Chương 121: Thích hôn lễ như thế nào?

21/04/2025 10 8.3

Chuyện giữa Chúc Mạn và Cố Tịch coi như đã hoàn toàn lan truyền khắp nơi.

Sau khi tiệc kết thúc, khách khứa gần như đã ra về hết.

Phòng khách nhà họ Chúc.

Chúc An Viễn nhìn người đàn ông đối diện, giọng điềm tĩnh hỏi:

"Cố tổng, màn thể hiện tối nay của anh là có ý gì?"

Cố Tịch mỉm cười:

"Chủ tịch Chúc, ý của tôi chắc cũng rõ ràng lắm rồi chứ?"

"Tôi chỉ có một đứa em gái, tất nhiên sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó, nhưng mà..."

Chúc An Viễn chưa nói hết câu.

Ẩn ý bên trong, Cố Tịch hiểu rõ.

"Chủ tịch Chúc yên tâm, cho tôi thêm một trăm lá gan tôi cũng không dám làm tổn thương cô ấy.."

Vất vả lắm mới dỗ được vợ về tay, nâng niu chiều chuộng còn không kịp, lấy đâu ra gan tự tìm đường chết.

Cùng lúc đó—

Chúc Mạn đang ở trong thư phòng của mẹ, bị mắng một trận.

Xoay quanh việc gọi một tiếng "mẹ", cô đứng đó nghe mẹ giảng đạo lý suốt một lúc lâu.

Chân tê rần cả rồi, may mà đã thay sang dép đi trong nhà.

Khi cô ra ngoài, ở khúc ngoặt cầu thang thì gặp anh trai mình.

"Anh hai." Cô gọi một tiếng.

Chúc An Viễn nhìn thấy trên ngón áp út tay trái của cô em gái, là chiếc nhẫn kim cương xanh lấp lánh rực rỡ.

"Sao, thật sự định kết hôn với anh ta à?"

Chúc Mạn đối mặt với ánh mắt của anh trai, khẽ cong môi cười: "Đúng vậy."

"Mẹ đồng ý rồi?"

"Đương nhiên là không rồi, nếu không thì anh hai đi nói vài lời tốt cho em rể tương lai đi?" Chúc Mạn cười hì hì.

Chúc An Viễn bật cười: "Em muốn anh nói gì đây? Anh đâu có hiểu rõ cậu ta."

Trước giờ Tập đoàn Chúc thị và Hoàn Vũ không có giao dịch làm ăn gì, ấn tượng duy nhất của anh về Cố Tịch là người có thủ đoạn thương trường rất mạnh, ngoài ra thì là tin đồn tình ái bay đầy trời.

Anh không ngờ em gái mình lại thật sự dính dáng đến người như vậy, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Từ lần Diễn đàn Kinh tế ở Hongkong, anh đã ngửi ra chút manh mối. Dù không hỏi, anh biết có hỏi cũng chẳng moi được gì từ cô.

"Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

Chúc Mạn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ gật đầu.

Anh đã muốn kết hôn đến vậy, thì kết hôn thôi—đỡ cho người đàn ông này cứ mãi không có cảm giác an toàn.

...

Hôm sau.

Tại cổng biệt thự, bà Tần Hoa Lan nhìn thấy chiếc siêu xe đính đầy kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, lóa cả mắt, liền buột miệng hỏi:

"Xe của ai vậy?"

Quản gia kính cẩn trả lời:

"Thưa phu nhân, đây là xe Cố tổng tặng tiểu thư ạ."

Tần Hoa Lan không kìm được mà nhíu mày:

"Cái cậu này sao mà lắm trò thế."

Từ bó hoa hồng kia trở đi, những việc cậu ta làm không có việc nào là kín đáo cả.

Bà nhìn sang người giúp việc bên cạnh:

"Tiểu thư đâu rồi?"

"Tiểu thư vẫn còn đang ngủ ạ." Người giúp việc lễ phép đáp.

Tần Hoa Lan gật đầu, xoay người đi về phía vườn sau.

Bà bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích sưu tầm tranh quý, pha trà, trồng hoa và nuôi cá.

Lúc này mới hơn 9 giờ sáng.

Khi quản gia bước vào, Tần Hoa Lan đang đọc sách trong phòng kính ngập tràn ánh nắng.

"Phu nhân, vị Cố tổng kia đến thăm, còn mang theo... khá nhiều quà."

Tần Hoa Lan chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục nhìn chăm chú vào cuốn sách trong tay, không nói thêm gì cũng không có động tác nào khác.

Thấy vậy, quản gia quay lại phòng khách, lễ phép nói với người đàn ông đang ngồi trên sofa:

"Xin lỗi Cố tổng, phu nhân nhà chúng tôi hiện đang bận một chút."

Cố Tịch hoàn toàn không để tâm, mỉm cười thoải mái:

"Không sao, đúng lúc tôi cũng đang rảnh."

Quản gia thấy anh không có ý định rời đi thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ căn dặn người giúp việc tiếp đãi cẩn thận.

Chúc Mạn ngủ đến khi tự tỉnh, vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa. Cô mặc đồ ở nhà đi xuống, liền bắt gặp ngay một khung cảnh như thế này—

Người nào đó thản nhiên ngồi trên ghế sofa, đang chơi đùa rất vui vẻ với mấy đứa cháu trai cháu gái của cô. Không biết anh dùng cách gì, mà trong phòng khách vang lên từng tiếng "chú" ngọt như mật.

"Chú ơi, cô của cháu cuối cùng cũng dậy rồi!"

Chúc Gia Nhu ôm con gấu bông đáng yêu, vừa thấy cô liền vui vẻ quay đầu chỉ về phía cầu thang.

Tiếng "chú" này gọi cũng trơn tru thật.

Chúc Mạn thấy trong mắt người đàn ông kia đầy vẻ hài lòng và đắc ý.

Đợi đến khi cô lại gần mới biết, thì ra anh vừa tặng cho ba đứa nhỏ một đống quà.

Một người "chú" vừa đẹp trai lại biết tặng quà, thử hỏi có đứa nhỏ nào mà không thích chứ?

Đặc biệt là Dạng Dạng, cô bé đang chăm chú đọc một cuốn sách hoàn toàn bằng tiếng Anh, bên cạnh chất đầy cả một đống quà—từ đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng đến đồ trang sức, không thiếu thứ gì.

Chúc Gia Ngôn thì đang chuyên tâm điều khiển máy bay không người lái bên cạnh, Chúc Mạn đá cậu một cái: "Ba mẹ con đâu rồi?"

Cậu bé không ngẩng đầu, trả lời luôn: "Ông ngoại hơi khó chịu, họ đi thăm ông rồi."

Chúc Mạn ngồi xuống, tiện tay đuổi ba đứa nhỏ đi. Quà nhiều đến mức không cầm hết, phải nhờ mấy người giúp việc mang lên.

Cố Tịch đưa tay xách hộp bánh điểm tâm trên bàn, mở ra đặt trước mặt cô: "Của em đấy."

Chúc Mạn nhìn một cái, khẽ cong môi cười: "Hóa ra em cũng có quà à."

Nói rồi, cô bốc một miếng cho vào miệng.

Là bánh tuyết hoa của tiệm Quế Chi Các.

Nói thật thì, cô ăn cũng hơi ngán rồi — người đàn ông này cứ cách vài hôm lại cho người mang đến tặng.

Người đàn ông hỏi: "Ngon không?"

Chúc Mạn cầm một miếng đưa cho anh: "Nếm thử đi."

Anh đúng là nếm thật, nhưng không ăn miếng mới kia, mà cắn luôn nửa miếng cô còn cầm trên tay chưa ăn xong.

Vừa ăn vừa gật đầu: "Không tệ, rất ngon."

Chúc Mạn không nhịn được bật cười.

"Anh tới từ lúc nào? Mẹ em không chịu gặp anh à?" Cô nhìn anh, giọng điệu thong dong.

Không ngờ anh lại nghĩ rất thoáng, mỉm cười đáp: "Không gặp anh còn tốt hơn là đuổi anh đi chứ?"

Nói xong, còn đưa tay nhéo nhéo má cô một cái.

Chúc Mạn đặt miếng bánh tuyết hoa xuống, nghiêng người dùng cả hai tay nhéo lại mặt anh: "Trạng thái của Cố tổng đúng là tốt thật đấy."

Cố Tịch lười biếng tựa vào ghế khẽ cười, mặc cho cô nhéo.

Đúng lúc này, Tần Hoa Lan vừa bước vào liền thấy cảnh hai người đang trêu đùa, quản gia thấy sắc mặt bà hơi khó coi, liền ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở.

Chúc Mạn nghe tiếng, thản nhiên buông tay khỏi mặt người đàn ông, mỉm cười nhìn qua: "Mẹ."

"Chào dì ạ." Cố Tịch từ ghế sofa đứng dậy, khiêm tốn chào hỏi.

Tần Hoa Lan liếc nhìn anh một cái, khẽ hừ lạnh: "Hôm nay Cố tổng sao không gọi 'mẹ' nữa thế?"

Nghe câu đó, nhớ lại cảnh tối qua, Chúc Mạn không nhịn được bật cười: "Mẹ em còn đang đợi anh gọi mẹ đấy, không mau gọi à?"

Nói xong thì bị mẹ lườm cho một cái.

Cố Tịch cười, lịch sự nói: "Xin lỗi dì, tối qua là cháu thất lễ."

Tối qua trên đường về, đã bị ba mẹ gọi điện tới dạy dỗ một trận hỗn hợp dài lê thê.

Tần Hoa Lan không buồn để ý hai đứa, xoay người đi thẳng vào phòng ăn. Mới đi được mấy bước, đã nghe tiếng cười nói phía sau:

"Mẹ, tụi con ăn cơm được không?"

Chúc Mạn vừa nói dứt lời thì chỉ nhận lại một tiếng hừ lạnh.

Đợi mẹ đi khuất, cô liền kéo tay người bên cạnh: "Đi, ăn cơm."

Cố Tịch nhìn cô cười: "Em có chắc là anh được lên bàn cơm nhà em không?"

"Mẹ em không nói không được, tức là được." Cô nói rồi liền dắt anh vào phòng ăn.

Dưới ánh mắt kiểu "không nhìn thì không bực" của mẹ cô, hai người thản nhiên ngồi xuống.

Quản gia gọi ba đứa nhỏ trên lầu xuống ăn cơm.

Vừa bước vào phòng ăn, liền vang lên những tiếng gọi ngọt như mật: "Chào bà nội, chào cô, chào chú!"

Tần Hoa Lan nghe thấy cách gọi đó, không kìm được nhíu mày. Bà liếc sang, đúng lúc thấy con gái mình đang gắp thức ăn cho người ta, kiểu như sợ cậu ta đói chết vậy.

Ăn xong bữa cơm, Tần Hoa Lan không nói không rằng, rời bàn đi luôn, không tiếp khách.

Cố Tịch đến nhà họ Chúc ngày đầu tiên, ngoài việc gặp vợ, còn được phong danh hiệu "chú", thuận tiện ăn ké được một bữa cơm — ngoài ra không có thu hoạch gì thêm.

Hôm sau, anh lại đến ăn chực.

Ngày thứ ba, lại đến.

...

Ăn ké liên tục cả một tuần, mọi người cũng quen luôn.

Chúc Mạn cứ thấy anh là lại muốn cười.

Cuối cùng, vào một buổi tối sau bữa cơm.

Quản gia bước tới, hơi cúi người, giọng cung kính:

"Cố tổng, lão phu nhân mời ngài qua gặp."

Cố Tịch đứng dậy theo quản gia vào phòng trà.

Chúc Mạn thì phái một "gián điệp nhí" đi nghe trộm.

Chẳng bao lâu sau, Chúc Gia Nhu đã bị bắt tại trận, cuối cùng chỉ mang ra được một câu:

"Cô ơi, bà nội nói là sẽ không đánh chết chú đâu, cô cứ yên tâm."

Chúc Mạn: "..."

——

Phòng trà

Tần Hoa Lan nghe anh nói xong, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:

"Cố tổng thường ngày rảnh lắm sao?"

Một tuần nay không những ở lại Bắc Thành mà còn ngày nào cũng tới Chúc gia, lần nào cũng mang theo quà cáp.

Đám nhóc con thì cứ một câu "chú" hai câu "chú", suýt nữa bà cũng quen miệng theo.

Cố Tịch mỉm cười: "Dì à, gần đây con đang công tác ở Bắc Thành."

Tần Hoa Lan cũng không muốn vòng vo với anh, nói thẳng luôn:

"Cố tổng, con gái tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, chịu không nổi một chút ấm ức."

Cố Tịch nghe vậy liền mừng thầm trong bụng, giọng nghiêm túc, từ tốn và kính trọng:

"Dì à, con sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi đâu. Nếu dì thấy con không đáng tin, thì con có nói bao nhiêu cũng vô ích. Chỉ mong dì cho con một cơ hội, để con dùng hành động chứng minh."

Tần Hoa Lan còn chưa kịp nói gì, cửa phòng trà đã bị ai đó đẩy ra.

Động tác nhấp trà của bà khẽ khựng lại.

Bóng dáng con gái lọt vào tầm mắt — như thể sợ bà làm khó chồng mình nên đích thân tới "giám sát".

Tần Hoa Lan thật sự không muốn nói gì nữa.

Bà không buồn nhiều lời, phất tay ra hiệu hai đứa ra ngoài.

Cố Tịch vẫn chưa đi, nhìn bà nói tiếp:

"Dì à, vậy tức là... dì đồng ý để con và Mạn Mạn kết hôn rồi đúng không ạ?"

Tần Hoa Lan hừ một tiếng lạnh lùng: "Anh đã gọi tôi là mẹ trước mặt bao người rồi, lại còn có người bảo vệ anh, tôi có nói cũng có ích gì đâu?"

Dù vẫn không hài lòng lắm, nhưng bà cũng nhận ra lần này con gái có vẻ quan tâm đến người đàn ông này nhiều hơn so với tên Tô kia.

Hơn nữa, với cái vụ cược kia, con gái đã nhắc đi nhắc lại, đêm qua con trai lại mang những thông tin điều tra mà bà đã chỉ đạo trước đó, bà đã xem qua.

Vậy nên, bà chỉ đành làm ngơ, một mắt nhắm, một mắt mở.

Cố Tịch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: "Cảm ơn dì."

"Được rồi được rồi, đi đi, đừng làm phiền tôi nữa." Tần Hoa Lan phất tay, vẻ không kiên nhẫn.

"Dạ, mẹ, vậy bọn con đi nhé."

Chúc Mạn cười cười, kéo tay anh, dẫn anh vào phòng của mình.

...

Cửa vừa đóng lại, người đàn ông lập tức bộc lộ bản chất.

Cô bị anh hôn tới mức nghẹt thở, đến khi kết thúc, anh vẫn còn cười: "Mẹ em cũng không đáng sợ lắm đâu."

Chúc Mạn không nhịn được khẽ cười: "Đó là vì em đang gánh vác hộ anh đấy."

Mỗi lần anh đến, cô đều phải chịu ánh mắt nghiêm khắc từ mẹ.

"Vợ anh thật tuyệt."

Người đàn ông vùi mũi vào má cô, giọng nói lười biếng nhưng lại đầy yêu chiều và quan tâm: "Em muốn tổ chức hôn lễ thế nào?"

Chúc Mạn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tổ chức ở nhà thờ, tại Bắc Thành, được không?"

Chú và anh họ cô không thể đi xa, còn Dạng Dạng cũng không thể ngồi máy bay, nên Bắc Thành, nơi cô lớn lên, là lựa chọn tốt nhất.

"Được thôi." Anh dĩ nhiên là sẽ nghe theo cô.

8.3
Tiến độ: 100% 125/125 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025