Chương 120: Cầu hôn

21/04/2025 10 8.3

Khi mọi người đến gần, họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.

Những bông pháo hoa rực rỡ, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đẹp đến mức cực hạn, thắp sáng cả bầu trời đêm và cũng thắp sáng không khí của buổi tiệc.

Chỉ trong chốc lát, tiếng khen ngợi vang lên khắp nơi.

Tần Hoa Lan liếc nhìn quản gia, ánh mắt đầy nghi vấn, quản gia lắc đầu với bà.

Không biết là ai chuẩn bị màn pháo hoa này.

Tần Hoa Lan thu lại ánh mắt, nhìn vào những đợt pháo hoa, nghĩ ngợi một chút, cũng có thể đoán được đây là tác phẩm của ai.

Quả thật, cậu ta có thể làm ra những chuyện lố lăng để dỗ dành người khác.

Từ lúc Hứa Thi Ý nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô liền đụng nhẹ vào người Cố Thu, cười tò mò: "Nè Thu Thu, chị thấy vẻ mặt của người nhà Chúc gia có vẻ ngơ ngác, em nói xem, có phải là anh trai em làm không?"

Cố Thu gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy, chẳng trách trước đó em hỏi anh trai chuẩn bị quà gì cho chị gái Chúc, anh ấy không thèm trả lời, trông có vẻ bí ẩn lắm."

Thì ra là anh ấy đã chuẩn bị cái này.

Cũng giống như màn pháo hoa nghìn vạn ở Hongkong năm ngoái.

Tốn bao nhiêu tâm sức để chiều lòng bạn gái, quả thật hợp với kiểu yêu của anh trai mình.

Hứa Thi Ý muốn tìm xem Chúc Mạn ở đâu, tìm mãi mà không thấy.

Thời Kỳ đứng bên cạnh, thấy cô ấy liên tục quay đầu nhìn quanh, liền đưa tay quay đầu cô lại về một hướng.

"Ngốc à? Ở trên kia kìa."

Cậu ta sớm đã nhìn thấy bóng dáng của hai người đó rồi.

Hứa Thi Ý bất lực liếc cậu ta một cái, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của hai người ở ban công tầng hai.

Cố Thu cũng nhìn theo hướng mắt của cô.

Ánh sáng phản chiếu lên người họ, lãng mạn đến mức có chút không thực tế.

Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp lại, rồi gửi cho anh trai mình.

Dưới những bông pháo hoa tuyệt đẹp.

Cố Tịch chỉ có thể nhìn người phụ nữ bên cạnh, sợ cô lạnh, anh liền cởi áo vest của mình ra, khoác lên người cô, đồng thời đưa tay chạm vào mặt cô, cong môi, cúi đầu thì thầm bên tai cô:

"Chúc mừng sinh nhật."

Người đàn ông đưa tay, một chùm chìa khóa xe rơi xuống trước mặt cô.

Cố Tịch chỉ xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, nơi đó có một chiếc xe thể thao được chế tác đặc biệt, toàn bộ được đính đầy kim cương, lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời.

Chúc Mạn không nhịn được mà khẽ mỉm cười: "Cố tổng đúng là lắm trò thật."

Chiếc xe thể thao đính đầy kim cương này, thế mà anh cũng nghĩ ra được.

...

Tối nay không quá lạnh, các tiểu thư danh giá trong bộ lễ phục khoác áo choàng, vừa thưởng thức pháo hoa vừa cầm điện thoại chụp ảnh.

Pháo hoa kéo dài hơn nửa giờ.

Màn pháo hoa cuối cùng từ từ tan biến, bầu trời đêm dần dần trở nên yên tĩnh, vẻ đẹp thoáng qua khiến người ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối và còn chút vấn vương.

Khi mọi người nghĩ rằng buổi tiệc đã kết thúc.

Chúc Mạn cũng nghĩ vậy.

"Chưa hết đâu." Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.

Trước mặt, trên sân cỏ, vô số ánh sáng chói lọi dần dần bay lên bầu trời đêm.

"Wow~"

Mọi người dừng bước, thán phục không ngớt.

Vô số drone sáng lên giữa bầu trời đêm, trang trí cho không gian mơ màng như giấc mộng.

Nhạc nền trong bữa tiệc cũng đã đổi, nhẹ nhàng phát ra, hòa hợp hoàn hảo với không khí hiện tại.

Chúc Mạn quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Cố Tịch cúi đầu, hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào cô, miệng cong lên, mỉm cười lười biếng và đầy sự yêu chiều: "Không phải em thích những ngôi sao trên trời sao? Hôm nay anh sẽ làm cho em một cơn mưa sao băng và một ngôi sao lớn nhất, sáng nhất."

Dưới bầu trời đêm đầy sao, toàn thân anh như đang mê hoặc cô, từ trong ra ngoài.

Không phải vì lý do gì khác, mà chỉ đơn giản vì chính anh.

Khi cô mải mê trong khoảnh khắc này, Cố Tịch mỉm cười, đưa tay véo nhẹ má cô: "Đại tiểu thư, anh biết bạn trai em đẹp trai rồi, ngoan, nhìn sao trước đi."

"Đúng là tự luyến."

Chúc Mạn cười chế nhạo sự tự luyến của anh, rồi quay lại, nhìn về phía trước.

Trước mắt, bầu trời hoàn toàn bị những ngôi sao chiếm lĩnh.

Vô số ngôi sao nhỏ, pha lẫn với mưa sao băng, từ từ rơi xuống, như thể vướng vào trái tim cô.

Một màn lãng mạn tuyệt vời.

Mọi người có mặt đều bị cuốn hút, không thể rời mắt.

Hứa Thi Ý không nhịn được mà thốt lên: "Cố tổng không chỉ đẹp trai, giàu có, lại còn chu đáo và lãng mạn, chẳng trách Mạn Mạn nhà tớ lại rơi vào tay anh ấy."

Thời Kỳ hừ một tiếng như ông cụ lớn: "Hồi thiếu gia đây đi học đã giúp cậu viết bao nhiêu bản kiểm điểm, không phải cũng lãng mạn và thực tế hơn thế này sao?"

Hứa Thi Ý nghe thấy, lạnh lùng hừ một tiếng, lười trả lời cậu ta.

Quả thật lãng mạn chết mất.

Mưa sao băng vẫn tiếp tục rơi, những ngôi sao trên bầu trời dần dần hợp lại thành một ngôi sao lớn, ánh sáng chói lóa.

Cảnh tượng bầu trời sao như được đóng băng trong khoảnh khắc ấy.

Tần Hoa Lan im lặng nhìn, muốn xem xem cậu ta còn có thể tạo ra trò gì nữa.

Nhưng ngay giây tiếp theo những ngôi sao trên bầu trời từ từ tách ra, cuối cùng tụ lại thành một chiếc nhẫn kim cương màu xanh khổng lồ, rực rỡ như dải ngân hà.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều choáng váng.

Tần Hoa Lan: "......"

Tịch Vận phấn khích vỗ vỗ vào vai Cố Đình Húc: "Ông Cố, con trai ông đang cầu hôn đấy! Thảo nào lúc nãy tôi cứ không thấy bóng dáng nó đâu."

Chúc Mạn nhìn, hồi lâu cũng không nói ra được trong lòng là cảm giác gì.

Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng, cô quay đầu nhìn anh.

Cố Tịch đưa tay vào túi quần vest, rút ra một chiếc hộp nhỏ, từ từ mở ra trước mặt cô.

Suốt từ đầu đến cuối, ánh mắt nóng bỏng của anh không rời khỏi cô.

Anh nhẹ nhàng mở miệng, lại lặp lại câu nói mà anh đã nhắc đi nhắc lại trên giường không biết bao nhiêu lần:

"Mạn Mạn."

"Chúng ta kết hôn nhé?"

Chúc Mạn nhìn anh, bất chợt nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó tại nhà thờ Sofia.

Anh cũng như thế, ánh mắt nóng bỏng, giọng điệu nghiêm túc, bình tĩnh đợi câu trả lời của cô.

Chỉ có điều, lúc đó cô đã từ chối anh.

Chiếc hộp nhẫn chứa viên kim cương xanh tùy chỉnh lộ ra dưới ánh đêm, sáng lấp lánh giữa hai người, tinh xảo và quý giá.

Cô nhớ, viên kim cương xanh trên nhẫn chính là cái mà anh đã mua trong buổi đấu giá trước đó.

Chiếc nhẫn làm rất đẹp.

Chúc Mạn khẽ mỉm cười, khẽ hỏi: "Nếu em lại từ chối anh thì sao?"

"Vậy thì lần sau lại cầu hôn, anh không tin bạn gái anb có thể từ chối mãi được."

Chúc Mạn cười, không nói gì, quay người bước vào phòng.

Cố Tịch đi theo, đưa tay ôm lấy eo cô, đặt cô bên cạnh tường, giọng nói hơi trầm và có chút căng thẳng: "Chạy cái gì? Vậy em có đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì?" Chúc Mạn cười hỏi.

Người đàn ông trả lời nhanh chóng và vô cùng nghiêm túc: "Kết hôn với anh, gả cho anh, hoặc anh ở rể, đều được hết."

Chúc Mạn không ngờ anh lại nghĩ đến việc ở rể, lập tức bật cười: "Anh gấp lắm sao?"

"Gấp lắm, tôi gấp đến mức mỗi ngày đều trằn trọc không ngủ được."

Lòng tham bừng lên, anh chỉ muốn cưới cô.

Tìm cơ hội vừa âu yếm trên giường, lại nịnh hót dưới giường, nhưng cô mãi không động lòng.

"Mạn Mạn, năm sau anh sẽ 28 tuổi, không đến hai năm nữa sẽ 30 rồi."

Anh bắt đầu chơi trò "thương tâm".

Chúc Mạn lại bị anh làm cho bật cười: "Thế thì là đáng thương thật đấy."

"Vậy thì kết hôn với anh đi, được không em?"

Anh tiếp tục mê hoặc cô.

Chúc Mạn nhìn anh, khẽ mỉm cười, một lúc lâu sau mới chậm rãi thốt ra hai từ: "Được thôi."

Cố Tịch bị bất ngờ trước lời đồng ý đột ngột của cô, cảm giác như đầu óc mình quay cuồng, thậm chí anh còn nghi ngờ mình có nghe nhầm không.

Kìm nén sự phấn khích trong lòng, anh có chút không chắc chắn hỏi lại: "Thật sao?"

Chúc Mạn mỉm cười nhìn anh: "Sao vậy, Cố tổng nghĩ em đang lừa anh sao? Vậy thì thôi, không..."

Chưa kịp nói hết hai chữ "kết hôn", đột nhiên cô cảm thấy một cảm giác lạnh lạnh ở ngón đeo nhẫn bên tay trái.

Cố Tịch liền trực tiếp đeo nhẫn vào tay cô.

Chiếc nhẫn kim cương xanh hoàn hảo vừa khít, đeo lên tay cô cực kỳ xinh đẹp.

Cố Tịch nhìn cô, mỉm cười một cách lười biếng và đắc ý: "Không còn cơ hội đổi ý nữa rồi."

Nói xong, anh nắm cằm cô, nụ hôn cuồng nhiệt và nồng nàn hạ xuống.

Căn phòng yên tĩnh, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa say đắm.

...

Sau màn dạo đầu, buổi tiệc lại trở nên náo nhiệt, nhưng mọi cuộc trò chuyện đều xoay quanh chiếc nhẫn kim cương khổng lồ vừa rồi.

Chúc Mạn trang điểm lại, tay được ai đó nắm chặt, không rời, cô cũng không để ý, cả hai cùng nhau đi từ trên tầng xuống trước ánh nhìn của mọi người.

Một lúc sau, họ trở thành trung tâm chú ý của tất cả mọi người.

Nhóm người của Thời Kỳ nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười.

Những người không biết chuyện còn tưởng đây là tiệc đính hôn của họ.

Tần Hoa Lan lạnh lùng nhìn hai người bước xuống.

Mạnh Uyển Thư nhìn vẻ mặt của bà, không nhịn được chạm vào chồng mình bên cạnh, cười nói: "Em gái của anh đúng là lớn gan thật, mặt mẹ bây giờ tối sầm rồi."

Chúc An Viễn liếc nhìn hai người đó, lắc đầu: "Ai mà quản nổi nó chứ?"

...

"Đừng lo, em đã nói tốt cho anh rồi."

Cố Tịch nghe vậy không nhịn được cười: "Trên mặt anh có viết chữ 'sợ' à?"

"Không viết, nhưng em cảm nhận được sự căng thẳng của anh." Chúc Mạn trực tiếp vạch trần anh.

Cố Tịch: "......"

Chúc Mạn dẫn Cố Tịch đến trước mặt mẹ cô, trước sự chứng kiến của mọi người, cô mỉm cười dịu dàng: "Mẹ, chính thức giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai của con, Cố Tịch."

Nói xong, cô khẽ động đậy tay anh đang nắm tay cô, giọng điệu cực kỳ điềm tĩnh: "Gọi mẹ đi."

Mấy câu này khiến mọi người xung quanh đều ngẩn người.

Tần Hoa Lan bị một tiếng gọi "mẹ" của cô làm tức đến mức sắp không thở nổi, chưa kịp mở miệng để giáo huấn,

"Mẹ."

Cố Tịch khẽ cười, mở miệng chậm rãi.

Anh luôn là người ngoan ngoãn, vợ nói gì thì là vậy.

Tần Hoa Lan: "..."

Chúc An Viễn: "???"

Hứa Thư Ý, Cố Thu: "6"

* 6 (liù) có nét tương đồng với 牛(niú) mà từ 牛 thường dùng để khen ngợi người nào đó rất giỏi, "đỉnh chóp", có năng lực khiến người ta bất ngờ.

Tịch Vận và Cố Đình Húc gần như không tin vào tai mình.

Không ai ngờ anh sẽ thật sự gọi, kể cả Chúc Mạn, cô chỉ đang đùa thôi mà.

Nhìn sắc mặt mẹ cô, đã đen đến mức không thể đen hơn nữa.

8.3
Tiến độ: 100% 125/125 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025