Chương 117: Tiến hành triển khai
27/04/2025
10
9.0
Chương 117: Tiến hành triển khai
Thấy Âu Dương Phi Vân rơi vào suy nghĩ, Tôn trưởng lão một mình vừa uống rượu vừa nhắm đồ ăn, thi thoảng lão lại ngâm một đoạn ca từ ngắn ngủi rồi vỗ đùi cười thích chí.
Lúc này, nhìn lão chẳng khác gì một ông nông dân chứ đâu phải một cái thủ thư trưởng lão phong phạm.
Lúc Âu Dương Phi Vân đọc xong cuốn sách thứ nhất, Tôn trưởng lão mới dừng lại nói:
“Quyển kế tiếp có nói rõ về những phương pháp mà cổ nhân nghĩ ra để khu trừ ma khí, một vài phương pháp đã được áp dụng mà hiệu quả chưa cao, một vài phương pháp mới chỉ là lý thuyết chưa được áp dụng.
Tuy nhiên, điểm khó khăn chính là người càng mạnh thì nhập ma càng sâu, càng khó để khu trừ, kẻ yếu thì dễ dàng khống chế rồi khu trừ cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng, không phải có người nhân loạn lạc làm bậy rồi sau đó đổ hết cho ma khí ăn mòn vì thế cũng nhiều người không mặn mà việc khu trừ ma khí và kêu gào xử lý đúng tội.”
Âu Dương Phi Vân thoáng dừng lại, điều làm khó hắn cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Lấy ra vài bầu rượu ngon cùng đồ nhắm, hắn tạ ơn Tôn trưởng lão:
“Cảm tạ Tôn trưởng lão giúp đỡ, Phi Vân còn một ít rượu ngon mời ngài thưởng thức, hiện tại Phi Vân trở về nghiên cứu thêm về thư tịch này.”
“Tốt, còn khúc mắc gì cứ nhờ lão già này, ta bản lĩnh không cao nhưng thư tịch thì ta biết.” Tôn trưởng lão vuốt râu nói.
“Vâng, Phi Vân xin phép cáo lui”.
Hắn trở về, hắn hiểu rồi, hiểu vì sao Vạn Cổ Đại Đế không muốn hoàn toàn khu trừ ma khí mà đã vội vã rời đi, cũng hiểu vì sao việc khu trừ ma khí rất quan trọng nhưng trải qua hàng bao nhiêu năm trời không ai làm tới nơi tới chốn.
Giống vụ c·ướp n·gân h·àng thôi, t·ên c·ướp đòi trăm triệu nhưng báo lên công an lại là một tỷ.
Không bắt được t·ên c·ướp lại càng tốt, hoặc bắt được thì cứ là t·ên c·ướp đã tẩu tán tiền c·ướp được đi nơi khác mà thôi.
Ma tộc xâm nhập, nhiều thế lực sụp đổ, có bao nhiêu lại là do ma tộc thực sự làm ra?
Âu Dương Phi Vân thở dài:
“Haiz, Vạn Cổ Đại Đế rời đi có lẽ thời đó nhúng chàm quá nhiều, đến hắn cũng không muốn vạch trần ra.
Vả lại, hắn biến mất nhanh có lẽ cũng là tìm kiếm đường đi tiếp theo, việc kia vừa tốn công vừa tốn thời gian lại chả có lợi lộc gì với thế giới này.”
Trở về đỉnh núi, hắn không vội vào nhà với con mà rảo bước ra vườn hoa lặng ngắm.
Nơi đây đã thay đổi nhiều so với trước kia chỉ hắn chăm bẵm, giờ có cả bàn tay chăm sóc của Nam Cung Minh Hà nên cũng rực rỡ hơn nhiều.
Nghe tiếng chim hót, nhìn ong bướm lượn quanh mà lòng hắn nhẹ nhõm.
Cách đó mấy đỉnh núi, tại tông môn nghị sự phòng, các vị trưởng lão đang cùng nhau thảo luận.
“Nhị trưởng lão nói rằng Thanh Minh trưởng lão đề nghị chúng ta tuyển nhận cùng đào tạo kỹ nghệ sư đúng chứ?” Thanh Lam tông tông chủ hỏi
Thái Hạo chân nhân đáp lời:
“Phải.”
Đại trưởng lão lên tiếng nói:
“Hiện tại, Thanh Minh tổ chức bố trí dẫn tới lượng tài nguyên tạo ra rất nhiều, giá cả cũng giảm xuống nhanh chóng cũng là cơ hội để chúng ta đào tạo rộng rãi kỹ nghệ sư.
