Chương 110: Cứu người

27/04/2025 10 9.0
Chương 110: Cứu người

Lần này Âu Dương Phi Vân dời đi không có cải trang cũng chẳng đổi cách ăn mặc.

Hắn rời đi nhiều người biết.

Hắn cưỡi lên con chiến mã mà được gia gia tặng cho khi ra chiến trường lần trước sau đó ngựa phi nước đại bay v·út nên thiên không lao thẳng về phương bắc.

Lấy ra địa đồ, Âu Dương Phi Vân xác định phương hướng rồi tiến tới lộ trình đã được hắn đánh dấu sẵn.

Lộ trình mà nhiều thương gia đã tìm ra hòng kết nối Trung Châu cùng Nam Vực khi xuyên qua bình chướng.

Thiên Huyền đại lục trước kia không phải nơi nơi tồn tại bình chướng như vậy, các vực đều được kết nối với nhau, nhưng tương truyền rằng xưa kia Ma Thần hòng chiếm lấy Thiên Huyền đại lục sát nhập vào Ma giới.

Các vị tiên hiền dưới sự dẫn dắt của đương thời Đại Đế đã cùng Ma Thần cùng Ma tộc đánh cho hôn thiên ám địa, đại lục nứt vỡ, từ đó mà mới có khắp nơi bình chướng như vậy.

Gọi là bình chướng nhưng thật ra là những hiện tượng tự nhiên mà thôi.

Giống như bình chướng giữa Nam Vực cùng Trung Châu chính là khoảng giữa đó không có linh lực, lại phải vượt qua núi cao, nếu không phải tu vi cao thâm thì chắc chắn là cạn kiệt linh lực khi chưa vượt qua được.

Các vị thương nhân ngày trước tìm ra được lộ trình đi bộ nhanh nhất, an toàn nhất để khi mà di chuyển sẽ không phải tiêu hao nhiều linh lực lại ít phải chiến đấu nhằm bảo toàn linh lực.

Không giống với khí vận chi tử, nếu như hắn vượt qua bình chướng nếu không có tai ương do tự nhiên gây ra thì chắc chắn là gặp phải một cái nữ tử bị kẻ thù t·ruy s·át sau đó chạy trốn tới nơi đây.

Rồi hai bên giao tranh khiến cho khí vận chi tử được thể hiện.

Âu Dương Phi Vân vượt qua bình chướng hết sức yên bình, đoạn đường mà ngựa có thể đi được thì Âu Dương Phi Vân để nó vượt qua, đến khi không thể đi qua thì hắn để nó trở về còn bản thân tiếp tục men theo đường mòn mà đi.
Một tháng trèo đèo vượt qua núi cao, khe hẹp, đói thì lấy ra lương khô đã chuẩn bị sẵn, khát thì uống nước.

Đối với người rèn luyện quen với việc thiếu thốn linh lực như Âu Dương Phi Vân thì đây chẳng là gì cả.

Thuận lợi tới Trung Châu nhưng Âu Dương Phi Vân lại quay trở lại khám phá đường vượt qua bình chướng.

Âu Dương Phi Vân muốn luyện tập ở đây, hắn bắt gặp nhiều yêu thú sinh sống tại khu vực này.

Dù bọn chúng thực lực không quá cao siêu nhưng hoàn toàn đủ để Âu Dương Phi Vân luyện kiếm.

Hắn cần luyện tập tiếp tục điều tiết linh lực.

Hắn nhận thấy bình cảnh trong điều tiết linh lực của bản thân có cơ hội đột phá tại đây.

Mà một phần nữa là Âu Dương Phi Vân mục tiêu hướng tới là mở rộng ra Trung Châu do vậy việc vượt qua bình chướng cho lượng lớn người cùng binh lính là điều phải làm.

Nên Âu Dương Phi Vân cũng muốn tìm kiếm những tuyến đường khác, những khu vực có thể xây dựng những điểm tiếp tế Linh Thạch khi mà có thể bảo tồn linh thạch trong thời gian khá dài.

Ngoài ra là những tuyến đường bí mật, tiến vào Trung Châu mà không bị người khác nhận ra.

Hôn lên lá bùa hộ thân do Nam Cung Minh Hà chính tay thêu cho hắn, Âu Dương Phi Vân cầm chắc lấy trong tay kiếm gỗ kiên định tiến vào bình chướng nhiều lần.

Đi vào bên trong, Âu Dương Phi Vân lúc nào cũng cầm lấy bút cùng bản đồ, hắn bắt đầu xác định phương hướng sau đó đánh dấu.

Âu Dương Phi Vân men theo bình chướng đi dọc theo đường rừng núi, hắn dời xa những khu vực nhiều người sinh hoạt, vào những khu vực mà có nhiều tu luyện giả khám phá cùng tìm kiếm tài nguyên.
Sau một năm lặn lội qua lại giữa vô linh bình chướng, Âu Dương Phi Vân tự mình tìm kiếm được mười địa điểm bí ẩn, lại đủ rộng để thuận tiện xây dựng cứ điểm, tuy gần với khu vực có yêu thú cấp cao nhưng nhờ thế mà ít tu luyện giả qua lại nơi đây.

Một năm qua, Âu Dương Phi Vân nhờ hoàn cảnh tu luyện quá phù hợp mà hắn đã có thể điều tiết linh lực đến mức cực hạn, hắn tự tin với khả năng sử dụng linh lực hiện tại hắn có thể thi tiêu hao với một người sử dụng linh lực bình thường nhưng trữ lượng linh lực nhiều gấp ba hắn.

