Chương 8: Trận Chiến Đầu Tiên.
27/04/2025
10
8.7
Chương 8: Trận Chiến Đầu Tiên.
Lão già thu lại các tay nhện, chắn phía trước.
Phá Sa Cốt của Thành lao đến, hai bên va vào nhau, ba trong năm cánh tay nhện của lão già vụn vỡ lập tức, làm cho lão đau đến nhăn mặt, sụm chân, dư chấn phát ra làm cho Thành bị hất bay về phía sau, miệng nôn ra ngụm máu đỏ.
Thành cố gắng đứng dậy, nhưng hắn chỉ nhích được một chút đã ‘sụm’ xuống. Cơn đau khủng kh·iếp từng bắp thịt, mảnh linh hồn làm cho hắn không thể di chuyển.
CMN! Thành tự mắng chính hắn… Máu từ mồm vẫn chảy ra sau từng đợt ho khan.
Lão già giận dữ tột độ, từng bước đi đến, trợn mắt nhìn Thành.
“Thằng chó đ* tao không ngờ mày lại là hồn sư, lại còn sở hữu hồn khí. Nhưng mày vẫn chỉ là thằng nhóc con ngu dốt. Trước khi c·hết, còn di nguyện gì không?”
Thành ngã lưng, nằm về sau, nhổ hết máu còn trong miệng ra, thở phì phò, tay buông hờ Phá Sa Cốt, rặn nói: “Rốt cuộc chuyện này giữa mày và cô gái này là sao?”
Mặt khác, trong thế giới linh hồn, Thành vội vàng: “Ngạ Dạ, ông có thể giúp tôi đánh bại lão không?”
“Không thể, tao đã nói rồi, tao đã cạn toàn bộ sức mạnh để dung hợp truyền thừa chủ nhân cho mày.”
Thành cười trừ bất lực, vậy thì chỉ có thể câu giờ một chút, mong rằng có thể di chuyển để liều mạng một phen.
“Kể cho mày nghe cũng không sao! Mười năm về trước, tao là một lão già cô độc, chỉ đợi ngày c·hết, nhưng đến khi gặp Thúy Chi, sắc xuân của tao đã trở lại. Tao yêu nàng, muốn có được nàng, muốn cùng nàng tận hưởng năm tháng còn lại rồi cùng chôn một chỗ.”
“Nhưng m* chó! Nó lại không muốn yêu tao, tiền bạc, vật chất, mọi thứ tao đều có thể cho nó. Nhưng nó vẫn cứng đầu như thế. Tao chỉ có thể dùng thuốc mê, biến gạo nấu thành cơm. Thế mà nó vẫn cứng đầu, thậm chí còn chọn t·ự t·ử, mày thấy nó có khốn nạn không.”
Thành không đáp, miệng nhếch một chút. Lão này là khốn nạn hơn cả sự khốn nạn! Bệnh hoạn hơn cả bệnh hoạn! Vậy mà hắn lại không nhận ra.
“Nó c·hết, thì tao cũng c·hết, làm ma tao cũng phải có được nó. Nhưng không biết nó báo mộng kiểu gì. Gia đình nó lại tìm được một hồn sư, dán lá bùa bảo hộ đó, khiến cho tao không thể nào tiếp cận được nữa. Cho đến khi gặp mày, mày chính là cứu tinh của tao. Vì thế tao sẽ giúp mày siêu thoát… haha… haha.”
C·hết tiệt! Thành vẫn chưa thể đứng dậy, hắn quay sang nhìn sang hồn ma nam nhân vẫn đang chật vật: “Vậy còn chú, là như thế nào?”
Lão già nhíu mày khó chịu, nhưng dù c·hết hay sống, tò mò vẫn luôn là tồn tại trong mỗi con người.
Nam nhân chật vật trả lời: “Tôi là bạn thân của cô ấy, cũng là người đã yêu cô ấy gần mười năm. Khi cô ấy t·ự t·ử, tôi như nhận được cú sốc lớn nhất đời, hối tiếc bản thân tại sao lại không dám tỏ tình dù chỉ một lần. Vài năm sau tôi mất vì một t·ai n·ạn nghề nghiệp. Tôi đã đến đây tìm cô ấy, vì cố gắng vượt qua sức mạnh lá bùa, tôi bị biến dạng và trở nên như thế này! Nhưng không sao, tất cả đều đáng lắm…”
Phạm Thành giật mình, tình yêu lớn như thế làm cho hắn cảm động, cũng áy náy thêm vạn phần.