Thanh Minh tổ chức các thế lực tham gia cũng đều đang triển khai việc này, chúng ta cũng không nên lạc hậu phía sau.”
Trong nghị sự điện mọi người không nói gì, cùng rơi vào suy nghĩ.
Bọn hắn đã quá quen với việc khống chế tài nguyên, tri thức để có thể kiểm soát phía dưới thế lực, vì vậy cử động lần này khiến bọn hắn nhất thời khó lòng tiếp nhận.
Thái Hạo chân nhân nhìn Đại trưởng lão, thấy ông ta khẽ gật đầu lúc này mở miệng nói:
“Các vị không cần lo lắng, trước kia chúng ta lũng đoạn tài nguyên để khống chế thế lực phía dưới, tuy có hiệu quả nhưng hậu quả cũng nhiều, điều này khiến cho chúng ta so với Trung Châu đã thua kém về thiên nhiên ưu đãi lại còn tự mình kéo Nam Vực đi lùi.”
Một vị trưởng lão lên tiếng hỏi:
“Mời nhị trưởng lão giải hoặc.”
Thái Hạo chân nhân nhìn hắn khẽ gật đầu nói:
“Các vị ở đây cũng đều từng đi qua Trung Châu phải chứ? Ở đó những kiến thức chúng ta che giấu thì bọn họ có buôn bán trao đổi, chỉ có những kiến thức cao cấp hơn mới đem cất giấu như chúng ta.
Từ đó, nền tàng thế lực cùng cá nhân tu luyện người ở nơi đó cũng đã hơn chúng ta rất nhiều.
Hiện nay, chúng ta cần làm là nâng cao nền tảng khi mà tài nguyên cấp thấp và cấp trung có thể thoải mái trao đổi như Trung Châu thì nền tảng kiến thức cũng nên như vậy.’
Một vị trưởng lão khác lại hỏi:
“Nhưng Nhị trưởng lão, ngài quên mất rằng Trung Châu nồng độ linh khí nồng đậm hơn chúng ta rất nhiều mới là cơ sở để bọn hắn làm như thế và đạt hiệu quả như thế.”
Thái Hạo chân nhân gật đầu nhìn hắn, sau đó nhìn về phía tông chủ.
Thanh Lam tông tông chủ nhìn tại tràng tất cả mọi người sau đó mới lên tiếng:
“Có thể các vị không tin, nhưng Thanh Minh tổ chức đã thống kê lượng tài nguyên sản xuất lưu hành tại Nam Vực chỉ trong mấy năm gần đây đã tăng tới gấp mười lần so với trước Nam Vực đại chiến.
Giá cả lại rẻ hơn, từ đó giá cả cũng lợi thế hơn Trung Châu cùng các vực khác quá nhiều.
Các vị cũng biết giai đoạn trước đồng loạt hạ giá có tác động thế nào đến Nam Vực các thế lực đúng chứ?
Lần thay đổi này là toàn bộ Nam Vực đi vào chuẩn bị hướng tới tiến công càn quét toàn bộ Thiên Huyền đại lục.”
Thanh Lam tông tông chủ tự tin nói, hắn không sợ trong đây có các nơi khác mật thám, bởi vì trước đó hắn cũng hao tổn rất lâu mới có thể điều chỉnh lại bản thân tư duy để chấp nhận việc này.
Đó là hắn đã tận mắt nằm trong sự chuyển mình của Nam Vực còn như vậy thì các thế lực ở nơi khác làm sao có thể.
Chưa kể, hiện nay Nam Vực còn đang chật vật hiệu quả cũng chỉ mới tốt lên làm sao các nơi khác chịu tin mà chỉ cho rằng hắn đang cuồng ngôn mà thôi.
Thanh Lam tông tông chủ nhìn một đám trưởng lão rơi vào tư duy giằng co mà trong lòng nở hoa.
Thế là hắn cùng Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão nhìn nhau, trong mắt đều cố che giấu ý cười.
Bởi vì các vị trưởng lão người thì tỏ vẻ đã hiểu, người thì sự giằng co thể hiện rõ trên mặt, người thì có vẻ trấn định thờ ơ.
Nhưng tất nhiên buổi họp hôm nay chưa thể nào thống nhất được, thế là Thanh Lam tông tông chủ lên tiếng:
“Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ bàn bạc đến đây thôi, các vị cứ về trao đổi thảo luận thêm sau đó hai ngày nữa chúng ta lại họp mặt.”
Rồi ba người nhìn nhau khẽ gật đầu rời đi.
Thời gian tới là mấy vị này tiếp tục triển khai cho những người ủng hộ mình nghe và hiểu hơn về việc này.
Tại Nam Vực khắp nơi cũng vậy, mọi người đều đang cố gắng thay đổi.
Đông Vực, trên một hòn đảo rộng lớn, tại trung tâm hòn đảo là đình điện xa hoa sinh cơ bừng bừng.
Nơi đây là địa bàn của Hắc Long bang hiện tại.
Trên trời, mây đen cuồn cuộn, uy thế kinh người, kiếp vân trải rộng không chỉ cả hòn đảo mà còn bao phủ cả phạm vi quanh đó vùng biển.
Gió nổi lên quật mạnh vào từng gian phòng ốc.
Diệp Phàm đang đột phá Ngộ Pháp cảnh, so với Âu Dương Phi Vân kiếp vân thì Diệp Phàm kiếp vân uy thế kinh khủng hơn quá nhiều.
Phía dưới mọi người lo lắng không thôi, Chu gia hai đôi tỷ muội trong mắt ngập tràn lo lắng, thình lình ở đó còn có Hợp Hoan tông thánh nữ Mị Như Ngọc ánh mắt cũng lo lắng nhìn lên trời cao.
Tại phía xa Nam Vực, cũng như có sự cảm ứng bởi vì hắn thấy bình cảnh của mình đang chậm rãi được giải khai.
“Vậy là tên kia cũng đang đột phá tới Ngộ Pháp cảnh rồi sao?”
Âu Dương Phi Vân tay cầm một nhánh hoa mẫu đơn vừa khẽ nói.
Trong lòng hắn lúc này Âu Dương Bình An đang vui vẻ nghịch một bông mẫu đơn khác.
Sau đó hắn đưa tay xoa đầu con trai mình rồi nói:
“Tiểu tử, con sau này đừng có dại dột mà chọc vào mấy cái tên bật hack nghe chưa? Lão cha dại một lần mà đau đầu tới tận bây giờ đó.”
Chỉ là gương mặt hắn không có nét ưu phiền, lo lắng mà chỉ có sự kiên định.
---
Thấy Âu Dương Phi Vân rơi vào suy nghĩ, Tôn trưởng lão một mình vừa uống rượu vừa nhắm đồ ăn, thi thoảng lão lại ngâm một đoạn ca từ ngắn ngủi rồi vỗ đùi cười thích chí.
Lúc này, nhìn lão chẳng khác gì một ông nông dân chứ đâu phải một cái thủ thư trưởng lão phong phạm.
Lúc Âu Dương Phi Vân đọc xong cuốn sách thứ nhất, Tôn trưởng lão mới dừng lại nói:
“Quyển kế tiếp có nói rõ về những phương pháp mà cổ nhân nghĩ ra để khu trừ ma khí, một vài phương pháp đã được áp dụng mà hiệu quả chưa cao, một vài phương pháp mới chỉ là lý thuyết chưa được áp dụng.
Tuy nhiên, điểm khó khăn chính là người càng mạnh thì nhập ma càng sâu, càng khó để khu trừ, kẻ yếu thì dễ dàng khống chế rồi khu trừ cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhưng, không phải có người nhân loạn lạc làm bậy rồi sau đó đổ hết cho ma khí ăn mòn vì thế cũng nhiều người không mặn mà việc khu trừ ma khí và kêu gào xử lý đúng tội.”
Âu Dương Phi Vân thoáng dừng lại, điều làm khó hắn cuối cùng cũng đã có câu trả lời.
Lấy ra vài bầu rượu ngon cùng đồ nhắm, hắn tạ ơn Tôn trưởng lão:
“Cảm tạ Tôn trưởng lão giúp đỡ, Phi Vân còn một ít rượu ngon mời ngài thưởng thức, hiện tại Phi Vân trở về nghiên cứu thêm về thư tịch này.”
“Tốt, còn khúc mắc gì cứ nhờ lão già này, ta bản lĩnh không cao nhưng thư tịch thì ta biết.” Tôn trưởng lão vuốt râu nói.
“Vâng, Phi Vân xin phép cáo lui”.
Hắn trở về, hắn hiểu rồi, hiểu vì sao Vạn Cổ Đại Đế không muốn hoàn toàn khu trừ ma khí mà đã vội vã rời đi, cũng hiểu vì sao việc khu trừ ma khí rất quan trọng nhưng trải qua hàng bao nhiêu năm trời không ai làm tới nơi tới chốn.
Giống vụ c·ướp n·gân h·àng thôi, t·ên c·ướp đòi trăm triệu nhưng báo lên công an lại là một tỷ.
Không bắt được t·ên c·ướp lại càng tốt, hoặc bắt được thì cứ là t·ên c·ướp đã tẩu tán tiền c·ướp được đi nơi khác mà thôi.
Ma tộc xâm nhập, nhiều thế lực sụp đổ, có bao nhiêu lại là do ma tộc thực sự làm ra?
Âu Dương Phi Vân thở dài:
“Haiz, Vạn Cổ Đại Đế rời đi có lẽ thời đó nhúng chàm quá nhiều, đến hắn cũng không muốn vạch trần ra.
Vả lại, hắn biến mất nhanh có lẽ cũng là tìm kiếm đường đi tiếp theo, việc kia vừa tốn công vừa tốn thời gian lại chả có lợi lộc gì với thế giới này.”
Trở về đỉnh núi, hắn không vội vào nhà với con mà rảo bước ra vườn hoa lặng ngắm.
Nơi đây đã thay đổi nhiều so với trước kia chỉ hắn chăm bẵm, giờ có cả bàn tay chăm sóc của Nam Cung Minh Hà nên cũng rực rỡ hơn nhiều.
Nghe tiếng chim hót, nhìn ong bướm lượn quanh mà lòng hắn nhẹ nhõm.
Cách đó mấy đỉnh núi, tại tông môn nghị sự phòng, các vị trưởng lão đang cùng nhau thảo luận.
“Nhị trưởng lão nói rằng Thanh Minh trưởng lão đề nghị chúng ta tuyển nhận cùng đào tạo kỹ nghệ sư đúng chứ?” Thanh Lam tông tông chủ hỏi
Thái Hạo chân nhân đáp lời:
“Phải.”
Đại trưởng lão lên tiếng nói:
“Hiện tại, Thanh Minh tổ chức bố trí dẫn tới lượng tài nguyên tạo ra rất nhiều, giá cả cũng giảm xuống nhanh chóng cũng là cơ hội để chúng ta đào tạo rộng rãi kỹ nghệ sư.
Thanh Minh tổ chức các thế lực tham gia cũng đều đang triển khai việc này, chúng ta cũng không nên lạc hậu phía sau.”
Trong nghị sự điện mọi người không nói gì, cùng rơi vào suy nghĩ.
Bọn hắn đã quá quen với việc khống chế tài nguyên, tri thức để có thể kiểm soát phía dưới thế lực, vì vậy cử động lần này khiến bọn hắn nhất thời khó lòng tiếp nhận.
Thái Hạo chân nhân nhìn Đại trưởng lão, thấy ông ta khẽ gật đầu lúc này mở miệng nói:
“Các vị không cần lo lắng, trước kia chúng ta lũng đoạn tài nguyên để khống chế thế lực phía dưới, tuy có hiệu quả nhưng hậu quả cũng nhiều, điều này khiến cho chúng ta so với Trung Châu đã thua kém về thiên nhiên ưu đãi lại còn tự mình kéo Nam Vực đi lùi.”
Một vị trưởng lão lên tiếng hỏi:
“Mời nhị trưởng lão giải hoặc.”
Thái Hạo chân nhân nhìn hắn khẽ gật đầu nói:
“Các vị ở đây cũng đều từng đi qua Trung Châu phải chứ? Ở đó những kiến thức chúng ta che giấu thì bọn họ có buôn bán trao đổi, chỉ có những kiến thức cao cấp hơn mới đem cất giấu như chúng ta.
Từ đó, nền tàng thế lực cùng cá nhân tu luyện người ở nơi đó cũng đã hơn chúng ta rất nhiều.
Hiện nay, chúng ta cần làm là nâng cao nền tảng khi mà tài nguyên cấp thấp và cấp trung có thể thoải mái trao đổi như Trung Châu thì nền tảng kiến thức cũng nên như vậy.’
Một vị trưởng lão khác lại hỏi:
“Nhưng Nhị trưởng lão, ngài quên mất rằng Trung Châu nồng độ linh khí nồng đậm hơn chúng ta rất nhiều mới là cơ sở để bọn hắn làm như thế và đạt hiệu quả như thế.”
Thái Hạo chân nhân gật đầu nhìn hắn, sau đó nhìn về phía tông chủ.