Còn so với Diệp Phàm, Âu Dương Phi Vân tự tin rằng sẽ đánh sòng phẳng với Diệp Phàm nếu hắn có đan điền thứ hai.

Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, bởi vì tiêu chí của khí vận chi tử hầu như đều là linh lực nhiều vô kể, hoặc có đan điền thứ hai, linh lực lại được cô đọng dẫn tới bọn hắn có tư bản mà vượt cấp khiêu chiến, thậm chí vượt hai cấp chiến đấu là bình thường.

Một ngày này, vừa mới thoát ra khỏi vô linh bình chướng, Âu Dương Phi Vân đang quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhận thấy nơi đây không phải khu vực đạt tiêu chuẩn, hắn đang định chuẩn bị dời đi, bỗng hắn nghe thấy tiếng gọi:

“Đứng lại! Các ngươi chạy không thoát đâu.”

“Hừ! Ỷ vào trận pháp cùng phù chú các ngươi mới có thể chạy trốn tới đây nhưng các ngươi trận pháp cùng phù chú còn bao nhiêu, nếu dừng lại bọn ta còn lưu lại toàn thây.”

“Hé hé, đại ca cô nương kia xinh đẹp như kia nên để chúng ta thưởng thức đã, sau đó g·iết c·hết cũng chưa muộn.”

Nhanh chóng ẩn nấp thân hình, Âu Dương Phi Vân chậm rãi quan sát.

Phía xa xa là một nam một nữ dung mạo giống nhau tới chín phần, là một đôi song bào thai.

Hai người quần áo tả tơi, bẩn thỉu gương mặt tiều tụy vội vã chạy trốn nhưng vẫn liên tục trao đổi với nhau điều gì đó, sau đó là phối hợp nam trận bàn nữ phù chú ném ra rất có quy luật từ đó hình thành lên trận phù ngăn cản năm người truy đuổi phía sau.

Hai người tuy trang phục tả tơi nhưng hai mắt sáng rõ, khí chất lại đặc biệt tuy trong hiểm cảnh nhưng lại không chút hoảng loạn.

“Hai người này tuy là Sinh Tử cảnh nhưng dưới sự t·ruy s·át của năm tên Niết Bàn cảnh lại vẫn có thể chạy trốn, đích xác là nhân tài.”
Âu Dương Phi Vân âm thầm đánh giá.

Quan sát năm tên Niết Bàn cảnh kia, kẻ thì bỉ ổi, người mặt trung niên không cảm xúc, kẻ cầm đầu tay lăm lăm đoản đao gương mặt bặm trợn trên má trái là một vết sẹo dài có lẽ do bị một v·ũ k·hí như chủy thủy làm tổn thương.

Phía sau là hai tên gầy nhom mặt mũi gầy gò nhưng hai mắt lại lạnh như băng.

Nhìn đám người là biết bọn họ chuyên làm nghề đâm thuê chém mướn, phối hợp thêm việc đang t·ruy s·át hai huynh muội kia thì điều này càng được khẳng định.

Đánh giá kỹ tình hình, Âu Dương Phi Vân nhận thấy mình hoàn toàn có thể chiến thắng năm người kia dễ dàng lại thêm thấy hai người kia tài năng hắn bèn lao ra ứng cứu.

Trong tay kiếm gỗ, Âu Dương Phi Vân thong dong điều tiết linh lực thành từng sợi tơ mỏng bám lên thân kiếm gia cố cho kiếm thêm vững chắc.

Chân hắn quen thuộc sử dụng Bắc Đẩu Chuyển Thân công đã tới trình độ đăng phong tạo cực nhanh chóng tiếp cận tới đám người phía trước.

Đôi song bào thai kia bỗng thấy trước mặt xuất hiện một người gương mặt bình tĩnh bỗng nổi lên một vẻ hoảng sợ vội vã theo bản năng tìm cách ngăn chặn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người phía trước ngũ quan đẹp đẽ, trên người mặc một bộ thanh sam trường bào, trong tay binh khí là một thanh kiếm gỗ, vẻ mặt bình thản không hề có dấu hiệu muốn t·ấn c·ông họ, thế là nam tử bèn hô lên:

“Đạo hữu cẩn thận, bọn chúng là năm tên Niết Bàn cảnh cường giả, tốt nhất nên tránh đi.”

Âu Dương Phi Vân mỉm cười, nhưng không đáp lại, vẫn theo bộ pháp uyển chuyển vượt qua hai huynh muội, trong tay kiếm nhẹ nhàng chém ra một đường rõ ràng kiếm khí bắn ra có hình Lưỡng Nghi Thái Cực nhưng lại không hề theo một chiêu một thức nào mà chỉ nhẹ nhàng một chém.

Kiếm khí cũng rất bình thản không nhanh không chậm đánh về phía năm tên Niết Bàn cảnh.

Kiếm Ý cảnh giới thứ thứ ba trong lòng không kiếm, trong tay có kiếm, vô chiêu hóa hữu chiêu lúc này biểu hiện ra uy lực của mình.

Thường thường không có gì lạ một kiếm thế mà khi tiến tới năm tên Niết Bàn cảnh dù bọn hắn có tung ra chính mình chiêu thức chống đỡ nhưng lại dễ dàng bị miểu sát.

Kiếm khí đi qua năm đầu người rơi xuống, binh khí đứt gãy nhưng xung quanh cây cối lại chẳng bị ảnh hưởng gì, đôi song bào thai nam nữ c·hết lặng nhìn trước mặt thanh sam nam tử.

---
9.0
Tiến độ: 100% 124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025