Chương 7: Đại Chiến, Phá Sa Cốt.

27/04/2025 10 8.7
Chương 7: Đại Chiến, Phá Sa Cốt.

Thứ bảy, ba của Thành đi làm, mẹ của hắn thì mang Liên tham gia hoạt động ngoại khóa văn nghệ do trường tổ chức.

Trong căn phòng trọ chỉ khoảng hai mươi mét vuông, chỉ còn một người, hai ma.

Lão già thì vẫn luôn trực chờ ngoài cửa.

Thành căng thẳng, nhìn lên hồn ma nữ, hít một hơi rồi cất lời: “Này chị gái.”

Cả hai hồn ma đưa mắt nhìn Thành…

“Tôi có chuyện muốn hỏi?”

“Ngươi có thể nhìn thấy bọn ta sao!” Hồn ma nam nhân cất tiếng hỏi, vô cùng ngạc nhiên.

Thành không quan tâm, đặt câu hỏi với hồn ma nữ: “Tôi có thể nói chuyện với chị không?”

Nhưng mặc cho Thành lên tiếng, hồn ma nữ vẫn ngờ ngệch chẳng đáp, cứ xoay đầu ngu ngơ nhìn hắn.

“Linh hồn đó đã tổn thương tinh thần nặng, không còn năng lực nhận thức đâu.”

Ngạ Dạ lên tiếng làm cho Thành càng thêm phẫn nộ, rõ ràng là nàng đã b·ị h·ãm h·iếp đến điên.

Hắn giận dữ, liếc lên hồn ma nam nhân, quát: “Có phải chính ông đã hãm hại cô ấy không?”

Người đàn ông bất ngờ nhìn Thành, nhưng đúng lúc này. Hồn ma nữ như phát điên, gào khóc oai oán, bay điên cuồng khắp phòng.

Hồn ma nam nhân lao đến, muốn giữ lại thì hồn ma nữ hét toáng lên: “Tránh ra khỏi tao, đồ dơ bẩn.”

Thành nghe vậy, lập tức xác nhận mọi chuyện. Hắn đi đến vách phải phòng trọ, kéo tủ quần áo dịch ra một bên. Một lá bùa đỏ, chữ đen lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn cúi người xuống, cầm lấy lá bùa. Theo lời ông lão, chỉ cần tháo lá bùa, lão sẽ xử lý tên hồn ma nam nhân kia.

“Khôngggg.” Hồn ma nam nhân hét toáng lên.

Xẹt!
Nhưng lá bùa đã bị Thành xé mất, ngay lập tức, không khí trong phòng trở nên biến hóa khôn lường. Một luồng lạnh lẽo dâng lên khiến cho Thành cũng phải sởn gai ốc.

Hahaha!!!

Tiếng cười bên ngoài phòng vang lên, đầy ma oán và độc ác.

“Cuối cùng, tao cũng đợi được ngày này, Thúy Chi. Đến c·hết, tao cũng sẽ có được mày.”

Lão già xuyên qua cửa vào bên trong, hình dáng biến hóa, đôi mắt đỏ ngầu, da hằn những vệt tím, lưng gù phình to rồi mọc ra hàng loạt tay nhện.

Thành sửng sốt, hoảng sợ tột độ, lão già hiền hậu trong mắt hắn, bây giờ lại không khác gì quái vật.

“Cẩn thận, lão này có thuật pháp.” Ngạ Dạ lên tiếng nhắc nhở.

Giờ phút này, Thành biết bản thân đã sai rồi! Sai hoàn toàn.

Hồn ma nữ nhìn thấy lão, rung lên toàn thân, lao vào một góc, ngồi ôm mình, hét lên oai oán: “Tha cho ta, tha cho ta, tha cho ta.”

Hồn ma nam nhân lao đến, che chắn trước hồn ma nữ, quát lớn: “Lão già khốn kiếp, mày muốn làm gì! Tại sao đến c·hết vẫn không buông tha cho Chi.”

“Vì tao yêu nó, tao yêu nó, tại sao nó lại không đồng ý tao!”

Một tay nhện của lão già xuyên đến với tốc độ chóng mặt, xuyên thẳng qua đôi tay của linh hồn nam nhân.

Thành biết bản thân gây chuyện, chạy đến đá thẳng vào hồn ma lão già, nhưng hắn chỉ là lao xuyên qua.

“Nhóc con, mày cũng muốn c·hết sao!” Một tay nhện khác trên lưng của lão phóng tới, đâm vào Thành.

Nhưng lần này, nó lại không xuyên qua, cánh tay nhện đâm thẳng làm cho Thành văng va vào tường, cánh tay phải của hắn b·ị đ·âm thủng, chảy máu đầm đìa.

“Tại sao, sao hắn lại có thể tác động tới tôi. Không phải gã chỉ tạm xem là Hóa Hồn thôi sao?” Thành hoảng hốt hỏi.

“Tạm xem ở Hóa Hồn nghĩa là gần đạt đến Thể Hồn rồi đó. Ở trạng thái Thể Hồn, linh hồn có thể chuyển hóa hồn lực để chạm đến thế giới thực.”
Thành nghiến răng, tặng cho Ngạ Dạ một tiếng “đ* m*” cay nghiến trong lòng.

Lão già không bận tâm đến hắn, dùng cánh tay nhện đâm thẳng vào tay hồn ma nam nhân, hất phăng ra sau.

Lão từng bước, từng bước đi đến, lưỡi liếm môi, biến thái từng chữ: “Thúy Chi ơi, anh đây, đừng sợ, haha.”

Thành kiềm lại đau đớn, gấp gáp hét lên: “Có cách nào để tôi g·iết lão không?”

“Muốn g·iết rồi sao! Nhưng đáng tiếc, ngươi vẫn chưa có hồn lực.”

Câu nói của Ngạ Dạ làm hắn như muốn òa khóc. Nếu không phải tại hắn, mọi chuyện đã không tồi tệ đến thế này!!!

Hắn cho dù có c·hết, cũng phải ngăn cản chuyện này!

Thành trực tiếp lao đến, vung đấm vào lão già. Nhưng nắm đấm của hắn vẫn chỉ xuyên qua lão, va thẳng vào tường.

“Không muốn c·hết thì cút.” Lão già giận dữ, liếc một cái đã đẩy Thành ra xa, văng vào cạnh tủ.

Thành đau đớn, rên thành tiếng, nhưng tay hắn vẫn chống xuống đất, muốn tiếp tục đứng lên.

Hồn ma nam nhân bên cạnh b·ị t·hương nặng, không thể di chuyển, lo lắng nói: “Cậu chạy đi, chuyện này không phải lỗi của cậu.”

Thành đứng dậy, nghiến chặt môi: “Xin lỗi anh.” Rồi lao lên lần nữa.

“Dừng lại nhóc con, mày muốn c·hết thiệt hả.” Ngạ Dạ lên tiếng.

“Nhưng tôi phải hành động, cho dù có c·hết đi nữa. Tôi cũng không muốn bản thân là gánh nặng, gây ra hậu quả cho người khác.”

Ngạ Dạ thở một hơi dài: “Ngươi đã là đệ tử của Ngạ Dạ Hắc Thần, chắc chắn không thể chịu thiệt. Ngài ấy có để lại bốn món báu vật, trong đó có một món ngươi tạm thời có thể sử dụng được. Nhưng đau đớn sẽ rất kinh khủng.”

“Là thứ gì? Chỉ cần g·iết được gã ta thôi.” Thành cay nghiến, hận không thể g·iết lão già vẫn đang cố gắng giở trò đ·ồi b·ại ghê tởm.

“Trước hết bình tĩnh lại.” Ngạ Dạ vừa nói vừa vung tay, một sợi xích xuất hiện ngay bên cạnh nó trong thế giới linh hồn.

Thành nhận ra nó, sợi xích dài khoảng nửa mét, màu bạc ngà, như xương rắn, phát ra luồng khí tức cực kỳ khó chịu.

“Cố gắng kéo nó ra.”
Thành tiến lên, nắm chặt cán sợi xương. Ngay khi chạm vào, cán sợi xương đâm ra hàng chục gai nhọn, xuyên thủng bàn tay hắn.

“Haaaa!!!” Thành gào lên đau đớn, nhưng vẫn cố gắng cầm chặt nó kéo về phía mình.

Ở thế giới thực, sợi xích đang chui ra từ bên trong miệng hắn, rạch nát cổ họng. Cũng may phần xương gai của nó thu hẹp dọc theo thân, nếu không, Thành đ·ã c·hết.

“Đây là hồn khí, tên là Phá Sa cốt, được tạo ra từ xà linh, có sức mạnh t·ra t·ấn linh hồn mạnh mẽ. Nhưng nó chưa nhận ngươi làm chủ, vì thế muốn sử dụng, người đầu tiên nhận t·ra t·ấn chính là ngươi.”

Đau đớn cả linh hồn và thể xác làm cho Thành như trải qua địa ngục, nhưng hắn chưa bao giờ giảm sức lực.

“Tao có c·hết, cũng không bao giờ trở thành gánh nặng của người khác nữa.” Thành hét toáng lên, vung hết toàn bộ giới hạn.

Cổ họng hắn đau rát, máu chảy từ miệng ướt hết mặt sàn.

Phá Sa Cốt đã hoàn toàn được rút ra. Thành cầm chặt lấy nó. Tuy ở thế giới thực, phần cán Phá Sa Cốt không mọc ra gai nhọn, nhưng mặt linh hồn thì hoàn toàn ngược lại, các gai nhọn liên tục xuyên thủng dần lên cánh tay của Thành.

Cơn đau kinh khủng làm cho mắt Thành như vỡ ra, đỏ ngầu tơ máu.

Phải đánh nhanh, thắng nhanh!

“Đ** m* mày thằng già bệnh hoạn!” Hắn hét lên, tiến tới.

Lão già vẫn đang mê man giở trò đ·ồi b·ại, chỉ dùng một tay nhện xuyên tới chỗ Thành.

Tay nhện và Phá Sa Cốt va vào nhau tạo nên tiếng răng rắc. Phần cánh tay lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Lão già ‘oái’ một tiếng, sợ hãi nhìn Thành.

“Hồn khí, vậy mà là hồn khí.” Đôi mắt của lão phát ra hai thái cực, một là sợ hãi, một là thèm muốn.

Lão thần tốc lao tới, năm tay nhện còn lại dài ra, đâm vào mọi phía.

Thành dùng sức chân, nhảy bật lên, hai tay dùng Phá Sa Cốt quật từ trước ra sau, thẳng vào chính diện của lão già.

“Thằng khốn này muốn đồng quy vu tận.” Lão già hoang mang cực độ trước ‘cái điên’ của Thành. Lão thật muốn hỏi, ai mới thật là ma? Ai mới thật là người nên sợ hãi!

Mời mọi người đón xem chương sau.
8.7
Tiến độ: 100% 9/9 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025