Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Giới thiệu truyện
Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Một bước chân vào quán ăn nhỏ kế thừa từ bà nội, tôi không ngờ cuộc đời lại rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Ban ngày, quán vắng lặng đến nao lòng, nhưng khi màn đêm buông xuống, cánh cửa lại mở ra một thế giới tận thế băng giá, đầy rẫy những xác sống gào thét trong cái lạnh âm bảy, âm tám chục độ.
Khi tôi gần như tuyệt vọng, một cô bé run rẩy bước vào, khoác lên mình bộ đồ chống rét rách rưới, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn lóe lên tia hy vọng. Cô bé kinh ngạc nhìn căn quán ấm áp, khẽ hỏi: “Đây là thiên đường sao?” Câu trả lời của tôi đơn giản: “Đây là quán ăn.”
Câu hỏi tiếp theo của cô bé nghe thật xót xa: “Vậy… ở đây có gì ăn không? Bánh mì khô hay bánh quy vụn cũng được…” Lúc đó, tôi đã lục tìm những món ăn chế biến sẵn, tưởng chừng bị chê bai ở thế giới cũ, hóa ra lại là món quà vô giá trong thế giới tận thế khắc nghiệt này. Một gói mì chua cay vị dưa cải muối đã trở thành khởi đầu cho hành trình kỳ diệu.
“Mỹ vị nhân gian!!! Đã lâu lắm rồi em chưa được ăn thứ gì ngon thế này!”; “Chỉ cần được uống ngụm canh nóng này, dù có chết em cũng mãn nguyện!” Những lời cảm than ấy đã chạm đến trái tim tôi, thôi thúc tôi tiếp tục nấu những món ăn ngon nhất có thể. Những tinh thể quý giá mà mọi người đem đến, sau khi được tôi trao cho quốc gia, đã trở thành nguồn tài nguyên vô giá, vực dậy cả một nền văn minh.
Và rồi, tôi, một người bình thường, vô tình trở thành—Trụ cột của quốc gia, người cứu rỗi thế giới bằng những món ăn giản dị mà đầy yêu thương.