Ngạ Dạ tặc lưỡi, đánh giá: “Tao không hiểu nổi tình yêu trong thế giới của tụi mày. Nhưng tên này chỉ là Hóa Hồn sơ đẳng lại có thể vượt qua sức mạnh lá bùa đó thì đúng là lợi hại. Đừng nói sơ đẳng, ngay cả Hóa Hồn cao đẳng cũng phải hồn tiêu phách tán.”
Thành đỏ mắt tự trách: “Tôi có phải đã tạo ra tội nghiệt không Ngạ Dạ?”
“Haha! Mày vẫn là trẻ con. Ngay khi nhìn vào bề ngoài của tên này và lão kia, trong thâm tâm mày đã đánh giá hai bọn nó mà chính mày cũng không biết.”
Thành không phản bác, Ngạ Dạ nói đúng, thành kiến từ vẻ ngoài đã làm cho hắn đánh giá sai mọi việc.
Vì thế, hắn phải trả giá.
Thành siết chặt Phá Sa Cốt, vung bằng toàn bộ sức lực.
Lão già cười khinh, xoay người đã né được cú quất yếu ớt của Thành, tay nhện của lão đưa lên, đâm thẳng xuống.
Thành nhắm chặt mắt, sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết.
Phốc!!! Mắt của Thành đột nhiên trợn to, hồn ma thanh niên đã chắn trước mặt hắn, nhận lấy cú xuyên thủng người của lão già.
Hồn ma nam nhân nhìn Thành mỉm cười, cố gắng chạm tay vào hắn nói: “Tôi tên Hoàng Tuấn, rất vui được gặp cậu!”
Hết câu, hồn ma nam nhân dùng hai tay nắm chặt tay nhện, kéo xuyên qua thân mình, lão già cứ thế cũng bị cuốn theo, dán chặt vào thanh niên.
“Giết lão.”
Thành gào lên, đứng bật dậy, bước sang ngang, Phá Sa Cốt quật thẳng vào lão già.
Lão già muốn thoát nhưng hồn ma nam nhân vẫn giữ chặt lão, cho dù bản thân đang bị phá toái thành từng phần.
Phá Sa Cốt lao xuống, trảm diệt, làm cho một nửa lão già vụn vỡ.
Lão hét lên một tiếng u oán, trợn tròng mắt, lao đến chỗ của Thành.
Tay nhện xuyên đến nhanh khiến cho Thành không kịp phản ứng, đứng như trời trồng. Nhưng thân thể lão ta chỉ là vụt qua hắn.
Không ổn! Thành quay đầu về sau…
“Tao tan biến thì mày cũng phải đi theo tao.” Lão già hét lên đến mức xé toạc cổ họng, bàn tay nhện của lão trước khi vụn vỡ hoàn toàn, xuyên thủng qua trái tim của hồn ma nữ nhân.
“Hahaha!!!” Lão già ngẩng đầu cười lên rồi hoàn toàn biến mất.
Thành ném Phá Sa Cốt sang một bên, chạy đến, cố gắng chạm vào cô gái nhưng hoàn toàn không thể.
Hắn nhìn sang bên, thì phát hiện hồn ma nam nhân cũng đã tan thành tro bụi hoàn toàn. Hắn khóc, nước mắt chảy ra hai hàng.
Trong thế giới linh hồn, Thành quỳ xuống, van lạy Ngạ Dạ: “Xin ông, hãy cứu nàng, tôi đã hại c·hết một linh hồn, không thể nào nhìn được người thứ hai.”
Ngạ Dạ nhìn Thành, trừng mắt: “Chỉ là một Hóa Hồn, c·hết thì liền c·hết…”
Thành khóc lớn như đứa trẻ, tiếp tục dập mạnh đầu: “Tôi xin ông, tôi xin ông.”
Ngạ Dạ tức giận, rồi lại thở ra một hơi, miễn cưỡng: “Được rồi, nhưng mày sẽ mất một bảo vật của Chủ nhân đấy.”
Thành mừng rỡ, cảm ơn điên cuồng.
Ngạ Dạ xuất tay, một hồn châu xanh lục xuất hiện. Ở thế giới thực, nó cũng chui ra từ bụng của Thành.
Sau đó chiếu sáng lên người Thúy Chi.
Chíu!!!
Tiếng rít vang lên, hồn ma Thúy Chi cũng bị viên châu thu vào bên trong.
Thành cầm lấy viên châu, nước mắt vẫn rơi, hỏi: “Đây là thế nào?”
“Đây là Bảo Hồn Châu, có thể lưu giữ và bảo vệ linh hồn. Linh hồn đứa con gái này đã tổn thương trầm trọng đến linh cốt, như một ngọn nến sắp tắt. Muốn tái sinh, mày phải đạt đến đẳng cấp ít nhất là ngang hàng chủ nhân.”
Thành lau nước mắt: “Là thần c·hết sao?”
“Đúng là như vậy!”
“Tôi hiểu rồi.”
Thành đứng dậy, quỳ lại ba lần trước chỗ mà hồn ma Hoàng Tuấn vừa mới tan biến. Nguyện thề một ngày sẽ tái sinh Thúy Chi, cũng nguyện thề một ngày sẽ đền tội cho y.
Ngạ Dạ ‘hứ’ một tiếng, chê cười: “Nhóc con ngu dốt…”
Thành hít lấy một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó dùng cái thân tàn thương tích dọn dẹp căn phòng, lau sạch toàn bộ v·ết m·áu, biến nó trở lại như lúc đầu.
Nhờ có sức mạnh linh hồn lớn, thân thể của hắn dù thương tổn nặng nề vẫn có thể chống đỡ, hồi phục nhanh hơn người thường.
Đến cuối buổi trưa, mọi thứ hoàn hảo, chỉ còn… hai món đồ.
Thành thật thắc mắc Ngạ Dạ đã nhét bao nhiêu món đồ vào bụng hắn. Hơn nữa còn có cả Phá Sa Cốt nửa mét, bụng hắn đâu phải là túi thần kỳ Doraemon.
Thấy Thành cầu cứu, Ngạ Dạ chậc lưỡi, miệng niệm hồn chú, Phá Sa Cốt rung rẫy sau đó thu bé lại chỉ bằng một đốt xương nhỏ.
Mời mọi người đón xem chương sau…
Lão già thu lại các tay nhện, chắn phía trước.
Phá Sa Cốt của Thành lao đến, hai bên va vào nhau, ba trong năm cánh tay nhện của lão già vụn vỡ lập tức, làm cho lão đau đến nhăn mặt, sụm chân, dư chấn phát ra làm cho Thành bị hất bay về phía sau, miệng nôn ra ngụm máu đỏ.
Thành cố gắng đứng dậy, nhưng hắn chỉ nhích được một chút đã ‘sụm’ xuống. Cơn đau khủng kh·iếp từng bắp thịt, mảnh linh hồn làm cho hắn không thể di chuyển.
CMN! Thành tự mắng chính hắn… Máu từ mồm vẫn chảy ra sau từng đợt ho khan.
Lão già giận dữ tột độ, từng bước đi đến, trợn mắt nhìn Thành.
“Thằng chó đ* tao không ngờ mày lại là hồn sư, lại còn sở hữu hồn khí. Nhưng mày vẫn chỉ là thằng nhóc con ngu dốt. Trước khi c·hết, còn di nguyện gì không?”
Thành ngã lưng, nằm về sau, nhổ hết máu còn trong miệng ra, thở phì phò, tay buông hờ Phá Sa Cốt, rặn nói: “Rốt cuộc chuyện này giữa mày và cô gái này là sao?”
Mặt khác, trong thế giới linh hồn, Thành vội vàng: “Ngạ Dạ, ông có thể giúp tôi đánh bại lão không?”
“Không thể, tao đã nói rồi, tao đã cạn toàn bộ sức mạnh để dung hợp truyền thừa chủ nhân cho mày.”
Thành cười trừ bất lực, vậy thì chỉ có thể câu giờ một chút, mong rằng có thể di chuyển để liều mạng một phen.
“Kể cho mày nghe cũng không sao! Mười năm về trước, tao là một lão già cô độc, chỉ đợi ngày c·hết, nhưng đến khi gặp Thúy Chi, sắc xuân của tao đã trở lại. Tao yêu nàng, muốn có được nàng, muốn cùng nàng tận hưởng năm tháng còn lại rồi cùng chôn một chỗ.”
“Nhưng m* chó! Nó lại không muốn yêu tao, tiền bạc, vật chất, mọi thứ tao đều có thể cho nó. Nhưng nó vẫn cứng đầu như thế. Tao chỉ có thể dùng thuốc mê, biến gạo nấu thành cơm. Thế mà nó vẫn cứng đầu, thậm chí còn chọn t·ự t·ử, mày thấy nó có khốn nạn không.”
Thành không đáp, miệng nhếch một chút. Lão này là khốn nạn hơn cả sự khốn nạn! Bệnh hoạn hơn cả bệnh hoạn! Vậy mà hắn lại không nhận ra.
“Nó c·hết, thì tao cũng c·hết, làm ma tao cũng phải có được nó. Nhưng không biết nó báo mộng kiểu gì. Gia đình nó lại tìm được một hồn sư, dán lá bùa bảo hộ đó, khiến cho tao không thể nào tiếp cận được nữa. Cho đến khi gặp mày, mày chính là cứu tinh của tao. Vì thế tao sẽ giúp mày siêu thoát… haha… haha.”
C·hết tiệt! Thành vẫn chưa thể đứng dậy, hắn quay sang nhìn sang hồn ma nam nhân vẫn đang chật vật: “Vậy còn chú, là như thế nào?”
Lão già nhíu mày khó chịu, nhưng dù c·hết hay sống, tò mò vẫn luôn là tồn tại trong mỗi con người.
Nam nhân chật vật trả lời: “Tôi là bạn thân của cô ấy, cũng là người đã yêu cô ấy gần mười năm. Khi cô ấy t·ự t·ử, tôi như nhận được cú sốc lớn nhất đời, hối tiếc bản thân tại sao lại không dám tỏ tình dù chỉ một lần. Vài năm sau tôi mất vì một t·ai n·ạn nghề nghiệp. Tôi đã đến đây tìm cô ấy, vì cố gắng vượt qua sức mạnh lá bùa, tôi bị biến dạng và trở nên như thế này! Nhưng không sao, tất cả đều đáng lắm…”
Phạm Thành giật mình, tình yêu lớn như thế làm cho hắn cảm động, cũng áy náy thêm vạn phần.
Ngạ Dạ tặc lưỡi, đánh giá: “Tao không hiểu nổi tình yêu trong thế giới của tụi mày. Nhưng tên này chỉ là Hóa Hồn sơ đẳng lại có thể vượt qua sức mạnh lá bùa đó thì đúng là lợi hại. Đừng nói sơ đẳng, ngay cả Hóa Hồn cao đẳng cũng phải hồn tiêu phách tán.”
Thành đỏ mắt tự trách: “Tôi có phải đã tạo ra tội nghiệt không Ngạ Dạ?”
“Haha! Mày vẫn là trẻ con. Ngay khi nhìn vào bề ngoài của tên này và lão kia, trong thâm tâm mày đã đánh giá hai bọn nó mà chính mày cũng không biết.”
Thành không phản bác, Ngạ Dạ nói đúng, thành kiến từ vẻ ngoài đã làm cho hắn đánh giá sai mọi việc.
Vì thế, hắn phải trả giá.
Thành siết chặt Phá Sa Cốt, vung bằng toàn bộ sức lực.
Lão già cười khinh, xoay người đã né được cú quất yếu ớt của Thành, tay nhện của lão đưa lên, đâm thẳng xuống.
Thành nhắm chặt mắt, sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết.
Phốc!!! Mắt của Thành đột nhiên trợn to, hồn ma thanh niên đã chắn trước mặt hắn, nhận lấy cú xuyên thủng người của lão già.
Hồn ma nam nhân nhìn Thành mỉm cười, cố gắng chạm tay vào hắn nói: “Tôi tên Hoàng Tuấn, rất vui được gặp cậu!”
Hết câu, hồn ma nam nhân dùng hai tay nắm chặt tay nhện, kéo xuyên qua thân mình, lão già cứ thế cũng bị cuốn theo, dán chặt vào thanh niên.
“Giết lão.”
Thành gào lên, đứng bật dậy, bước sang ngang, Phá Sa Cốt quật thẳng vào lão già.
Lão già muốn thoát nhưng hồn ma nam nhân vẫn giữ chặt lão, cho dù bản thân đang bị phá toái thành từng phần.
Phá Sa Cốt lao xuống, trảm diệt, làm cho một nửa lão già vụn vỡ.
Lão hét lên một tiếng u oán, trợn tròng mắt, lao đến chỗ của Thành.
Tay nhện xuyên đến nhanh khiến cho Thành không kịp phản ứng, đứng như trời trồng. Nhưng thân thể lão ta chỉ là vụt qua hắn.
Không ổn! Thành quay đầu về sau…
“Tao tan biến thì mày cũng phải đi theo tao.” Lão già hét lên đến mức xé toạc cổ họng, bàn tay nhện của lão trước khi vụn vỡ hoàn toàn, xuyên thủng qua trái tim của hồn ma nữ nhân.
“Hahaha!!!” Lão già ngẩng đầu cười lên rồi hoàn toàn biến mất.
Thành ném Phá Sa Cốt sang một bên, chạy đến, cố gắng chạm vào cô gái nhưng hoàn toàn không thể.
Hắn nhìn sang bên, thì phát hiện hồn ma nam nhân cũng đã tan thành tro bụi hoàn toàn. Hắn khóc, nước mắt chảy ra hai hàng.
Trong thế giới linh hồn, Thành quỳ xuống, van lạy Ngạ Dạ: “Xin ông, hãy cứu nàng, tôi đã hại c·hết một linh hồn, không thể nào nhìn được người thứ hai.”
Ngạ Dạ nhìn Thành, trừng mắt: “Chỉ là một Hóa Hồn, c·hết thì liền c·hết…”
Thành khóc lớn như đứa trẻ, tiếp tục dập mạnh đầu: “Tôi xin ông, tôi xin ông.”
Ngạ Dạ tức giận, rồi lại thở ra một hơi, miễn cưỡng: “Được rồi, nhưng mày sẽ mất một bảo vật của Chủ nhân đấy.”
Thành mừng rỡ, cảm ơn điên cuồng.
Ngạ Dạ xuất tay, một hồn châu xanh lục xuất hiện. Ở thế giới thực, nó cũng chui ra từ bụng của Thành.
Sau đó chiếu sáng lên người Thúy Chi.
Chíu!!!
Tiếng rít vang lên, hồn ma Thúy Chi cũng bị viên châu thu vào bên trong.
Thành cầm lấy viên châu, nước mắt vẫn rơi, hỏi: “Đây là thế nào?”
“Đây là Bảo Hồn Châu, có thể lưu giữ và bảo vệ linh hồn. Linh hồn đứa con gái này đã tổn thương trầm trọng đến linh cốt, như một ngọn nến sắp tắt. Muốn tái sinh, mày phải đạt đến đẳng cấp ít nhất là ngang hàng chủ nhân.”
Thành lau nước mắt: “Là thần c·hết sao?”
“Đúng là như vậy!”
“Tôi hiểu rồi.”
Thành đứng dậy, quỳ lại ba lần trước chỗ mà hồn ma Hoàng Tuấn vừa mới tan biến. Nguyện thề một ngày sẽ tái sinh Thúy Chi, cũng nguyện thề một ngày sẽ đền tội cho y.
Ngạ Dạ ‘hứ’ một tiếng, chê cười: “Nhóc con ngu dốt…”
Thành hít lấy một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó dùng cái thân tàn thương tích dọn dẹp căn phòng, lau sạch toàn bộ v·ết m·áu, biến nó trở lại như lúc đầu.
Nhờ có sức mạnh linh hồn lớn, thân thể của hắn dù thương tổn nặng nề vẫn có thể chống đỡ, hồi phục nhanh hơn người thường.
Đến cuối buổi trưa, mọi thứ hoàn hảo, chỉ còn… hai món đồ.
Thành thật thắc mắc Ngạ Dạ đã nhét bao nhiêu món đồ vào bụng hắn. Hơn nữa còn có cả Phá Sa Cốt nửa mét, bụng hắn đâu phải là túi thần kỳ Doraemon.
Thấy Thành cầu cứu, Ngạ Dạ chậc lưỡi, miệng niệm hồn chú, Phá Sa Cốt rung rẫy sau đó thu bé lại chỉ bằng một đốt xương nhỏ.
Mời mọi người đón xem chương sau…
Tiến độ: 100%
9/9 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại