giác mát lạnh của đất nung lan tỏa trong lòng bàn tay. Những đường họa tiết trên bình thật sống động, như thể chúng có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào. Nàng khẽ lẩm bẩm:

“Cái bình này…là do tộc nhân làm à?”

Lão tộc trưởng thoáng sững lại trước câu hỏi của nàng. Lão suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi trả lời:

“Cái này…đúng là tộc nhân làm...Ừm, nàng thích không? Ta có thể bảo họ làm thêm.”

Sopa lắc đầu nhẹ, đôi môi khẽ nhếch thành nụ cười mỏng manh.

“Thích. Nhưng nhiêu đây là đủ rồi. Cảm ơn tộc trưởng, ngài có thể về.”

Lời nói của nàng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy khoảng cách. Lão tộc trưởng thoáng thất vọng, nhưng không thể cưỡng ép. Dù sao thì lão cũng đã đạt được mục đích của mình.

Sau khi bóng lão khuất dần, Sopa mới thở dài, bàn tay lại nhẹ nhàng lướt qua bề mặt bình gốm. Nàng biết lão nói dối. Nhưng nàng không thể phản bác, bởi vì nàng không thể ra ngoài để tự mình kiểm chứng.

“Những cái bình này rất đẹp.”

Sopa lẩm bẩm, mắt nàng dõi theo những đường nét trên bề mặt bình. Những con vật, những hàng cây, những con suối cuồn cuộn…Dù chỉ là những nét vẽ đơn giản, nhưng chúng sống động đến mức khiến nàng ngỡ như có thể chạm tay vào.

Cả đời nàng chưa từng rời khỏi hang động này. Đối với nàng, thế giới bên ngoài chỉ là những câu chuyện được kể lại. Nhưng những chiếc bình này…chúng giống như một ô cửa sổ nhỏ, giúp nàng nhìn thấy thế giới mà nàng chưa từng đặt chân tới.

“Không biết ai đã làm ra chúng…” Sopa lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một sự cảm kích kỳ lạ. Nếu có thể, nàng rất muốn gặp người đó và nói lời cảm ơn.

Người hầu bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng:

“Vu, cẩn thận không là cái bình vỡ.”

Sopa giật mình, nhận ra mình đang ôm chiếc bình hơi chặt. Nhưng khi nàng nhìn xuống, bình gốm vẫn nguyên vẹn, không một vết nứt hay sứt mẻ. Nàng khẽ kinh ngạc, lòng càng thêm ngưỡng mộ người đã tạo ra nó.

Người hầu lặng lẽ lấy ba chiếc bình, cẩn trọng cất vào góc hang động.

Sopa dõi theo, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng nàng cũng không thể giữ chúng mãi trong tay. Nàng khẽ siết chặt bàn tay trống rỗng của mình, rồi lặng lẽ quay lại tiếp tục công việc của Vu.

Nàng hầu đứng bên cạnh Sopa như thường lệ, nhưng cô vẫn liếc nhìn về chỗ góc hang - nơi ba cái bình đang đặt - thắc mắc mà tự hỏi :

"Làm sao một tộc nhân lại có thể làm ra thứ này?"



Tên Ka sau ngày hôm qua, nay đã cùng nhóm thành viên của mình gấp rút đi săn.

Những ngày qua với hắn đúng là vui khi được trêu đùa với kẻ đơn độc kia, nhưng đồng thời, hắn cũng bị tộc trưởng xoay như chong chóng. Bây giờ, làm sao mà hắn có thể vui vẻ đi săn được?

Nhìn số lượng thú vật chất đống phía sau nhóm đủ hiểu họ đã ra tay tàn bạo đến mức nào. Chỉ trong buổi sáng, họ đã săn được 10 con heo rừng, 4 con nai lớn, 1 con hươu sừng tấm và thậm chí là 3 con linh cẩu cổ đại. Cuộc săn tuy thắng lợi, nhưng đổi lại, ai cũng kiệt sức.
Ka cắn một miếng thịt nướng trên lửa, hắn đang rất gấp rút, nhưng thành viên trong nhóm đi cùng không còn đủ sức để tiếp tục. Vì vậy, họ đành ngồi lại nghỉ ngơi, nạp lại năng lượng.

Một số người thậm chí ngã vật ra đất mà ngủ ngay, chẳng buồn động đến thức ăn. Ka liếc mắt nhìn một tên trẻ trong nhóm, thấy hắn đã ngủ mê mệt, Ka chỉ nhếch môi cười khinh.

Tên nhóc này theo Ka nhớ thì được bộ lạc tìm thấy khi đội săn bắt gặp hắn trong một góc hang động nhỏ.

Lúc đó, hắn chỉ là một kẻ đơn độc, mất gia đình từ nhỏ, tự mình sinh tồn trong hoang dã. Hắn sống nhờ đặt bẫy săn thú nhỏ, nhặt nhạnh trái cây và uống nước từ những giọt nước mưa thấm qua khe đá trong hang.

Khi chạm mặt đội săn, hắn đã chống trả quyết liệt, nhưng thấy số lượng người đông và v·ũ k·hí lợi hại, hắn chỉ biết co ro thủ thế trong góc hang.

Những thợ săn phải tốn rất nhiều thời gian và lương thực mới khiến hắn mở miệng nói chuyện, sau đó hắn được mang về bộ lạc để tộc trưởng tra hỏi.

Sau một tháng thử thách, hắn mới được chính thức chấp nhận vào bộ lạc. Từ đó đến nay cũng đã gần một năm trôi qua. Ka chỉ mới bắt đầu dẫn dắt tên nhóc này dưới trướng mình vài tháng gần đây.

Do từ nhỏ không có ai hướng dẫn, hắn phải học lại mọi kỹ năng săn bắn từ đầu. Tiến độ của hắn có chậm, nhưng không đến mức ảnh hưởng quá nhiều đến toàn đội.

Ka cũng chẳng buồn quan tâm nhiều đến hắn, chỉ xem hắn như một phần của nhóm, có cũng được, không có cũng chẳng sao.



Hai ngày sau.

Ka lần này đã có thể thoải mái trao đổi với kẻ đơn độc. Nhưng hắn không ngờ rằng mình đã đánh giá sai đối phương.

Tên kia mang theo một túi da thú lớn, Ka đứng đối diện không biết bên trong là gì, nhưng hắn có linh cảm lần này sẽ không suôn sẻ như những lần trước.

Cảm giác ấy càng rõ rệt khi hắn nhận ra - bên cạnh kẻ đơn độc không chỉ có một mình hắn nữa. Bốn kẻ lạ mặt đứng sau lưng, từng tên đều có thân hình cao lớn, ánh mắt không mấy thân thiện.

Ka nghiến răng. Tên này lại dám giở trò? Nhưng lúc này, hắn không thể làm gì khác.

Nếu gây xung đột, dù phe hắn có đông hơn, vẫn sẽ phát sinh nhiều rắc rối. Nếu thắng cũng chẳng vẻ vang gì, còn nếu thua, danh tiếng bộ lạc sẽ bị ảnh hưởng, mà lão tộc trưởng chắc chắn không tha cho hắn.

Kẻ đơn độc dường như nhận ra sự khó chịu của Ka, hắn cười cợt:

"Tôi thấy lần này các người có vẻ ít thịt đấy."

Ka nghiến răng ken két, sát ý dâng trào, ánh mắt trở nên hung tợn đến mức kẻ đơn độc vô thức lùi một bước. Nhưng rất nhanh, Ka kiềm chế lại cơn giận, hắn nở một nụ cười lạnh nhạt:

"Ít, nhưng vẫn đủ để trao đổi với ngươi."

Kẻ đơn độc liếc nhìn túi da sau lưng mình, lấy lại chút tự tin rồi đáp:

"Mong là vậy."

Ka quan sát kỹ biểu cảm của đối phương, lòng hắn dấy lên nghi ngờ. Hắn ta đang tự tin vào thứ gì?

Như những lần trước, kẻ đơn độc lấy ra vật phẩm trao đổi. Nhưng lần này, thứ được lôi ra khiến cả Ka và đồng bọn phải kinh ngạc.

Một cái xác thú lạ.

Mặc dù phần thịt đã bắt đầu thối rữa, nhưng lớp da vẫn còn nguyên vẹn, xương cốt chắc chắn, bộ răng sắc nhọn trông đầy nguy hiểm.
Kẻ đơn độc cười gian xảo, chậm rãi lên tiếng:

"Cái xác này đổi lấy năm con lợn rừng, ba con nai lớn, thế nào?"

Ka lập tức nhíu mày. Giá cao như vậy sao? Phải biết là giá như thế này bằng với cái bình tinh xảo kia. Hắn không tin đối phương tham lam vô lý. Nhưng nếu đổi rồi mà bộ da này không có giá trị thực sự, thì hắn lỗ nặng.

Thấy Ka do dự, kẻ đơn độc bồi thêm:

"Ngươi đừng coi thường cái xác này. Da của chúng vô cùng bền chắc, có thể chống được lao đá, mũi tên. Xương cứng, răng sắc như dao."

Nghe vậy, Ka càng thêm cân nhắc. Nếu đúng như lời hắn nói, thì thứ này rất có giá trị. Nhưng vẫn chưa đủ để hắn mạo hiểm.

Tên đơn độc nhún vai, cười nhạt:

"Nếu ngươi không tin, có thể thử."

Một trong những kẻ đi cùng hắn lập tức khiêng cái xác đặt trước một gốc cây, sau đó làm động tác mời.

Ka liếc mắt ra hiệu cho một người trong nhóm mình - kẻ có kỹ năng phóng lao tốt nhất.

Người đó hít sâu, lùi về sau lấy đà, rồi quát lớn:

"Ha!"

Cây lao bay v·út lên cao, rồi lao xuống với tốc độ khủng kh·iếp, nhắm thẳng vào lưng con thú.

Mấy kẻ bên phía kẻ đơn độc tròn mắt ngạc nhiên trước lực phóng.

Nhưng khi lao chạm vào da con vật…

"Cạch!"

Cây lao bật ngược ra ngoài, rơi xuống đất.

Tên phóng lao sững sờ, Ka nheo mắt, còn kẻ đơn độc thì bật cười đắc thắng. Người đặt cái xác xuống bước tới, nhặt cây lao lên, rồi phóng ngược lại phía đối diện.

Tên phóng lao vươn tay bắt lấy. Nhưng khi hắn khẽ sờ vào mũi lao đá, ánh mắt lập tức thay đổi.

"Nứt rồi!"

Hắn vội vàng giơ cây lao lên trước mặt Ka.

Ka liếc qua, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dậy sóng.

"Cái xác kia quá tốt…Nhưng giá cao quá…C·hết tiệt!"

Hắn siết chặt nắm đấm, rồi thở dài, quay sang tên đơn độc, giọng đầy tính toán:

"Bốn con lợn rừng, hai con nai lớn. Thế nào?"

Tên đơn độc khẽ nheo mắt, nhưng rất nhanh, hắn cười nhạt, gật đầu:
"Được."

Ka nghiến răng. Hắn biết mình bị ép giá, nhưng ít nhất, cái xác kia cũng có giá trị xứng đáng.

Hai bên nhanh chóng trao đổi.

Tên đơn độc nhìn đống thịt tươi trước mặt, khóe môi không thể ngừng cong lên. Còn Ka thì mặt lạnh tanh. Hắn biết mình đã chịu thiệt trong vụ này.

Hơn nữa…Vì sao chứ?

Những lần đầu trao đổi, hắn nắm thế chủ động. Nhưng hai lần gần đây, hắn luôn ở cửa dưới, bị đối phương dắt mũi.

Tên đơn độc không để ý đến sắc mặt âm trầm của Ka, chỉ thản nhiên lên tiếng:

"Sao? Đổi tiếp không?"

Ka nghiến răng ken két, ánh mắt lạnh lùng như dao:

"Đổi."

Phải đổi cả mạng sống của tên kia mới đáng. Nhưng vì lệnh của tộc trưởng…hắn phải nhịn.



Bên trong lều của tộc trưởng.

Ka quỳ xuống, cúi đầu trước lão tộc trưởng. Dù giữ tư thế phục tùng, ánh mắt hắn vẫn rực lên sự căm phẫn, không chút khuất phục.

Cả cuộc trao đổi ngày hôm nay, hắn chưa một lần nắm thế chủ động.

Dù có làm gì, hắn vẫn như một con thú bị người ta dắt mũi.

Lão tộc trưởng lặng lẽ quan sát Ka. Lão đã nghe hết mọi chuyện. Thấy vẻ mặt nén giận của hắn, lão chỉ khẽ thở dài.

Lão hiểu Ka đang nghĩ gì.

Nhưng lão cũng nhận ra - hắn đã trưởng thành.

Nếu là trước đây, Ka đã nổi nóng, xông vào ẩ·u đ·ả với những kẻ đơn độc kia. Dù có thắng, hắn cũng sẽ mang trên mình thương tích nặng nề. Hoặc tệ hơn, hắn có thể bỏ mạng.

Nhưng lần này, hắn nhịn.

Biết lúc nào nên kiên nhẫn, lúc nào nên quyết đoán. Đây chính là dấu hiệu của một chiến binh thực thụ.

Dẫu vậy, những gì mà kẻ kia mang đến bộ lạc quá đặc biệt. Lão tộc trưởng không thể không suy nghĩ.

Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng lão. Bộ lạc bí ẩn kia…thật sự có điều gì đó khó lý giải.

"Lần sau phải hỏi Vu về chuyện này."

Lão tộc trưởng thầm nghĩ, rồi khoát tay, ra hiệu cho Ka lui xuống nghỉ ngơi.

Còn lão, lão tiếp tục chăm chú quan sát những món đồ Ka mang về - những thứ có thể sẽ thay đổi cả bộ lạc này.

tấu chương xong.
8.3
Tiến độ: 100% 210/210 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025