Chương 204: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (21)
27/04/2025
10
8.3
Chương 204 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (21)
Trong căn lều tối tăm, khói từ đống than hồng quẩn quanh trần nhà, thoang thoảng mùi gỗ cháy.
Lão tộc trưởng chống cằm trầm ngâm, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào gói muối trước mặt. Bộ lông thú khoác trên vai lay động nhẹ khi lão nhấc tay, ngón tay thô ráp gõ nhịp nhàng lên đầu gối, tiếng gõ cộc cộc vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Ka quỳ trước mặt lão, gương mặt hí hửng như đứa trẻ mong chờ phần thưởng. Hắn vừa kể lại toàn bộ quá trình trao đổi, từ lúc gặp kẻ đơn độc cho tới cách khiến hắn mở miệng.
Ka tự tin rằng mưu kế của mình hoàn hảo, chỉ chờ tộc trưởng khen ngợi và ban thưởng xứng đáng.
Nhưng thời gian trôi qua, lão tộc trưởng vẫn im lặng, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Ka bắt đầu sốt ruột, đùi hắn rung lên nhịp nhàng, mắt liếc nhìn gói muối rồi lại nhìn tộc trưởng.
Hắn không hiểu tại sao lão tộc trưởng lại suy tư lâu đến vậy. Hắn khẽ nuốt nước bọt, giọng nói rụt rè:
“Tộc trưởng…phần thưởng…”
Tiếng gõ cộc cộc dừng lại, không gian như đông cứng lại.
Đôi mắt sắc lẹm của lão tộc trưởng nhìn chằm chằm vào Ka, khiến hắn rùng mình. Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng vang lên:
“Lần sau ngươi vẫn trao đổi với tên kia, hỏi hắn xem có đổi những vật phẩm kia được không?”
Ka sững sờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng lão tộc trưởng lại muốn tiếp tục trao đổi, mà còn là những vật phẩm mới.
Sát ý trong lòng hắn vừa nổi lên, toan tính xử lý kẻ đơn độc kia, giờ lại phải kìm nén.
Hắn mấp máy môi, muốn hỏi thêm về số thịt trao đổi, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của lão tộc trưởng. Ánh mắt ấy như lưỡi dao cắm sâu vào tim, đầy vẻ cảnh cáo và đe dọa.
Ka rùng mình, hắn cúi đầu vội vàng trả lời:
“Dạ, tôi hiểu rồi ạ…”
Lão tộc trưởng khẽ nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Lão biết rõ Ka muốn chiếm đoạt số thịt dư, nhưng đó không phải điều lão quan tâm.
Mục đích của lão là thông tin, những thông tin quý giá về bộ lạc bí ẩn kia.
Nhìn bóng dáng Ka rời khỏi lều, lão tộc trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, đôi vai căng cứng giờ mới thả lỏng. Lão đưa mắt nhìn gói muối còn lại, đôi mắt đầy lo lắng và suy tính.
“Bộ lạc kia…lớn mạnh tới mức nào?”
Câu hỏi ấy xoáy sâu trong tâm trí lão, không ngừng ám ảnh. Những gì Ka kể lại khiến lão rùng mình sợ hãi.
Muối chất thành đống, v·ũ k·hí sắc bén lạ kỳ, đồ gốm tinh xảo rực rỡ màu sắc.
Muối đối với bộ lạc của lão quý hơn cả vàng, chỉ có Vu mới sở hữu nhiều nhất. Vậy mà ở bộ lạc kia, chúng lại chất thành đống, đủ để mang ra trao đổi dễ dàng.
Điều này chỉ có thể xảy ra khi bộ lạc đó lớn mạnh vượt bậc, sở hữu nguồn tài nguyên khổng lồ.
Lão tộc trưởng cau mày, suy nghĩ về đồ gốm tinh xảo mà Ka nhắc tới.
Bộ lạc của lão cũng có gốm, nhưng chỉ là những khối đất sét thô kệch, phơi nắng rồi sử dụng. Chúng xấu xí và dễ vỡ, hoàn toàn khác xa những gì Ka miêu tả.
“Màu sắc rực rỡ…làm gì có chuyện đó…Chỉ có Vu mới được sử dụng màu sắc, lại chỉ trong dịp đặc biệt…”
Lão nhíu mày, không tin rằng nơi nào có thể tạo ra gốm đẹp như vậy. Lão phải tận tay có được đồ gốm đó mới tin, nếu có thì lão mang tặng Vu, lấy lòng nàng cũng được, hẳn nàng sẽ rất thích.
Đỏ từ máu hoặc đất đỏ, trắng từ đá vôi, đen từ than, tất cả đều nhạt nhòa và không bền màu. Vậy mà Ka lại kể rằng đồ gốm của bộ lạc kia rực rỡ như cầu vồng.
“Chẳng lẽ…chúng thực sự có kỹ thuật cao hơn chúng ta?”
Ý nghĩ ấy khiến lão rùng mình, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Nếu bộ lạc kia mạnh mẽ như vậy, liệu chúng có đe dọa đến sự tồn vong của bộ lạc mình không?
Lão tộc trưởng thở dài, đôi mắt đăm chiêu nhìn gói muối trước mặt. Lão cất một gói, còn gói còn lại sẽ phát cho tộc nhân để xoa dịu lòng dân.
Nhưng sâu trong lòng, lão biết rõ rằng muối này chỉ là khởi đầu.
“Ta phải biết thêm…nhiều hơn nữa…”
Ánh mắt lão tộc trưởng lóe lên sự quyết tâm, sẵn sàng làm mọi thứ để thăm dò bộ lạc bí ẩn kia.
Kể cả việc lợi dụng Ka thêm một lần nữa.
Buổi trưa đã tới.
Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt mặt đất, cát bụi bay mù mịt theo từng cơn gió khô khốc.
Trước lều lớn của lão tộc trưởng, đám đông tộc nhân tụ tập chật kín, mắt ai nấy đều sáng rực, vẻ mặt háo hức chờ đợi.
Mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên gương mặt sạm đen vì nắng gió, nhưng không ai dám rời đi, không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc quý giá này.
Lão tộc trưởng bước ra khỏi lều, trên tay cầm một gói lá nhỏ, tiếng lạo xạo nhẹ nhàng vang lên bên trong túi. Đôi mắt sâu hun hút của lão nhìn đám đông tộc nhân, thoáng hiện nét nghiêm nghị.
Lão cất giọng trầm thấp, giọng nói uy nghi vang vọng giữa không gian:
“Hôm nay, ta sẽ phát muối cho các ngươi!”
Đám đông im bặt, tim mọi người đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không khí ngưng đọng, chỉ còn tiếng gió rít luồn qua khe đá.
Muối – thứ báu vật quý giá hơn cả vàng, chỉ có tộc trưởng và Vu mới được sử dụng. Đã bao lâu rồi, họ chưa được nếm vị mặn của muối? Bao lâu rồi, họ chỉ biết bổ sung bằng máu của động vật hoặc nhai những chiếc lá mặn đắng?
Lão tộc trưởng mở túi da, một tay khẽ nghiêng, những hạt muối trắng tinh khiết lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đám đông trố mắt, miệng há hốc, hơi thở nghẹn lại.
Muối trắng tinh khiết – loại muối mà ngay cả Vu cũng hiếm khi được dùng. Làm sao họ dám tin rằng thứ quý giá ấy nay lại nằm trong tầm tay của họ?
Từng người một tiến lên nhận muối, hai tay run rẩy chìa ra, mắt không rời khỏi tay lão tộc trưởng. Lão cẩn thận thả từng hạt muối vào lòng bàn tay họ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng khóe môi thoáng nhếch lên đầy toan tính.
Những hạt muối nhỏ bé, trắng tinh khiết, lấp lánh như những viên ngọc trai. Chúng rơi xuống tay tộc nhân, nhẹ bẫng nhưng nặng trĩu trong lòng họ.
Họ nâng niu chúng, không ai dám để rơi một hạt.
Có người nhìn những hạt muối trong tay, đôi mắt đỏ hoe, lệ rưng rưng. Hắn không dám tin rằng mình đang cầm trong tay báu vật quý giá nhất. Hắn run run đưa một hạt muối lên miệng, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng ngậm lấy.
Vị mặn chát tan ra trên đầu lưỡi, nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng. Hắn khựng lại, cảm giác mặn mà thấm sâu vào từng tế bào, kích thích mọi giác quan.
Đôi mắt hắn nhòa đi, nước mắt tuôn rơi không thể kìm nén.
“Mặn…mặn quá…”
Những giọt nước mắt lăn dài, chảy xuống khóe miệng, hòa cùng vị mặn của muối. Hắn khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào, vai rung lên bần bật.
Nỗi xúc động như vỡ òa, hắn vừa cười vừa khóc, một cảm xúc khó tả trào dâng.
Những người khác nhìn thấy, ánh mắt tò mò, tim đập thình thịch. Họ nhìn những hạt muối trong tay, đấu tranh tư tưởng dữ dội. Nếm thử hay giữ lại?
Một hạt muối nếm thử là một hạt muối biến mất. Một hạt muối còn lại là một báu vật vô giá.
Có người quyết định bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức mở to. Vị mặn lan tỏa, cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Những giọt nước mắt hạnh phúc lại tuôn rơi, không ai có thể kìm nén.
Lão tộc trưởng phát xong, trong tay chỉ còn lại vài hạt muối. Muối trắng tinh khiết – thứ muối quý giá này, lão chưa từng thấy bao giờ.
So với muối khoáng lẫn tạp chất mà bộ lạc thường dùng, chúng tinh khiết gấp bội.
Bình thường, muối chỉ tồn tại trong đất khoáng, nơi động vật thường tìm đến liếm láp. Tộc nhân phải đào đất mang về, lọc lấy chút ít vị mặn hòa lẫn với cát bẩn.
Chỉ có tộc trưởng và Vu mới được dùng trước, phần còn lại ít ỏi dành cho những ai có công trạng lớn.
Lão cất một hạt muối vào túi da, đôi mắt lóe lên tia toan tính:
“Nếu có thể trao đổi thêm…Bộ lạc ta sẽ không còn thiếu muối nữa…”
…
Bước ra khỏi căn lều tộc trưởng, Ka đã mắng thầm : “C·hết tiệt.”
Hắn giờ đây phải suy tính để chia số thịt vừa trao đổi vừa cho những người đi cùng đã hứa, ai mà biết lão già kia lại phát hiện ra nhanh như vậy, kế hoạch đổ bể hết.
Ka vò đầu rối tung lên rồi nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
…
Đúng như Ka suy tính.
Vài ngày sau, tên đơn độc tiếp tục tới đổi muối, không còn ý định muốn g·iết tên này nên Ka thoải mái trao đổi.
Trời vẫn nắng gắt, nền đất khô cằn bốc hơi nóng hầm hập. Ka đứng chờ ở địa điểm cũ, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía xa.
Hắn không phải chờ lâu, tên đơn độc cuối cùng cũng xuất hiện, tay ôm một bọc lớn.
Khác hẳn những lần trước, tên đơn độc không còn vội vã hay cảnh giác như trước nữa. Hắn chậm rãi tiến tới, ánh mắt đầy toan tính, bước đi bình thản.
Ka quan sát kỹ từng cử chỉ, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
Hai người đối mặt, không ai lên tiếng trước. Ka nhếch mép cười nhạt, bước tới gần hơn.
“Lần này ngươi đổi bao nhiêu?”
Tên đơn độc mở bọc ra, bên trong là muối trắng tinh khiết, lấp lánh dưới ánh nắng. Ka cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng tim hắn đập mạnh.
“Số lượng lần này nhiều hơn hẳn lần trước, nếu mang về bộ lạc…”
Hắn nuốt khan, ánh mắt lóe lên tia tham lam. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt:
“Ngươi muốn đổi bao nhiêu thịt?”
Tên đơn độc nhìn thẳng vào mắt Ka, ánh mắt kiên định, tay chỉ vào số thịt mà Ka mang theo:
“Tất cả chỗ này thịt đó.”
Ka đương nhiên biết là mình lỗi nhưng đâu còn cách nào khác, hắn gật đầu đồng ý, bởi vì cần phải thả mồi cho con cá lớn hơn. Ka nói thêm :
“Lần sau ngươi có thể đổi thêm những vật kia được không? Bọn ta có chút hứng thú với chúng.”
Tên đơn độc nghe được lời này Ka thì lâm vào trầm tư, hắn cũng có suy tính của riêng mình.
Đương nhiên Ka biết, hắn biết rõ là đằng khác, hắn đã quá rõ người đối diện, một tên tham lam cực độ. Ka chỉ cần nói câu chốt này :
“Yên tâm bọn ta không để ngươi thiệt.”
Tên đơn độc không suy nghĩ quá lâu mà gật đầu rồi chạy đi. Ka nhìn theo cười lạnh, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao, vậy không cần dây dưa ở đây nữa.
Trở về bộ lạc.
Lần này Ka mang lại sự kinh hỷ cho tộc trưởng, lão không thể ngừng cười to được, làm sao mà không vui khi ở góc lều là một nắm muối lớn. Có thể là 2,3 cân muối nhưng như vậy là quá đủ cho lão và bộ lạc này.
Lại vài ngày tiếp theo. Cuộc trao đổi lần thứ 4 tiếp tục.
Lần này, Ka cùng đồng bọn cẩn thận mang về bộ lạc ba cái bình gốm. Chúng được gói kỹ lưỡng trong lá cây, từng bước đi đều thận trọng.
Ánh mắt mọi người tò mò, nhưng không ai dám đến gần, sợ bị tộc trưởng trách phạt.
Đặt ba cái bình gốm trước mặt lão tộc trưởng, Ka cùng đồng bọn lập tức lùi lại, quỳ xuống chờ đợi.
Không khí bên trong lều nặng nề, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ.
Lão tộc trưởng bước tới, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn những cái bình gốm. Đôi tay nhăn nheo khẽ run lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
Ba cái bình gốm đẹp đến mức khó tin. Chúng tinh xảo, sáng bóng, màu sắc rực rỡ, hoa văn tinh vi. Họa tiết được khắc họa sống động, cảnh vật thiên nhiên, cây cối um tùm, muông thú tung tăng.
Chúng đẹp đến mức tưởng chừng như có thể cử động bất cứ lúc nào.
Lão tộc trưởng không dám chạm vào, chỉ dám nhìn ngắm từ xa. Mỗi chi tiết trên bình đều hoàn mỹ, không một vết nứt, không một vết xước. Từng đường nét mềm mại, tinh tế, màu sắc hài hòa.
“Không thể tin được…trên đời này lại có thứ đẹp như vậy…”
Ánh mắt lão tộc trưởng lóe lên tia tham lam, nhưng lão nhanh chóng giấu đi, khóe môi mỉm cười đầy toan tính.
Ba cái bình gốm này, chỉ cần đem tặng Vu, chắc chắn sẽ thành công lấy lòng nàng. Nàng sẽ rất vui, và quyền lực của lão trong bộ lạc sẽ càng vững chắc hơn.
Ka quỳ ở đó, mồ hôi rịn ra trên trán, tim đau nhói. Hắn nhìn ba cái bình gốm, vẻ đẹp hoàn mỹ khiến hắn ngỡ ngàng, nhưng cái giá phải trả thì quá đắt.
Để đổi ba cái bình này, Ka đã phải dốc hết số thịt được tộc trưởng ban cho:
+ Mỗi cái bình bằng 5 con heo rừng, 2 con nai, và một tấm da thú.
+ Ba cái bình đã khiến số thịt của Ka cạn kiệt, chỉ còn đủ đổi thêm một cái nữa là hết sạch.
Ánh mắt Ka thoáng hiện vẻ cay đắng, hai tay nắm chặt. Nếu tộc trưởng muốn đổi thêm, hắn sẽ phải tự bỏ thịt ra mà bù vào.
Hắn chưa đi săn mấy ngày qua, số thịt dự trữ còn lại chẳng bao nhiêu. Lão tộc trưởng chắc chắn sẽ không trích thêm thịt cho hắn mang đi trao đổi.
“C·hết tiệt! Ngày mai phải đi săn kiếm thêm thôi…” Ka nghiến răng, mắt rực lên tia quyết tâm.
Hắn phải nhanh chóng săn được nhiều thịt, để không phải tự bỏ ra khi trao đổi nữa. Bởi vì…hắn biết rõ lão tộc trưởng tham lam thế nào.
Ánh mắt Ka thoáng hiện vẻ căm phẫn, nhưng hắn nhanh chóng cúi đầu, che giấu mọi cảm xúc. Hắn không thể để lộ sự bất mãn, không thể để tộc trưởng nghi ngờ.
“Tên đơn độc đó…lần sau ngươi sẽ không thoát dễ dàng như vậy nữa đâu…”
Nắm tay Ka siết chặt, hắn cười lạnh trong đầu. Đôi mắt sắc lạnh lại lóe lên tia hiểm độc.
Lần đầu tiên, tên đơn độc nắm thế thượng phong trong trao đổi với Ka. Không biết lần tới hắn còn thế thương phong được nữa không?
tấu chương xong
Trong căn lều tối tăm, khói từ đống than hồng quẩn quanh trần nhà, thoang thoảng mùi gỗ cháy.
Lão tộc trưởng chống cằm trầm ngâm, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào gói muối trước mặt. Bộ lông thú khoác trên vai lay động nhẹ khi lão nhấc tay, ngón tay thô ráp gõ nhịp nhàng lên đầu gối, tiếng gõ cộc cộc vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
Ka quỳ trước mặt lão, gương mặt hí hửng như đứa trẻ mong chờ phần thưởng. Hắn vừa kể lại toàn bộ quá trình trao đổi, từ lúc gặp kẻ đơn độc cho tới cách khiến hắn mở miệng.
Ka tự tin rằng mưu kế của mình hoàn hảo, chỉ chờ tộc trưởng khen ngợi và ban thưởng xứng đáng.
Nhưng thời gian trôi qua, lão tộc trưởng vẫn im lặng, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Ka bắt đầu sốt ruột, đùi hắn rung lên nhịp nhàng, mắt liếc nhìn gói muối rồi lại nhìn tộc trưởng.
Hắn không hiểu tại sao lão tộc trưởng lại suy tư lâu đến vậy. Hắn khẽ nuốt nước bọt, giọng nói rụt rè:
“Tộc trưởng…phần thưởng…”
Tiếng gõ cộc cộc dừng lại, không gian như đông cứng lại.
Đôi mắt sắc lẹm của lão tộc trưởng nhìn chằm chằm vào Ka, khiến hắn rùng mình. Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo như băng vang lên:
“Lần sau ngươi vẫn trao đổi với tên kia, hỏi hắn xem có đổi những vật phẩm kia được không?”
Ka sững sờ, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Hắn không ngờ rằng lão tộc trưởng lại muốn tiếp tục trao đổi, mà còn là những vật phẩm mới.
Sát ý trong lòng hắn vừa nổi lên, toan tính xử lý kẻ đơn độc kia, giờ lại phải kìm nén.
Hắn mấp máy môi, muốn hỏi thêm về số thịt trao đổi, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của lão tộc trưởng. Ánh mắt ấy như lưỡi dao cắm sâu vào tim, đầy vẻ cảnh cáo và đe dọa.
Ka rùng mình, hắn cúi đầu vội vàng trả lời:
“Dạ, tôi hiểu rồi ạ…”
Lão tộc trưởng khẽ nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Lão biết rõ Ka muốn chiếm đoạt số thịt dư, nhưng đó không phải điều lão quan tâm.
Mục đích của lão là thông tin, những thông tin quý giá về bộ lạc bí ẩn kia.
Nhìn bóng dáng Ka rời khỏi lều, lão tộc trưởng mới thở phào nhẹ nhõm, đôi vai căng cứng giờ mới thả lỏng. Lão đưa mắt nhìn gói muối còn lại, đôi mắt đầy lo lắng và suy tính.
“Bộ lạc kia…lớn mạnh tới mức nào?”
Câu hỏi ấy xoáy sâu trong tâm trí lão, không ngừng ám ảnh. Những gì Ka kể lại khiến lão rùng mình sợ hãi.
Muối chất thành đống, v·ũ k·hí sắc bén lạ kỳ, đồ gốm tinh xảo rực rỡ màu sắc.
Muối đối với bộ lạc của lão quý hơn cả vàng, chỉ có Vu mới sở hữu nhiều nhất. Vậy mà ở bộ lạc kia, chúng lại chất thành đống, đủ để mang ra trao đổi dễ dàng.
Điều này chỉ có thể xảy ra khi bộ lạc đó lớn mạnh vượt bậc, sở hữu nguồn tài nguyên khổng lồ.
Lão tộc trưởng cau mày, suy nghĩ về đồ gốm tinh xảo mà Ka nhắc tới.
Bộ lạc của lão cũng có gốm, nhưng chỉ là những khối đất sét thô kệch, phơi nắng rồi sử dụng. Chúng xấu xí và dễ vỡ, hoàn toàn khác xa những gì Ka miêu tả.
“Màu sắc rực rỡ…làm gì có chuyện đó…Chỉ có Vu mới được sử dụng màu sắc, lại chỉ trong dịp đặc biệt…”
Lão nhíu mày, không tin rằng nơi nào có thể tạo ra gốm đẹp như vậy. Lão phải tận tay có được đồ gốm đó mới tin, nếu có thì lão mang tặng Vu, lấy lòng nàng cũng được, hẳn nàng sẽ rất thích.
Đỏ từ máu hoặc đất đỏ, trắng từ đá vôi, đen từ than, tất cả đều nhạt nhòa và không bền màu. Vậy mà Ka lại kể rằng đồ gốm của bộ lạc kia rực rỡ như cầu vồng.
“Chẳng lẽ…chúng thực sự có kỹ thuật cao hơn chúng ta?”
Ý nghĩ ấy khiến lão rùng mình, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Nếu bộ lạc kia mạnh mẽ như vậy, liệu chúng có đe dọa đến sự tồn vong của bộ lạc mình không?
Lão tộc trưởng thở dài, đôi mắt đăm chiêu nhìn gói muối trước mặt. Lão cất một gói, còn gói còn lại sẽ phát cho tộc nhân để xoa dịu lòng dân.
Nhưng sâu trong lòng, lão biết rõ rằng muối này chỉ là khởi đầu.
“Ta phải biết thêm…nhiều hơn nữa…”
Ánh mắt lão tộc trưởng lóe lên sự quyết tâm, sẵn sàng làm mọi thứ để thăm dò bộ lạc bí ẩn kia.
Kể cả việc lợi dụng Ka thêm một lần nữa.
Buổi trưa đã tới.
Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt mặt đất, cát bụi bay mù mịt theo từng cơn gió khô khốc.
Trước lều lớn của lão tộc trưởng, đám đông tộc nhân tụ tập chật kín, mắt ai nấy đều sáng rực, vẻ mặt háo hức chờ đợi.
Mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên gương mặt sạm đen vì nắng gió, nhưng không ai dám rời đi, không ai muốn bỏ lỡ khoảnh khắc quý giá này.
Lão tộc trưởng bước ra khỏi lều, trên tay cầm một gói lá nhỏ, tiếng lạo xạo nhẹ nhàng vang lên bên trong túi. Đôi mắt sâu hun hút của lão nhìn đám đông tộc nhân, thoáng hiện nét nghiêm nghị.
Lão cất giọng trầm thấp, giọng nói uy nghi vang vọng giữa không gian:
“Hôm nay, ta sẽ phát muối cho các ngươi!”
Đám đông im bặt, tim mọi người đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không khí ngưng đọng, chỉ còn tiếng gió rít luồn qua khe đá.
Muối – thứ báu vật quý giá hơn cả vàng, chỉ có tộc trưởng và Vu mới được sử dụng. Đã bao lâu rồi, họ chưa được nếm vị mặn của muối? Bao lâu rồi, họ chỉ biết bổ sung bằng máu của động vật hoặc nhai những chiếc lá mặn đắng?
Lão tộc trưởng mở túi da, một tay khẽ nghiêng, những hạt muối trắng tinh khiết lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đám đông trố mắt, miệng há hốc, hơi thở nghẹn lại.
Muối trắng tinh khiết – loại muối mà ngay cả Vu cũng hiếm khi được dùng. Làm sao họ dám tin rằng thứ quý giá ấy nay lại nằm trong tầm tay của họ?
Từng người một tiến lên nhận muối, hai tay run rẩy chìa ra, mắt không rời khỏi tay lão tộc trưởng. Lão cẩn thận thả từng hạt muối vào lòng bàn tay họ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng khóe môi thoáng nhếch lên đầy toan tính.
Những hạt muối nhỏ bé, trắng tinh khiết, lấp lánh như những viên ngọc trai. Chúng rơi xuống tay tộc nhân, nhẹ bẫng nhưng nặng trĩu trong lòng họ.
Họ nâng niu chúng, không ai dám để rơi một hạt.
Có người nhìn những hạt muối trong tay, đôi mắt đỏ hoe, lệ rưng rưng. Hắn không dám tin rằng mình đang cầm trong tay báu vật quý giá nhất. Hắn run run đưa một hạt muối lên miệng, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng ngậm lấy.
Vị mặn chát tan ra trên đầu lưỡi, nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng. Hắn khựng lại, cảm giác mặn mà thấm sâu vào từng tế bào, kích thích mọi giác quan.
Đôi mắt hắn nhòa đi, nước mắt tuôn rơi không thể kìm nén.
“Mặn…mặn quá…”
Những giọt nước mắt lăn dài, chảy xuống khóe miệng, hòa cùng vị mặn của muối. Hắn khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào, vai rung lên bần bật.
Nỗi xúc động như vỡ òa, hắn vừa cười vừa khóc, một cảm xúc khó tả trào dâng.
Những người khác nhìn thấy, ánh mắt tò mò, tim đập thình thịch. Họ nhìn những hạt muối trong tay, đấu tranh tư tưởng dữ dội. Nếm thử hay giữ lại?
Một hạt muối nếm thử là một hạt muối biến mất. Một hạt muối còn lại là một báu vật vô giá.
Có người quyết định bỏ vào miệng, đôi mắt lập tức mở to. Vị mặn lan tỏa, cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Những giọt nước mắt hạnh phúc lại tuôn rơi, không ai có thể kìm nén.
Lão tộc trưởng phát xong, trong tay chỉ còn lại vài hạt muối. Muối trắng tinh khiết – thứ muối quý giá này, lão chưa từng thấy bao giờ.
So với muối khoáng lẫn tạp chất mà bộ lạc thường dùng, chúng tinh khiết gấp bội.
Bình thường, muối chỉ tồn tại trong đất khoáng, nơi động vật thường tìm đến liếm láp. Tộc nhân phải đào đất mang về, lọc lấy chút ít vị mặn hòa lẫn với cát bẩn.
Chỉ có tộc trưởng và Vu mới được dùng trước, phần còn lại ít ỏi dành cho những ai có công trạng lớn.
Lão cất một hạt muối vào túi da, đôi mắt lóe lên tia toan tính:
“Nếu có thể trao đổi thêm…Bộ lạc ta sẽ không còn thiếu muối nữa…”
…
Bước ra khỏi căn lều tộc trưởng, Ka đã mắng thầm : “C·hết tiệt.”
Hắn giờ đây phải suy tính để chia số thịt vừa trao đổi vừa cho những người đi cùng đã hứa, ai mà biết lão già kia lại phát hiện ra nhanh như vậy, kế hoạch đổ bể hết.
Ka vò đầu rối tung lên rồi nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
…
Đúng như Ka suy tính.
Vài ngày sau, tên đơn độc tiếp tục tới đổi muối, không còn ý định muốn g·iết tên này nên Ka thoải mái trao đổi.
Trời vẫn nắng gắt, nền đất khô cằn bốc hơi nóng hầm hập. Ka đứng chờ ở địa điểm cũ, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía xa.
Hắn không phải chờ lâu, tên đơn độc cuối cùng cũng xuất hiện, tay ôm một bọc lớn.
Khác hẳn những lần trước, tên đơn độc không còn vội vã hay cảnh giác như trước nữa. Hắn chậm rãi tiến tới, ánh mắt đầy toan tính, bước đi bình thản.
Ka quan sát kỹ từng cử chỉ, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ.
Hai người đối mặt, không ai lên tiếng trước. Ka nhếch mép cười nhạt, bước tới gần hơn.
“Lần này ngươi đổi bao nhiêu?”
Tên đơn độc mở bọc ra, bên trong là muối trắng tinh khiết, lấp lánh dưới ánh nắng. Ka cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng tim hắn đập mạnh.
“Số lượng lần này nhiều hơn hẳn lần trước, nếu mang về bộ lạc…”
Hắn nuốt khan, ánh mắt lóe lên tia tham lam. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt:
“Ngươi muốn đổi bao nhiêu thịt?”
Tên đơn độc nhìn thẳng vào mắt Ka, ánh mắt kiên định, tay chỉ vào số thịt mà Ka mang theo:
“Tất cả chỗ này thịt đó.”
Ka đương nhiên biết là mình lỗi nhưng đâu còn cách nào khác, hắn gật đầu đồng ý, bởi vì cần phải thả mồi cho con cá lớn hơn. Ka nói thêm :
“Lần sau ngươi có thể đổi thêm những vật kia được không? Bọn ta có chút hứng thú với chúng.”
Tên đơn độc nghe được lời này Ka thì lâm vào trầm tư, hắn cũng có suy tính của riêng mình.
Đương nhiên Ka biết, hắn biết rõ là đằng khác, hắn đã quá rõ người đối diện, một tên tham lam cực độ. Ka chỉ cần nói câu chốt này :
“Yên tâm bọn ta không để ngươi thiệt.”
Tên đơn độc không suy nghĩ quá lâu mà gật đầu rồi chạy đi. Ka nhìn theo cười lạnh, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao, vậy không cần dây dưa ở đây nữa.
Trở về bộ lạc.
Lần này Ka mang lại sự kinh hỷ cho tộc trưởng, lão không thể ngừng cười to được, làm sao mà không vui khi ở góc lều là một nắm muối lớn. Có thể là 2,3 cân muối nhưng như vậy là quá đủ cho lão và bộ lạc này.
Lại vài ngày tiếp theo. Cuộc trao đổi lần thứ 4 tiếp tục.
Lần này, Ka cùng đồng bọn cẩn thận mang về bộ lạc ba cái bình gốm. Chúng được gói kỹ lưỡng trong lá cây, từng bước đi đều thận trọng.
Ánh mắt mọi người tò mò, nhưng không ai dám đến gần, sợ bị tộc trưởng trách phạt.
Đặt ba cái bình gốm trước mặt lão tộc trưởng, Ka cùng đồng bọn lập tức lùi lại, quỳ xuống chờ đợi.
Không khí bên trong lều nặng nề, chỉ có tiếng gió rít khe khẽ.
Lão tộc trưởng bước tới, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn những cái bình gốm. Đôi tay nhăn nheo khẽ run lên, ánh mắt ngỡ ngàng.
Ba cái bình gốm đẹp đến mức khó tin. Chúng tinh xảo, sáng bóng, màu sắc rực rỡ, hoa văn tinh vi. Họa tiết được khắc họa sống động, cảnh vật thiên nhiên, cây cối um tùm, muông thú tung tăng.
Chúng đẹp đến mức tưởng chừng như có thể cử động bất cứ lúc nào.
Lão tộc trưởng không dám chạm vào, chỉ dám nhìn ngắm từ xa. Mỗi chi tiết trên bình đều hoàn mỹ, không một vết nứt, không một vết xước. Từng đường nét mềm mại, tinh tế, màu sắc hài hòa.
“Không thể tin được…trên đời này lại có thứ đẹp như vậy…”
Ánh mắt lão tộc trưởng lóe lên tia tham lam, nhưng lão nhanh chóng giấu đi, khóe môi mỉm cười đầy toan tính.
Ba cái bình gốm này, chỉ cần đem tặng Vu, chắc chắn sẽ thành công lấy lòng nàng. Nàng sẽ rất vui, và quyền lực của lão trong bộ lạc sẽ càng vững chắc hơn.
Ka quỳ ở đó, mồ hôi rịn ra trên trán, tim đau nhói. Hắn nhìn ba cái bình gốm, vẻ đẹp hoàn mỹ khiến hắn ngỡ ngàng, nhưng cái giá phải trả thì quá đắt.
Để đổi ba cái bình này, Ka đã phải dốc hết số thịt được tộc trưởng ban cho:
+ Mỗi cái bình bằng 5 con heo rừng, 2 con nai, và một tấm da thú.
+ Ba cái bình đã khiến số thịt của Ka cạn kiệt, chỉ còn đủ đổi thêm một cái nữa là hết sạch.
Ánh mắt Ka thoáng hiện vẻ cay đắng, hai tay nắm chặt. Nếu tộc trưởng muốn đổi thêm, hắn sẽ phải tự bỏ thịt ra mà bù vào.
Hắn chưa đi săn mấy ngày qua, số thịt dự trữ còn lại chẳng bao nhiêu. Lão tộc trưởng chắc chắn sẽ không trích thêm thịt cho hắn mang đi trao đổi.
“C·hết tiệt! Ngày mai phải đi săn kiếm thêm thôi…” Ka nghiến răng, mắt rực lên tia quyết tâm.
Hắn phải nhanh chóng săn được nhiều thịt, để không phải tự bỏ ra khi trao đổi nữa. Bởi vì…hắn biết rõ lão tộc trưởng tham lam thế nào.
Ánh mắt Ka thoáng hiện vẻ căm phẫn, nhưng hắn nhanh chóng cúi đầu, che giấu mọi cảm xúc. Hắn không thể để lộ sự bất mãn, không thể để tộc trưởng nghi ngờ.
“Tên đơn độc đó…lần sau ngươi sẽ không thoát dễ dàng như vậy nữa đâu…”
Nắm tay Ka siết chặt, hắn cười lạnh trong đầu. Đôi mắt sắc lạnh lại lóe lên tia hiểm độc.
Lần đầu tiên, tên đơn độc nắm thế thượng phong trong trao đổi với Ka. Không biết lần tới hắn còn thế thương phong được nữa không?
tấu chương xong
Tiến độ: 100%
210/210 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Tag liên quan