Chương 109: Dấu hiệu đột phá

27/04/2025 10 9.0
Chương 109: Dấu hiệu đột phá

Âu Dương Phi Vân cưỡi ngựa đứng trên vách núi, nhìn về nơi xa là một vùng chiến sự kinh khủng.

Nơi đây là chiến trường hắn được yêu cầu đến chi viện.

Đứng từ vách núi, hắn nhìn phía dưới là những hố sâu vạn trượng, rừng cây hoang tàn, con sông b·ị đ·ánh cho thay đổi dòng chảy, vùng lòng sông cũ thì trơ ra những hố, những đụn cát.

Tất cả là đủ để thấy được sự kinh hoàng của cuộc chiến trước đó.

Thi Quỷ tông Đại Trưởng lão cùng Tông Chủ bị tiết lộ vị trí, Thanh Minh nhóm cường giả tới vây quét, dính dáng tới Pháp Thân cảnh chiến đấu quá kinh khủng.

Trời đất như nứt toác ra, tự nhiên b·ị đ·ánh cho biến dạng, lân cận chiến trường có một tòa thành cũng bị chiến đấu dư ba đánh cho đổ nát.

Đất thành đá, đá thành cát vụn.

Dưới chiến trường không còn một sinh vật sống.

Khi Âu Dương Phi Vân tới nơi, nhiệm vụ của hắn là chiếm cứ lấy vị trí thuận lợi đóng quân để giữ lấy điểm này.

Nếu trước kia còn thành trì thì sẽ là đóng quân trong thành.

Vậy là thiên địa xoay vần, Thi Quỷ tông cao tầng chính thức b·ị đ·ánh sập, Đoàn Tử Thu dưới sự hộ thuẫn của Thanh Lam tông Pháp Thân cảnh cường giả chính thức thượng vị.

Ngay sau đó là Thanh Minh nhóm triển khai hàng loạt chiến dịch, thậm chí cường giả được phái đi trấn thủ khu vực phía bắc đề phòng Trung Châu tiến công cũng bị âm thầm điều đi.

Hợp Hoan tông rồi Thanh Hải tông, Thái Thanh tông cường giả trở tay không kịp khi mà Thanh Minh phái Pháp Thân cường giả thuộc về Thu Mộng thương hội đã rảnh tay sau khi không có Thi Quỷ tông q·uấy r·ối.

Liên tiếp là Pháp Thân cảnh cường giả b·ị đ·ánh gục, kéo theo sau đó là Ngộ Pháp cảnh chiến trường cũng thể hiện ra xu thế áp đảo của Thanh Minh nhóm.

Đến khi Trung Châu cường giả nhận được tin tức về tình hình chiến trường đã quá muộn rồi.

Nam Vực chính thức bình định.

Chiến tranh kết thúc.
Công lao lớn nhất thuộc về Thái Hòa chân nhân khi có thể thành công móc nối được với Đoàn Tử Thu âm thầm bắt gọn Thi Quỷ tông cao tầng.

Chỉ là ngay sau đó, Thi Quỷ tông lại tiếp tục ẩn mình, không phụ thuộc vào thế lực nào cả.

Tà Ma nhóm thế lực bị thiệt hại nặng nề cũng lại quay trở lại ngày tháng ngủ đông.

Mọi chuyện đều thuận lợi, đó chính là sự khác biệt của Tu Sĩ chiến trường.

Khi mà cao tầng chiến lực đã lộ ra áp đảo thì đến lúc đó c·hiến t·ranh được giải quyết cực kỳ nhanh chóng, điều người ta phải chống lại chính là những cái Pháp Thân cảnh cùng Ngộ Pháp cảnh thuộc phe đối lập thoát khỏi t·ruy s·át.

Những người này đủ thực lực gây ra thương tổn khó lòng đong đếm nổi khi bọn họ q·uấy r·ối.

Và nhiệm vụ hậu c·hiến t·ranh là truy lùng cùng tiêu diệt những kẻ trốn thoát này.

Tụ Bảo các coi như đã thất bại trước Thu Mộng thương hội.

Nam Vực thương hội mạnh mẽ nhất chính là Thu Mộng thương hội.

Bọn họ chậm rãi tiếp quản lấy Nam Vực từng điểm kinh tế.

Năm tông giờ chỉ còn lại ba tông, Đỗ gia trở thành cấp một gia tộc, chấp nhận sự bảo hộ của Thanh Lam tông.

Phần địa vực còn lại Thiên Kiếm tông cùng Đại Lực tông cũng nâng đỡ một cái cấp hai gia tộc lên thành cấp một gia tộc phụ thuộc.

Âu Dương Phi Vân phía nam kế hoạch coi như hoàn thành.

Tất nhiên, hiện tại hắn không phải là người nắm quyền tuyệt đối, hắn không có thực lực đó, chỉ là thế cục này là tốt nhất dành cho hắn rồi.

“Gia gia, con nghĩ đi Trung Châu tìm cơ hội đột phá Ngộ Pháp cảnh.”

Âu Dương Phi Vân sau khi trở về từ chiến trường, hắn đã bàn bạc cùng Nam Cung Minh Hà về việc sẽ đi lịch luyện tại Trung Châu tìm cơ hội đột phá.

Tất nhiên, nàng bảo hắn cứ yên tâm giao lại Đại Đồng hội cho nàng.
Sau đó, hắn mới nói chuyện với Âu Dương Kiêm Trung.

“Vừa kết thúc chiến trận, là lúc luận công vả lại con đi như vậy cũng không quá an toàn.”

Âu Dương Phi Vân cười nói:

“Không sao đâu gia gia, sống c·hết có số con tin rằng bản thân sẽ có thể đột phá trở về.

Con cũng tin gia gia sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu.”

Chuyến đi này, Âu Dương Phi Vân rời đi rất yên tâm, Nam Cung Minh Hà hiểu rõ hắn tham vọng cùng kế hoạch, hắn cũng đã trình bày rõ ràng với Thái Hòa chân nhân.

Vì thế mà công lao với Thi Quỷ tông là do Thái Hòa chân nhân nắm lấy.

Hắn vẫn là một cái công tử may mắn khi sinh ra có chỗ dựa mạnh mẽ mà thôi.

“Thôi được, con rời đi cũng được, những thứ khác gia gia sẽ giúp con.”

Thái Hạo chân nhân đã giúp Âu Dương Phi Vân quan sát cùng đánh giá tình hình, những thứ Âu DƯơng Phi Vân làm không bị nhiều người để ý cùng hiểu rõ.

Thu Mộng thương hội hội trưởng cùng Thái Hạo chân nhân đã giúp hắn che giấu rất tốt mục đích.

Chiến tranh cũng kết thúc khá nhanh, lượng tu sĩ thiệt hại tuy rất nhiều nhưng bởi vì Âu Dương Phi Vân lợi dụng thời gian đầu hắn được đảm nhiệm vị trí bảo đảm hậu cần dẫn tới hắn q·uân đ·ội vẫn bảo toàn gần như đầy đủ, bọn hắn tu vi cũng tăng trưởng nhanh và được rèn luyện rất tốt.

Tuy tài nguyên tiêu hao rất nhiều, nhưng nhờ Đại Đồng hội cùng Thu Mộng thương hội đầu tư, thêm vào đó là những gia tộc nhỏ hiệu trung với hắn nuôi một bộ phận q·uân đ·ội nhờ vậy mà tốc độ tăng trưởng tu vi của binh lính hắn đã gần như ngang với một thế lực lớn rồi.

Âu Dương Phi Vân tin rằng sau khi hắn trở về từ Trung Châu với tu vi Ngộ Pháp cảnh, cùng với Thu Mộng thương hội và Thanh Lam tông, hắn có thể lôi kéo nhiều vị Pháp Thân cản cường giả ủng hộ.

Đến lúc đó, Nam Vực tiếng nói lớn nhất chính là bọn hắn.

Chỉ cần Nam Vực thu vào tay, đến lúc đó hắn đã có một phần tư bản cạnh tranh rồi.

Hắn lúc đó không phải là thiên kiêu đến từ một thế lực, hắn là người đứng đầu và điều phối tài nguyên.
Dành lấy hai năm chuẩn bị, cùng với nghiên cứu kỹ càng về việc đột phá Ngộ Pháp cảnh, ngoài ra hắn dành thời gian cho gia gia cùng nương tử.

Vào một ngày cuối thu, Âu Dương Phi Vân đang ngồi trong vườn trúc, hắn nằm trên một cái ghế bập bênh bằng trúc, ôm Nam Cung Minh Hà.

Rừng trúc đong đưa những tiếng kẽo kẹt như bản nhạc buồn.

Rừng trúc này là khu vực trước kia hắn ngộ kiếm, hiện nay hắn cùng Nam Cung Minh Hà hầu như đều cư ngụ tại đây.

Gian phòng bằng trúc nhỏ nhắn đủ cho hai người ở, bên trong có nhiều dụng cụ nhỏ nhắn do hắn đan và làm đều để dành cho con nhỏ.

Hai năm chịu khó cày cấy, cuối cùng Nam Cung Minh Hà đã đón tin vui.

Thật ra hắn không biết mình sẽ đi tới mấy năm, nhưng vì hắn rời đi mà Âu Dương Kiêm Trung không yên tâm, cuối cùng hắn phải chắc chắn có con nối dõi thì mới được chấp nhận rời đi.

Lá trúc theo gió rơi ào ào, Âu Dương Phi Vân bỗng cảm thấy trong lòng chợt nhảy.

Hắn bỗng dưng có cảm giác muốn múa kiếm, thế là hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ bờ vai của Nam Cung Minh Hà, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt nàng, sau đó dưới sự hợp tác của nàng mà đặt nàng ổn định trên ghế.

Tiện tay với lấy thanh kiếm gỗ trong đống đồ chơi hắn dự định làm cho con mình, bước chân ra vườn hắn bắt đầu múa kiếm.

Hắn múa từ khi đó múa tới ba ngày sau, năm mươi tư chiêu thức của Thái Cực Kiếm Pháp được hắn thi triển không chút gián đoạn.

Kiếm gỗ mộc mạc, chiêu thức cũng rất đơn giản, không chút uy h·iếp nào nhưng hễ lưỡi kiếm đi qua lá trúc đều bị cắt làm đôi gọn gàng.

Và hắn không hề sử dụng linh lực mà xung quanh Âu Dương Phi Vân nổi lên ý cảnh.

Vậy là thời khắc này đã tới, khi mà ý cảnh đã dần tiếp cận tới pháp tắc, dấu hiệu đến với người gần tiếp cận đó.

Múa kiếm xong, Âu Dương Phi Vân lấy ra một nhành mẫu đơn sau đó nhẹ nhàng cài lên tóc Nam Cung Minh Hà.

Nhẹ trao nhau nụ hôn, sau đó hắn mỉm cười nói:

“Chờ ta trở về, nhanh thôi.”

“Ừm, chàng đi cẩn thận.” Nàng đáp lại hắn.

Sau đó hắn rời đi.

---
9.0
Tiến độ: 100% 124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025