Thanh Lam tông tông chủ nhìn tại tràng tất cả mọi người sau đó mới lên tiếng:
“Có thể các vị không tin, nhưng Thanh Minh tổ chức đã thống kê lượng tài nguyên sản xuất lưu hành tại Nam Vực chỉ trong mấy năm gần đây đã tăng tới gấp mười lần so với trước Nam Vực đại chiến.
Giá cả lại rẻ hơn, từ đó giá cả cũng lợi thế hơn Trung Châu cùng các vực khác quá nhiều.
Các vị cũng biết giai đoạn trước đồng loạt hạ giá có tác động thế nào đến Nam Vực các thế lực đúng chứ?
Lần thay đổi này là toàn bộ Nam Vực đi vào chuẩn bị hướng tới tiến công càn quét toàn bộ Thiên Huyền đại lục.”
Thanh Lam tông tông chủ tự tin nói, hắn không sợ trong đây có các nơi khác mật thám, bởi vì trước đó hắn cũng hao tổn rất lâu mới có thể điều chỉnh lại bản thân tư duy để chấp nhận việc này.
Đó là hắn đã tận mắt nằm trong sự chuyển mình của Nam Vực còn như vậy thì các thế lực ở nơi khác làm sao có thể.
Chưa kể, hiện nay Nam Vực còn đang chật vật hiệu quả cũng chỉ mới tốt lên làm sao các nơi khác chịu tin mà chỉ cho rằng hắn đang cuồng ngôn mà thôi.
Thanh Lam tông tông chủ nhìn một đám trưởng lão rơi vào tư duy giằng co mà trong lòng nở hoa.
Thế là hắn cùng Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão nhìn nhau, trong mắt đều cố che giấu ý cười.
Bởi vì các vị trưởng lão người thì tỏ vẻ đã hiểu, người thì sự giằng co thể hiện rõ trên mặt, người thì có vẻ trấn định thờ ơ.
Nhưng tất nhiên buổi họp hôm nay chưa thể nào thống nhất được, thế là Thanh Lam tông tông chủ lên tiếng:
“Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ bàn bạc đến đây thôi, các vị cứ về trao đổi thảo luận thêm sau đó hai ngày nữa chúng ta lại họp mặt.”
Rồi ba người nhìn nhau khẽ gật đầu rời đi.
Thời gian tới là mấy vị này tiếp tục triển khai cho những người ủng hộ mình nghe và hiểu hơn về việc này.
Tại Nam Vực khắp nơi cũng vậy, mọi người đều đang cố gắng thay đổi.
Đông Vực, trên một hòn đảo rộng lớn, tại trung tâm hòn đảo là đình điện xa hoa sinh cơ bừng bừng.
Nơi đây là địa bàn của Hắc Long bang hiện tại.
Trên trời, mây đen cuồn cuộn, uy thế kinh người, kiếp vân trải rộng không chỉ cả hòn đảo mà còn bao phủ cả phạm vi quanh đó vùng biển.
Gió nổi lên quật mạnh vào từng gian phòng ốc.
Diệp Phàm đang đột phá Ngộ Pháp cảnh, so với Âu Dương Phi Vân kiếp vân thì Diệp Phàm kiếp vân uy thế kinh khủng hơn quá nhiều.
Phía dưới mọi người lo lắng không thôi, Chu gia hai đôi tỷ muội trong mắt ngập tràn lo lắng, thình lình ở đó còn có Hợp Hoan tông thánh nữ Mị Như Ngọc ánh mắt cũng lo lắng nhìn lên trời cao.
Tại phía xa Nam Vực, cũng như có sự cảm ứng bởi vì hắn thấy bình cảnh của mình đang chậm rãi được giải khai.
“Vậy là tên kia cũng đang đột phá tới Ngộ Pháp cảnh rồi sao?”
Âu Dương Phi Vân tay cầm một nhánh hoa mẫu đơn vừa khẽ nói.
Trong lòng hắn lúc này Âu Dương Bình An đang vui vẻ nghịch một bông mẫu đơn khác.
Sau đó hắn đưa tay xoa đầu con trai mình rồi nói:
“Tiểu tử, con sau này đừng có dại dột mà chọc vào mấy cái tên bật hack nghe chưa? Lão cha dại một lần mà đau đầu tới tận bây giờ đó.”
Chỉ là gương mặt hắn không có nét ưu phiền, lo lắng mà chỉ có sự kiên định.
---
Tiến độ: 100%
124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan