Chương 119: Vợ chồng đồng lòng.
27/04/2025
10
9.0
Chương 119: Vợ chồng đồng lòng.
Như nhận ra điều gì, Âu Dương Phi Vân cực kì tức giận, hắn không ngờ bản thân cường đại đến vậy rồi mà vẫn bị Thiên Đạo âm thầm can thiệp suy nghĩ.
Có lẽ cũng do Diệp Phàm khí vận tăng trưởng mà thiên đạo có thể hạn chế hắn nhiều hơn.
“Không biết, thiên đạo làm vậy là muốn ngăn trở ta không để nương tử tham gia vào hay nó lại mong muốn có một vị khí vận chi nữ tham gia vào?”
Thấy hắn đầy mặt lo lắng, Tôn trưởng lão chỉ lặng lẽ uống rượu, sau khi thấy hắn mãi không phản ứng gì cuối cùng cũng nhẹ nhàng rời đi làm việc.
Âu Dương Phi Vân rơi vào suy tư, hắn thấy Tôn trưởng lão rời đi cũng bèn đứng dậy rời đi.
Dọc đường dẫu mọi người thỉnh an hắn hắn cũng chỉ qua loa đáp lại rồi rời đi.
“Thiên đạo có khả năng diệt sát một vị Đại Đế thì tại sao nó lại không diệt sát ta? Hay là nó tự tin vẫn khống chế được ta trong lòng bàn tay?”
Trong đầu có muôn vàn con ngựa chạy quanh khiến bụi tung mù mịt để hắn không cách nào suy nghĩ được gì.
Nỗi lo lắng của hắn đến từ nỗi sợ.
Hắn đã có vợ con, có nhiều vướng mắc nên hắn sợ, hắn cũng hối hận vì nếu để Nam Cung Minh Hà tham dự có thể nàng cũng sẽ bị diệt sát giống với hắn giống Thanh Hư Đại Đế.
Kể từ hôm đó, Âu Dương Phi Vân vẫn rơi vào trầm tư khiến hắn không tập trung trong mọi việc.
Nhiều ngày thấy phu quân của mình rơi vào trạng thái lo âu và suy nghĩ, Nam Cung Minh Hà nhanh chóng dỗ con trai đi ngủ.
Trong đêm, hai người ôm ấp nhau, chỉ là cả hai chưa vội chìm vào giấc ngủ sau đó nàng mới lên tiếng:
“Mấy ngày gần đây chàng có tâm sự gì khó nói sao?”
Âu Dương Phi Vân ôm chặt lấy nàng, xoa xoa lấy bờ eo thon của nàng không nói gì chỉ nhìn nàng thật sâu sau đó hôn nàng thật lâu.
Một lúc sau, hắn mới ngừng lại sau đó tổ chức lại ngôn từ nói:
“Nàng biết về cả chín vị đại đế đúng chứ?”
“Phải, th·iếp có đọc hiểu về họ.”
Âu Dương Phi Vân cầm lấy tay nàng, đặt lên ngực trái của mình sau đó mới nói:
“Nàng biết địch nhân của ta là Diệp Phàm đúng chứ? Nhưng ta từ trước đến giờ lại xem nhẹ thiên đạo sức ảnh hưởng.
Ta chỉ có nhìn thấy Diệp Phàm mà mặc định cho rằng khí vận chi tử thì được thiên đạo thiên vị chả có gì lạ như cha mẹ che chở con cái mà thôi.”
Sau đó hắn nhìn lấy Nam Cung Minh Hà chờ nàng đưa ra ý kiến:
“Th·iếp không thấy có gì khúc mắc ở đây cả.”
Âu Dương Phi Vân sau đó mới nói:
“Đúng là không có gì sai cả, giờ liên kết với số phân của Thiên Hồ Đại Đế cùng Thanh Hư Đại Đế, một cái biến mất không ai biết, một cái tự dưng chống lại thiên đạo sau đó bị thiên đạo diệt sát.
Đặc biệt là Thanh Hư Đại Đế khi hắn chưa ổn định lại Thiên Huyền đại lục thế cục đã bị diệt sát nếu không nhờ các vị đời trước Đại Đế thì sao?”
Thấy nàng vẫn chưa hiểu mình nói gì, Âu Dương Phi Vân cảm giác bất lực, hắn cho rằng nàng là trong thế giới này dân bản địa, bị Thiên Đạo che đậy như này cũng là bình thường mà thôi.
Thế là hắn ôm nàng lại, giả bộ vui cười rồi bảo rằng đã buồn ngủ rồi.
Chỉ là cả hai người cả đêm đó đều khó ngủ mà chỉ nằm lặng im.
Ngày hôm sau, khi Âu Dương Phi Vân tỉnh giấc, hắn thấy thê tử của mình lặng lẽ nhìn mình, có lẽ nàng một đêm không ngủ, hắn chưa kịp làm những hành động chào buổi sáng mỗi ngày như hôn trán nàng sau đó ra vườn ngắt lấy bông hoa tặng nàng thì nàng đã mở miệng hỏi:
“Chàng không tin tưởng th·iếp sao?”
Nàng hỏi vậy khiến hắn không biết phải trả lời sao, sau đó nàng lại nói:
“Dù gì chúng ta cũng là phu thê, chàng có gì khó khăn cứ nói ra để chúng ta cùng nhau gánh vác.
Th·iếp không đành lòng chàng phải tự mình gánh vác như vậy.”
Nhìn nàng hai mắt ngấn lệ, hắn biết mình thua triệt để.
“Ôi ôi, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, chó c·hết thiên đạo, nếu thời khắc cuối cùng nó khiến nàng bày ra vẻ mặt này rồi gây nhiễu loạn mình thì mình chịu c·hết mất thôi.”
Thấy hắn vẫn im lặng, nàng bèn nói:
“Chàng sợ hãi điều gì mà đến cả th·iếp chàng cũng phải che giấu không muốn nói ra vậy? Dáng vẻ mọi việc nằm trong sự khống chế của chàng mất đâu rồi, giờ lại lo đông lo tây như thế?”
Nhìn nàng giận dỗi, hai mắt ngấn lệ hắn không thể nào chịu nổi nữa, thế là hắn gào lên:
“Khốn nạn thiên đạo, thua thì thua chớ ta sợ cái gì.”
Sau đó lấy tay gạt đi giọt lệ bên khóe mắt Nam Cung Minh Hà, rồi xoa xoa nàng gương mặt Âu Dương Phi Vân mới lên tiếng:
“Điều ta nói tối qua nàng vẫn nhớ chứ?”
“Vâng, th·iếp vẫn nhớ” nàng đáp lời.
Âu Dương Phi Vân mới chầm chậm nói:
“Thiên đạo cũng như nhiều bậc phụ mẫu khác vậy, bởi vì nó đủ mạnh mẽ nên nó không quan tâm ai có lý, chỉ cần biết con nó bị tiêu diệt thì nó bất chấp trả thù, thiên đạo thiên vị tuyệt đối khí vận chi tử.”
Nam Cung Minh Hà cũng gật đầu, điều này không phải rất bình thường sao?
Dù sao thế giới này cường giả vi tôn.
Âu Dương Phi Vân kiên nhẫn giải đáp:
“Điều mà ta muốn nói ở đây là, nếu chúng ta bị như vậy chúng ta phải có phản ứng như phản kháng, trốn đi chứ không phải coi đó là điều hiển nhiên, để chờ đợi nó diệt sát chúng ta.”
Đến lúc này Nam Cung Minh Hà mới bừng tỉnh, đúng vậy, tại sao lại coi nhẹ việc sau khi tiêu diệt Diệp Phàm thì lại không sợ thiên đạo trả thù, nàng và phu quân đã thống nhất cùng nhau tham dự mà.
Chỉ là rất nhanh nàng lại tỏ vẻ đã hiểu nhưng lại như không hiểu, Âu Dương Phi Vân mới dùng chính mình tinh thần lực cùng đạo tạo một lớp bình chướng ý đồ ngăn cản sự xâm nhập nhưng có vẻ không mấy hiệu quả.
Hắn bảo nàng chờ đợi rồi vội vã tiến về Thanh Lam tông khố phòng dùng trưởng lão quyền lợi mượn đi một bộ tiểu hình ngăn cách thiên cơ trận pháp sau đó vội vã chạy về.
Hắn mở ra trận pháp bao phủ lấy cả hai người sau đó mới mở lời:
“Ta sẽ kể cho nàng nghe về ta trước đây.
Trước đó ta tuy là thánh tử lại ái mộ nhiệt liệt Tần Thiên Tuyết, nhìn thấy Thanh Nguyệt tôn giả cũng xao động không thôi cũng có đủ loại ý đồ xấu xa.
Nhưng ta không coi ra gì, lại còn bỏ thời gian tu luyện, dồn hết bản thân tài nguyên cho Tần Thiên Tuyết khiến tu vi trì trệ không tiến nhưng ta không thấy có vấn đề gì cả.
Kể cả sau này Diệp Phàm ta cũng xem nhẹ hắn, coi thường hắn và rất dễ phẫn nộ khi nghe tin tức về hắn.
Về sau tuy thoát ra khỏi trạng thái đó nhưng thỉnh thoảng ta vẫn coi nhẹ Diệp Phàm, khiến hắn nhảy nhót tại Nam Vực.
Thậm chí, trước đó ta đề nghị nàng tham gia vào chiến đấu cùng ta sau này cũng chưa hề cân nhắc kỹ, chỉ một lòng cho rằng sẽ có thể chống lại Diệp Phàm mà thôi. Đó không phải cách làm việc của ta.”
Sau đó hắn mới lên tiếng hỏi:
“Còn nàng, những lần đầu khi thấy ta phản ứng đầu tiên là gì?”
Nam Cung Minh Hà không chần chừ lên tiếng:
“Khó chịu, coi thường vì chàng tính cách cũng như cách hành xử.”
Âu Dương Phi Vân lớn tiếng khẳng định:
“Đúng vậy, và những khí vận chi nữ khác cũng thế, chỉ khác là nàng chưa gặp Diệp Phàm nên ta mới có cơ hội khiến nàng suy nghĩ lại và chấp nhận ta.”
Đến lúc này, Nam Cung Minh Hà mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cả nàng và hắn tư tưởng đều bị thiên đạo ảnh hưởng, bọn hắn sẽ gạt nhẹ đi sự ảnh hưởng đó và cho rằng đó hoàn toàn tự nhiên.
Nàng bất chợt tỏ vẻ phẫn nộ, cả đời nàng đòi hỏi sự tự do và không chịu sự khống chế của ai vậy mà lại bị thiên đạo âm thầm ảnh hưởng.
Thấy vậy Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng cầm tay nàng, ánh mắt kiên định hơn.
Hắn mở miệng:
“Xin lỗi nàng, tối qua ta vậy mà không tin tưởng nàng khiến nàng không cách nào yên giấc.”
Nàng không khách khí nói:
“Hừ, chàng còn biết hối lỗi cơ à? Chờ đêm nay ta phạt chàng như thế nào?”
Hắn giả bộ rùng mình cười nhận tội, sau đó cả hai yên lặng nhìn nhau, chỉ cần ánh mắt thôi đã trao đổi khá nhiều điều rồi.
Âu Dương Phi Vân cũng kiên định hơn, hắn quyết định đánh cược tin rằng mình nương tử sẽ không làm bản thân thất vọng.
Và hắn qua chuyện này cũng hiểu ra, thiên đạo là hắc thủ phía sau màn, và nó chấp nhận các thế lực khác chống lại Diệp Phàm là cách để Diệp Phàm trang bức vả mặt nên những kế hoạch do Thanh Minh hội được triển khai tự nhiên.
Tức là, Diệp Phàm thế lực hiện nay cùng tiềm lực đủ sức cạnh tranh với Nam Vực.
---
Như nhận ra điều gì, Âu Dương Phi Vân cực kì tức giận, hắn không ngờ bản thân cường đại đến vậy rồi mà vẫn bị Thiên Đạo âm thầm can thiệp suy nghĩ.
Có lẽ cũng do Diệp Phàm khí vận tăng trưởng mà thiên đạo có thể hạn chế hắn nhiều hơn.
“Không biết, thiên đạo làm vậy là muốn ngăn trở ta không để nương tử tham gia vào hay nó lại mong muốn có một vị khí vận chi nữ tham gia vào?”
Thấy hắn đầy mặt lo lắng, Tôn trưởng lão chỉ lặng lẽ uống rượu, sau khi thấy hắn mãi không phản ứng gì cuối cùng cũng nhẹ nhàng rời đi làm việc.
Âu Dương Phi Vân rơi vào suy tư, hắn thấy Tôn trưởng lão rời đi cũng bèn đứng dậy rời đi.
Dọc đường dẫu mọi người thỉnh an hắn hắn cũng chỉ qua loa đáp lại rồi rời đi.
“Thiên đạo có khả năng diệt sát một vị Đại Đế thì tại sao nó lại không diệt sát ta? Hay là nó tự tin vẫn khống chế được ta trong lòng bàn tay?”
Trong đầu có muôn vàn con ngựa chạy quanh khiến bụi tung mù mịt để hắn không cách nào suy nghĩ được gì.
Nỗi lo lắng của hắn đến từ nỗi sợ.
Hắn đã có vợ con, có nhiều vướng mắc nên hắn sợ, hắn cũng hối hận vì nếu để Nam Cung Minh Hà tham dự có thể nàng cũng sẽ bị diệt sát giống với hắn giống Thanh Hư Đại Đế.
Kể từ hôm đó, Âu Dương Phi Vân vẫn rơi vào trầm tư khiến hắn không tập trung trong mọi việc.
Nhiều ngày thấy phu quân của mình rơi vào trạng thái lo âu và suy nghĩ, Nam Cung Minh Hà nhanh chóng dỗ con trai đi ngủ.
Trong đêm, hai người ôm ấp nhau, chỉ là cả hai chưa vội chìm vào giấc ngủ sau đó nàng mới lên tiếng:
“Mấy ngày gần đây chàng có tâm sự gì khó nói sao?”
Âu Dương Phi Vân ôm chặt lấy nàng, xoa xoa lấy bờ eo thon của nàng không nói gì chỉ nhìn nàng thật sâu sau đó hôn nàng thật lâu.
Một lúc sau, hắn mới ngừng lại sau đó tổ chức lại ngôn từ nói:
“Nàng biết về cả chín vị đại đế đúng chứ?”
“Phải, th·iếp có đọc hiểu về họ.”
Âu Dương Phi Vân cầm lấy tay nàng, đặt lên ngực trái của mình sau đó mới nói:
“Nàng biết địch nhân của ta là Diệp Phàm đúng chứ? Nhưng ta từ trước đến giờ lại xem nhẹ thiên đạo sức ảnh hưởng.
Ta chỉ có nhìn thấy Diệp Phàm mà mặc định cho rằng khí vận chi tử thì được thiên đạo thiên vị chả có gì lạ như cha mẹ che chở con cái mà thôi.”
Sau đó hắn nhìn lấy Nam Cung Minh Hà chờ nàng đưa ra ý kiến:
“Th·iếp không thấy có gì khúc mắc ở đây cả.”
Âu Dương Phi Vân sau đó mới nói:
“Đúng là không có gì sai cả, giờ liên kết với số phân của Thiên Hồ Đại Đế cùng Thanh Hư Đại Đế, một cái biến mất không ai biết, một cái tự dưng chống lại thiên đạo sau đó bị thiên đạo diệt sát.
Đặc biệt là Thanh Hư Đại Đế khi hắn chưa ổn định lại Thiên Huyền đại lục thế cục đã bị diệt sát nếu không nhờ các vị đời trước Đại Đế thì sao?”
Thấy nàng vẫn chưa hiểu mình nói gì, Âu Dương Phi Vân cảm giác bất lực, hắn cho rằng nàng là trong thế giới này dân bản địa, bị Thiên Đạo che đậy như này cũng là bình thường mà thôi.
Thế là hắn ôm nàng lại, giả bộ vui cười rồi bảo rằng đã buồn ngủ rồi.
Chỉ là cả hai người cả đêm đó đều khó ngủ mà chỉ nằm lặng im.
Ngày hôm sau, khi Âu Dương Phi Vân tỉnh giấc, hắn thấy thê tử của mình lặng lẽ nhìn mình, có lẽ nàng một đêm không ngủ, hắn chưa kịp làm những hành động chào buổi sáng mỗi ngày như hôn trán nàng sau đó ra vườn ngắt lấy bông hoa tặng nàng thì nàng đã mở miệng hỏi:
“Chàng không tin tưởng th·iếp sao?”
Nàng hỏi vậy khiến hắn không biết phải trả lời sao, sau đó nàng lại nói:
“Dù gì chúng ta cũng là phu thê, chàng có gì khó khăn cứ nói ra để chúng ta cùng nhau gánh vác.
Th·iếp không đành lòng chàng phải tự mình gánh vác như vậy.”
Nhìn nàng hai mắt ngấn lệ, hắn biết mình thua triệt để.
“Ôi ôi, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà, chó c·hết thiên đạo, nếu thời khắc cuối cùng nó khiến nàng bày ra vẻ mặt này rồi gây nhiễu loạn mình thì mình chịu c·hết mất thôi.”
Thấy hắn vẫn im lặng, nàng bèn nói:
“Chàng sợ hãi điều gì mà đến cả th·iếp chàng cũng phải che giấu không muốn nói ra vậy? Dáng vẻ mọi việc nằm trong sự khống chế của chàng mất đâu rồi, giờ lại lo đông lo tây như thế?”
Nhìn nàng giận dỗi, hai mắt ngấn lệ hắn không thể nào chịu nổi nữa, thế là hắn gào lên:
“Khốn nạn thiên đạo, thua thì thua chớ ta sợ cái gì.”
Sau đó lấy tay gạt đi giọt lệ bên khóe mắt Nam Cung Minh Hà, rồi xoa xoa nàng gương mặt Âu Dương Phi Vân mới lên tiếng:
“Điều ta nói tối qua nàng vẫn nhớ chứ?”
“Vâng, th·iếp vẫn nhớ” nàng đáp lời.
Âu Dương Phi Vân mới chầm chậm nói:
“Thiên đạo cũng như nhiều bậc phụ mẫu khác vậy, bởi vì nó đủ mạnh mẽ nên nó không quan tâm ai có lý, chỉ cần biết con nó bị tiêu diệt thì nó bất chấp trả thù, thiên đạo thiên vị tuyệt đối khí vận chi tử.”
Nam Cung Minh Hà cũng gật đầu, điều này không phải rất bình thường sao?
Dù sao thế giới này cường giả vi tôn.
Âu Dương Phi Vân kiên nhẫn giải đáp:
“Điều mà ta muốn nói ở đây là, nếu chúng ta bị như vậy chúng ta phải có phản ứng như phản kháng, trốn đi chứ không phải coi đó là điều hiển nhiên, để chờ đợi nó diệt sát chúng ta.”
Đến lúc này Nam Cung Minh Hà mới bừng tỉnh, đúng vậy, tại sao lại coi nhẹ việc sau khi tiêu diệt Diệp Phàm thì lại không sợ thiên đạo trả thù, nàng và phu quân đã thống nhất cùng nhau tham dự mà.
Chỉ là rất nhanh nàng lại tỏ vẻ đã hiểu nhưng lại như không hiểu, Âu Dương Phi Vân mới dùng chính mình tinh thần lực cùng đạo tạo một lớp bình chướng ý đồ ngăn cản sự xâm nhập nhưng có vẻ không mấy hiệu quả.
Hắn bảo nàng chờ đợi rồi vội vã tiến về Thanh Lam tông khố phòng dùng trưởng lão quyền lợi mượn đi một bộ tiểu hình ngăn cách thiên cơ trận pháp sau đó vội vã chạy về.
Hắn mở ra trận pháp bao phủ lấy cả hai người sau đó mới mở lời:
“Ta sẽ kể cho nàng nghe về ta trước đây.
Trước đó ta tuy là thánh tử lại ái mộ nhiệt liệt Tần Thiên Tuyết, nhìn thấy Thanh Nguyệt tôn giả cũng xao động không thôi cũng có đủ loại ý đồ xấu xa.
Nhưng ta không coi ra gì, lại còn bỏ thời gian tu luyện, dồn hết bản thân tài nguyên cho Tần Thiên Tuyết khiến tu vi trì trệ không tiến nhưng ta không thấy có vấn đề gì cả.
Kể cả sau này Diệp Phàm ta cũng xem nhẹ hắn, coi thường hắn và rất dễ phẫn nộ khi nghe tin tức về hắn.
Về sau tuy thoát ra khỏi trạng thái đó nhưng thỉnh thoảng ta vẫn coi nhẹ Diệp Phàm, khiến hắn nhảy nhót tại Nam Vực.
Thậm chí, trước đó ta đề nghị nàng tham gia vào chiến đấu cùng ta sau này cũng chưa hề cân nhắc kỹ, chỉ một lòng cho rằng sẽ có thể chống lại Diệp Phàm mà thôi. Đó không phải cách làm việc của ta.”
Sau đó hắn mới lên tiếng hỏi:
“Còn nàng, những lần đầu khi thấy ta phản ứng đầu tiên là gì?”
Nam Cung Minh Hà không chần chừ lên tiếng:
“Khó chịu, coi thường vì chàng tính cách cũng như cách hành xử.”
Âu Dương Phi Vân lớn tiếng khẳng định:
“Đúng vậy, và những khí vận chi nữ khác cũng thế, chỉ khác là nàng chưa gặp Diệp Phàm nên ta mới có cơ hội khiến nàng suy nghĩ lại và chấp nhận ta.”
Đến lúc này, Nam Cung Minh Hà mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cả nàng và hắn tư tưởng đều bị thiên đạo ảnh hưởng, bọn hắn sẽ gạt nhẹ đi sự ảnh hưởng đó và cho rằng đó hoàn toàn tự nhiên.
Nàng bất chợt tỏ vẻ phẫn nộ, cả đời nàng đòi hỏi sự tự do và không chịu sự khống chế của ai vậy mà lại bị thiên đạo âm thầm ảnh hưởng.
Thấy vậy Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng cầm tay nàng, ánh mắt kiên định hơn.
Hắn mở miệng:
“Xin lỗi nàng, tối qua ta vậy mà không tin tưởng nàng khiến nàng không cách nào yên giấc.”
Nàng không khách khí nói:
“Hừ, chàng còn biết hối lỗi cơ à? Chờ đêm nay ta phạt chàng như thế nào?”
Hắn giả bộ rùng mình cười nhận tội, sau đó cả hai yên lặng nhìn nhau, chỉ cần ánh mắt thôi đã trao đổi khá nhiều điều rồi.
Âu Dương Phi Vân cũng kiên định hơn, hắn quyết định đánh cược tin rằng mình nương tử sẽ không làm bản thân thất vọng.
Và hắn qua chuyện này cũng hiểu ra, thiên đạo là hắc thủ phía sau màn, và nó chấp nhận các thế lực khác chống lại Diệp Phàm là cách để Diệp Phàm trang bức vả mặt nên những kế hoạch do Thanh Minh hội được triển khai tự nhiên.
Tức là, Diệp Phàm thế lực hiện nay cùng tiềm lực đủ sức cạnh tranh với Nam Vực.
---
Tiến độ: 100%
124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan