Chương 241: Nội Gián Của Chiêm Thành
29/04/2025
10
8.4
Chiến lũy châu Ô. Trướng bồng liên quân Việt - Chiêm.
“Ha ha ha, thực không ngờ quân Chân Lạp lại chết nhát như vậy? Mới đó mà đã cuốn gói chạy mất dạng không còn một mống. Chẳng hiểu sự hiếu chiến của chúng ngày xưa bay biến đi đâu hết rồi.” Chế Ma La ngồi trên ghế chủ vị phía bên phải trong trướng bồng, ngửa đầu cười lớn.
Vốn dĩ, liên quân Việt - Chiêm vừa đánh tan đại quân của Chay Tha thì kéo quân thần tốc tiến đánh chiến lũy Chân Lạp ở châu Ô, nhưng họ không ngờ đám quân ở đây còn nhát gan hơn thỏ đế, vừa nghe phong thanh tin quân Chay Tha bại trận đã kéo quân chạy mất tăm mất dạng, khiến cho kế hoạch tiến đánh châu Ô của liên quân tan thành bọt nước. Chế Ma La thầm tiếc hận không thể nuốt gọn luôn đội quân này nhưng hắn cũng chỉ biết giậm chân tức giận mà không thể làm gì được. Cuối cùng liên quân đành phải dựng trại ngay tại chiến lũy để nghỉ ngơi hồi sức, đồng thời mở tiệc ăn uống linh đình để chúc mừng chiến công lừng lẫy vừa qua. Tiệc rượu thỏa thuê, mọi người đều trở về vị trí nghỉ ngơi, còn lại mấy người Lý Hạo, Chế Ma La, Phan Hải Đăng, Lý Bất Hối, Chang Da Mật thì tụ tập tại trướng bồng đàm đạo quân tình.
Lý Hạo cũng cười theo: “Có lẽ vì danh tiếng của vua Paramesvara Varman ngài quá uy phong chăng? Giờ đây, dân chúng khắp nơi đều tung hô ngài là vị vua vĩ đại nhất Chiêm Thành, chỉ khẽ giơ tay là có thể đánh cho quân Chân Lạp chạy thừa sống thiếu chết, ha ha ha.”
Chế Ma La chắp tay: “Hoàng thượng quá lời rồi. Chiêm Thành có được sinh cơ tìm đường sống trong chỗ chết như hiện nay đều là nhờ có Hoàng thượng ban cho cả. Hoàng thượng càng nói thế càng khiến cho hạ vương xấu hổ thêm.” Tuy lời nói của Chế Ma La cực kỳ thành khẩn, nhưng lòng hưởng thụ hư vinh vẫn không che giấu được hiển hiện trên gương mặt.
Những biến hóa của Chế Ma La những ngày này đều không qua mắt được Lý Hạo, hắn chỉ cười thầm trong lòng, cười nói: “Vua Paramesvara Varman không cần phải khiêm nhường, những công tích mà ngài gây dựng được thì người dân Chiêm Thành đều thấu hiểu. Thôi, thôi, không nói chuyện này nữa. Chuyện xử lý tù binh, ngài tiến hành đến đâu rồi?”
Chế Ma La tươi cười đáp: “Hoàng thượng yên tâm, những gì Hoàng thượng phân phó, hạ vương đều đã thực hiện nghiêm chỉnh theo thỏa thuận giữa hai nước. Hạ vương đã sai người chọn lọc ra những tù binh vốn là người Chiêm Thành bổ sung vào quân đội Chiêm, những tù binh người Chiêm được gần 2 vạn người, còn lại hơn 1 vạn tù binh là người Chân Lạp đều đã được thần cho áp giải sang Đại Việt để Hoàng thượng định đoạt. Riêng Chay Tha thì Hoàng thượng có thể giao lại cho hạ vương được hay không? Kẻ này có thâm thù đại hận với Chiêm Thành, hắn đã giết rất nhiều tướng lĩnh của hạ vương rồi.”
Gương mặt Lý Hạo thoáng nhíu lại xong tươi cười bảo: “Tốt lắm, vua Paramesvara Varman luôn là người giữ chữ tín, trẫm rất vui mừng khi được kết minh hữu với vị vua hào sảng như ngài. Về phần Chay Tha hay là thôi đi, kẻ này đối với trẫm còn có chỗ hữu dụng. À, trẫm còn nhớ hôm nay ngài sẽ giới thiệu với trẫm một người, sao đến giờ vẫn chưa thấy?”
Ánh mắt Chế Ma La xẹt qua tia bất mãn rồi nhanh chóng biến mất, đoạn giả vờ lộ vẻ thất thố, nói: “Hoàng thượng không nhắc thì hạ vương cũng quên mất việc này, thực thất lễ quá.”
Chế Ma La hướng về phía Chang Da Mật phân phó: “Khanh đi mời Sài tiên sinh lên bái kiến Hoàng thượng.”
Lý Hạo ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Sài tiên sinh?”
Chế Ma La cười cười: “Khi Hoàng thượng gặp được Sài tiên sinh thì sẽ vô cùng bất ngờ đấy, người này chính là nội gián thuộc cao tầng Chân Lạp mà Hoàng tộc Chiêm Thành đã cài vào Chân Lạp từ rất lâu về trước, Sài tiên sinh cũng có công rất lớn trong chiến dịch đại phá Chay Tha lần này.”
Lý Hạo gật gù, tiếp lời: “Các bậc tiên hiền trong Hoàng tộc Chiêm Thành quả là những người có ánh mắt nhìn xa trông rộng, chẳng trách mà nước Chiêm Thành vẫn luôn trường tồn cùng năm tháng.”
Hắn vừa nói vừa hồi tưởng đến việc Chế Ma La có thể leo tới chức thượng thư ở Đại Việt thì chuyện một kẻ làm nội gián cao cấp ở Chân Lạp cũng là chuyện bình thường. Hắn lăn lộn ở gia tộc họ Tô, chiếm được hết tình cảm của mọi người, từ lớp già đến lớp trẻ, làm người tài tình như thế quả là hiếm thấy. Sài tiên sinh? Có lẽ nào? Trong đầu hắn đang dần hiện lên hình bóng một người. Hắn khẽ mỉm cười. Nếu quả thực như thế thì lòng dạ của người Chiêm thực cay độc. Những gì mà họ biểu hiện ra bề ngoài có đúng thực chất như vậy hay không, quả thực là lòng người khó dò. Không thể nào xem thường những người Chiêm này được, bề ngoài của Chế Ma La luôn cười hỉ hỉ hả hả, lâu lâu lại biểu lộ những vẻ bất mãn nhỏ nhoi, rất có thể là cố ý để cho hắn thấy. Theo lẽ thường, khi hào quang trên người Lý Hạo quá lớn, mà Chế Ma La lại chẳng biểu hiện ra ngoài mới là có vấn đề, chính là như thế, đây là Chế Ma La đang biểu diễn cho Lý Hạo xem mà buông lỏng cảnh giác đối với Chế Ma La. Ngay cả chuyện vị Sài tiên sinh thần bí, Chế Ma La có thể giấu đi mà không cho Lý Hạo biết, nhưng hắn vẫn rất tự nhiên giới thiệu với Lý Hạo như đang khoe khoang một món đồ chơi quý giá, dường như muốn móc hết ruột gan ra phơi bày hết trước mặt Lý Hạo vậy? Chẳng lẽ Chế Ma La là kẻ ấu trĩ như thế? Có đánh chết Lý Hạo cũng không tin.
Chang Da Mật đi nhanh mà về cũng nhanh, lát sau đã dẫn theo một người mặc áo bào trắng thấp lùn đứng đợi ở cửa trướng bồng, nhác qua tựa như bộ dáng thư sinh. Chang Da Mật hành lễ: “Muôn tâu bệ hạ, Sài tiên sinh đã tới.”
Chế Ma La cười giả lả: “Cho mời Sài tiên sinh vào.”
Vị Sài tiên sinh thần bí chậm rãi bước vào điện, khi nhìn rõ gương mặt của người này thì Phan Hải Đăng và Lý Bất Hối thoáng sững sờ, còn Lý Hạo ngầm cười trong lòng bởi đáp án của hắn đã được khẳng định nhưng Lý Hạo vẫn lộ vẻ bất ngờ nói: “Đây chẳng phải là Sài Hoằng, quân sư của Chay Tha đó sao?”
Chế Ma La cười lớn mà rằng: “Đúng vậy thưa Hoàng thượng, chính là Sài Hoằng, những lời lẽ bất kính của Sài tiên sinh trước đây, mong Hoàng thượng bỏ quá cho. Sài tiên sinh chỉ là bất đắc dĩ mới hành động như vậy mà thôi.”
Sài Hoằng kính cẩn hành lễ với hai vị vua đoạn cúi xuống, dập đầu nói: “Hoàng thượng Đại Việt vạn tuế, thần luôn bội phục và ngưỡng mộ Hoàng thượng từ lâu. Một lạy này là để tạ lỗi với Hoàng thượng vì những lời lẽ xúc phạm khi trước.”
Lý Hạo phất tay: “Mau đứng lên, mau đứng lên, không cần phải khách khí như thế. Binh bất yếm trá, trẫm không bao giờ để bụng những chuyện ấy nữa. Sài tiên sinh vì đại nghĩa diệt thân, phải chịu nhiều ủy khuất như thế mới là đáng kính đáng trọng, Sài tiên sinh phải chịu khổ nhiều rồi.”
Sài Hoàng lớn giọng đáp: “Đa tạ Hoàng thượng khai ân.” Rồi từ từ đứng nép sang một bên.
Lý Hạo nhìn Sài Hoằng một lượt từ đầu đến chân, tò mò hỏi: “Trẫm mạo muội hỏi Sài tiên sinh một vài vấn đề được hay chăng?”
Chế Ma La chen vào nói: “Hoàng thượng chắc chắn là rất hiếu kỳ về Sài tiên sinh. Có thể nói con người của Sài tiên sinh được bao phủ lên những truyền kỳ. Rất thú vị đấy, Hoàng thượng có vấn đề gì khúc mắc thì cứ tự nhiên hỏi Sài tiên sinh, chắc chắn Sài tiên sinh sẽ có những câu trả lời thỏa đáng nhất giành cho Hoàng thượng.”
Lý Hạo cười hỏi: “Sài tiên sinh đích thực là người Hán phải không?”
Sài Hoằng thoáng qua nét ưu tư: “Bẩm Hoàng thượng, thần đúng là người Hán, có phải Hoàng thượng muốn biết tại sao thần lại là tế tác của Chiêm Thành hay không? Viêc thần đầu quân cho Hoàng tộc Chiêm Thành là cả một câu chuyện dài.”
Lý Hạo gật đầu: “Khanh cứ chậm rãi kể, trẫm vô cùng hứng thú với chuyện xưa.”
Sài Hoằng trầm ngâm kể, người này đúng là có tài ăn nói, câu chuyện hắn kể cực kỳ cuốn hút, hắn luôn biết tìm những điểm nhấn trọng tâm để tăng thêm phần hấp dẫn. Câu chuyện của Sài Hoằng bắt đầu từ thời ông nội của hắn. Gia tộc Sài Hoằng cũng được xem là một gia tộc có danh tiếng ở nước Tống, nhưng trong cuộc đấu đá chính trị, ông nội Sài Hoằng là Sài Hậu lúc ấy là tộc trưởng Sài gia, đứng nhầm phe cánh thất bại, bị phe đối địch tiến hành thanh trừng, người trong gia tộc bị giết không còn bao nhiêu, Sài Hậu phải gắng gượng lắm mới dẫn được vợ con chạy trốn theo một con thuyền buôn tới Chân Lạp. Con thuyền này đi được đến vùng biển Chiêm Thành thì chẳng may lại gặp cướp biển, đúng lúc ấy thuyền của vua Rudravarman Đệ tứ đi ngang giải cứu họ, mang họ AXX2o vào đất liền, để họ làm khách ở Hoàng cung Chiêm Thành.
Sài Hậu là người uyên bác đa tài, nói chuyện với vua Rudravarman Đệ tứ rất tâm đầu ý hợp, vua Rudravarman Đệ tứ định giữ Sài Hậu lại làm quan nhưng Sài Hậu từ chối, nhất quyết đưa gia đình sang Chân Lạp lập nghiệp. Vốn dĩ Sài Hậu muốn sang Chân Lạp là vì tổ tiên Sài gia đề phòng Sài gia có biến, nên đã xây dựng một sản nghiệp nho nhỏ ở Chân Lạp để làm chỗ trú chân khi sa cơ thất thế. Cũng bởi vì Sài Hậu bị đả kích nặng nề về tâm lý ở thất bại trong chốn quan trường tại nước Tống nên cũng chán ngán cảnh lăn lộn trong giới quan trường, quyết tâm quy ẩn, an hưởng thanh nhàn. Nhưng Sài Hậu là người trọng chữ tín, xem trọng ân nghĩa, nên hứa với vua Rudravarman Đệ tứ là đời đời Sài gia sẽ luôn trung thành với Hoàng tộc Chiêm Thành, nếu như Hoàng tộc Chiêm Thành cần giúp đỡ thì con cháu Sài gia sẽ hết lòng giúp đỡ.
Khi Sài Hậu sang Chân Lạp vẫn không quên tình nghĩa, đặt điều lệ trung thành với Hoàng tộc Chiêm Thành vào tổ huấn, luôn răn dạy con cháu. Đến đời Sài Hoằng thì vua cha của Chế Ma La, vua Harivarman Đệ nhị, mới nhớ tìm đến Sài Hoằng nhờ giúp đỡ. Sài Hoằng rất mực trung thành với tổ huấn, đồng thời hắn cũng là người có chí lớn, nên đã đồng ý đầu quân Chiêm Thành, tuân theo sự sắp xếp của vua vua Harivarman Đệ nhị, len lỏi vào quân đội Chân Lạp làm nội gián. Trong thời gian Chân Lạp xâm lấn Chiêm Thành thì Sài Hoằng bị quản chế rất chặt và cũng không được sự tín nhiệm lớn từ Chay Tha, nên không thể làm gì được to tát, chỉ truyền được một số tin tức nhỏ nhoi, nhưng thế công của Chân Lạp quá mạnh, Chiêm Thành lại quá yếu nên Chiêm Thành vẫn chịu thất bại thê thảm. Cho tới giờ, Sài Hoằng mới thể hiện được năng lực của mình, kích động quân Chân Lạp và Chay Tha dần dần rơi vào bẫy, khiến cho 9 vạn quân Chân Lạp bị đánh tan một cách tức tưởi.
“Ha ha ha, Chay Tha mà biết được chuyện này thì không biết cảm giác của hắn thế nào? Trẫm thực chờ mong được chứng kiến gương mặt của hắn.” Nghe xong câu chuyện của Sài Hoằng, Chê Ma La không khỏi cười to.
Lý Hạo mỉm cười: “Công của Sài tiên sinh là vô cùng lớn, trẫm thay mặt cho quân đội Đại Việt cảm ơn Sài tiên sinh, nhờ có Sài tiên sinh mà số lượng quân Đại Việt phải chết oan được bớt đi rất nhiều. Vua Paramesvara Varman phải ban thưởng trọng hậu đấy.”
Chế Ma La cười bảo: “Tất nhiên, tất nhiên là thế, một nhân tài như Sài tiên sinh thì chuyện phong quan phong hầu là lẽ tất nhiên. Nếu hạ vương mà không trọng dụng thì người trong thiên hạ sẽ cười hạ vương chết mất. À, à, nhưng mà Hoàng thượng chớ có nẫng tay trên của hạ vương, Sài tiên sinh là người của Chiêm Thành từ lâu rồi.”
Lý Hạo phất tay, cười: “Sài tiên sinh là người trọng tình trọng nghĩa, trẫm không đủ tự tin mình có năng lực mời chào Sài tiên sinh. Được rồi, có người đa mưu túc trí và am hiểu quân tình Chân Lạp như Sài tiên sinh ở đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc kế sách phá thành Indrapura đi thôi.”
Sau đó, hai phe liên minh tập trung thảo luận với nhau các đối sách để công phá thành Indrapura, đây là tòa thành vững chắc, Chế Ma La từng dẫn quân đánh vào thành Indrapura cả nửa tháng nhưng không thành công. Nhưng hiện nay đã khác, quân Chiêm Thành với số lượng quân đông đảo, sĩ khí dâng trảo, ai ai cũng tràn đầy tự tin công phá thành Indrapura. Tuy vậy, mọi người cũng cực kỳ thận trọng đưa ra cách phá thành làm sao giảm thiểu số lượng tổn thất đến mức thấp nhất. Ngày hôm sau, liên quân lập tức nhổ trại, ồ ạt kéo quân đến bao vây thành Indrapura.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
Tiến độ: 100%
250/250 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
29/04/2025
Thể loại
Tag liên quan