Chương 16: Phân Tích Hợp Tác
26/04/2025
10
8.5
Chương 16: Phân Tích Hợp Tác
Bùi Phàm, sau khi quan sát tình hình xung quanh, ngồi xuống một tảng đá lớn, đôi mắt khép hờ, chìm vào suy nghĩ, mặc dù tình thế hiện tại hết sức nguy hiểm, nhưng hắn không thể vội vàng hành động, cơn sóng dữ trong lòng tạm thời lắng xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng, tính toán từng bước một.
Hắn đã đi vào sâu trong Tối Huyệt Cổ Lâm, nơi mà linh khí hỗn loạn, yêu thú ẩn nấp khắp nơi và mọi thứ đều tràn ngập nguy hiểm.
Dù có thể dùng hỗn độn khí của mình để đối phó với không ít kẻ thù, nhưng đối mặt với trận pháp cổ quái, yêu thú khủng kh·iếp và những thế lực tà đạo, hắn biết rõ rằng mình cần một chiến lược cẩn thận.
Bùi Phàm khẽ nhíu mày, trận pháp Huyễn Yểm Trận của Âm La Tông là mối nguy lớn, dù hắn có thể phá giải những trận pháp đơn giản, nhưng Huyễn Yểm Trận lại liên quan đến âm linh và oán khí, điều này vượt qua phạm vi mà hắn có thể giải quyết một cách nhanh chóng, hắn không thể mạo hiểm đối mặt với chúng ngay lúc này, mà phải tìm hiểu kỹ càng hơn về nó, xem có điểm yếu nào có thể khai thác được hay không.
“Tránh giao tranh là tối quan trọng,” Bùi Phàm tự nhủ. “Nếu không, chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi thứ sẽ trở thành hỗn loạn.”
Bùi Phàm biết rõ rằng, trong hoàn cảnh này, không thể một mình chống lại tất cả.
Lăng Thiên Tông là một thế lực mạnh mẽ, nhưng ngay cả họ cũng đang gặp phải khó khăn khi đối mặt với trận pháp của Âm La Tông, đã vậy, hắn cũng không thể xem thường những yêu thú hung tợn đang lẩn khuất trong bóng tối, đợi thời cơ ra tay.
Có thể hợp tác tạm thời với những thế lực khác, ít nhất là cho đến khi hắn tìm ra cơ hội thuận lợi để hành động.
Tuy nhiên, điều này cũng tiềm ẩn nguy cơ, bởi hắn không thể chắc chắn về những ý đồ của những người xung quanh mình.
“Còn những kẻ trong bóng tối?” Bùi Phàm lại tự hỏi, “Xích Phệ Linh Viêm là một ma thú tà ác, nhưng nó không phải là đối thủ dễ dàng đối phó, nếu có thể lợi dụng sự hỗn loạn này, biết đâu sẽ có thể khiến chúng ta bị r·ối l·oạn lẫn nhau.”
Những thế lực như Âm La Tông và Lăng Thiên Tông đều có những bí mật, điểm yếu mà hắn cần phải tìm ra.
Phụng Lăng Tuyết và những người khác của Lăng Thiên Tông có vẻ cẩn trọng, nhưng hắn tin rằng, với chút thủ đoạn khéo léo, hắn có thể khai thác được những thông tin quan trọng từ họ.
Bùi Phàm nghĩ. “Trước mắt phá được trận pháp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
Cuối cùng, Bùi Phàm biết rằng không thể ngồi yên chờ đợi, những người khác sẽ không ngừng di chuyển, và nếu hắn không hành động sớm, sẽ bị cuốn vào cuộc chiến không có hồi kết.
Bùi Phàm ẩn thân giữa một cụm cây mục cổ xưa, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía xa, nơi sáu người Lăng Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Phụng Lăng Tuyết đang âm thầm dò xét trận văn.
Qua những gì hắn quan sát được, không khó để nhận ra Phụng Lăng Tuyết không chỉ là một kiếm tu mạnh mẽ, mà còn tinh thông cả trận đạo, đặc biệt là những loại cổ trận có khí tức tà dị.
"Muốn phá giải Huyễn Yểm Trận này, không thể đơn độc hành động..." Bùi Phàm trầm ngâm, ánh mắt thoáng hiện một tia quyết đoán.
Sau một khắc, thân ảnh hắn như làn khói tan ra khỏi chỗ ẩn nấp, lặng lẽ tiếp cận đỉnh đá nơi nhóm người Lăng Thiên Tông đứng.
Khi còn cách mấy chục trượng, hắn không tiến thêm, chỉ đưa tay, vận chuyển một luồng linh khí đặc biệt, chấn động không gian như tiếng chạm nhẹ vào cổ ngọc, thanh âm truyền vào tai chỉ có một người nghe thấy.
Phụng Lăng Tuyết lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phát ra tín hiệu, nhưng thay vì cảnh giác, trong ánh mắt nàng thoáng qua một tia nghi hoặc: “Là hắn?”
Một khắc sau, từ trong bóng rừng, thân ảnh áo tro quen thuộc chậm rãi bước ra, Bùi Phàm không che giấu, nhưng vẻ ngoài đã được cải trang bằng một pháp chú mờ nhạt, khiến người ngoài khó nhận ra thân phận thật.
“Là ngươi?” Phụng Lăng Tuyết hạ giọng, nhưng tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Bùi Phàm khẽ gật đầu: “Không cần rút kiếm, ta đến để hợp tác.”
Nàng nhíu mày, ánh mắt rét lạnh: “Ngươi là người mà ta đã t·ruy s·át.”
“Là ngươi truy ta, không phải ta t·ấn c·ông ngươi.” Hắn mỉm cười nhẹ, không hề lùi bước. “Và nếu ta thực sự muốn gây chuyện, đã không lộ diện.”
Sự bình tĩnh và tự tin trong giọng nói của Bùi Phàm khiến một khắc yên lặng thoáng qua giữa rừng âm khí, cuối cùng, Phụng Lăng Tuyết thu tay khỏi chuôi kiếm, nói:
“Ngươi muốn gì?”
Bùi Phàm không vòng vo: “Huyễn Yểm Trận này, ta có thể giúp tìm ra điểm yếu, nhưng ta cần đi vào trung tâm đàm, trước khi Hắc Vân Tử Đan bị người khác đoạt lấy.”
Phụng Lăng Tuyết nhìn sâu vào mắt hắn, lạnh lẽo như băng:
“Ngươi tưởng ta tin ngươi?”
“Không cần tin.” Bùi Phàm nhẹ giọng đáp. “Chỉ cần thừa nhận một điều rằng, nếu không có người phá trận, không ai trong các ngươi vào được trong.”
Nàng im lặng một khắc, phía sau, một đệ tử lên tiếng đầy tức giận: “Sư tỷ, hắn là người lạ, lại có liên quan đến đám yêu thú lúc trước, làm sao có thể”
“Im miệng.” Phụng Lăng Tuyết cắt lời, ánh mắt nàng vẫn không rời Bùi Phàm.
Sau cùng, nàng gật nhẹ: “Được, nhưng nếu ngươi giở trò, ta sẽ là người đầu tiên g·iết ngươi.”
Bùi Phàm mỉm cười, không đáp.
Dưới tán cây khô cháy vì khí độc ăn mòn, giữa tầng tầng sương tím mờ ảo, Bùi Phàm và Phụng Lăng Tuyết đứng đối diện nhau, cách một dòng khe cạn, cả hai đều yên lặng trong giây lát, chỉ có tiếng gió thổi qua những lá rừng tàn úa và khí âm như thở nhẹ qua vách đá.
Bùi Phàm là người mở lời trước, giọng thấp và bình tĩnh:
“Ngươi đã nhìn thấy rõ, quanh Hắc Vân Tử Đan là một tầng trận văn ba lớp, lớp ngoài là Huyễn Yểm Trận, che mắt thần thức, gây nhiễu linh khí, lớp giữa có thể là Linh Hấp Trận, dùng để hút khí linh thảo, làm chậm quá trình kết đan, còn lớp trong cùng...”
Ánh mắt hắn thoáng sâu thẳm, như nhìn xuyên lòng đất.
“...hẳn là Trấn Hồn Pháp Tỏa, ngăn linh trí linh thảo thức tỉnh hoàn toàn, nhưng cũng có thể trấn áp những gì khác đang tiềm ẩn dưới hồ.”
Phụng Lăng Tuyết gật nhẹ đầu, giọng nói vẫn lạnh nhưng không giấu được sự chú tâm:
“Ngươi hiểu trận pháp hơn ta tưởng, nhưng ngươi là ai? Một tạp dịch có thể nhận ra ba tầng sát trận trong tích tắc, lại không bị ảnh hưởng bởi khí tức mê hồn, chẳng giống lời ngươi từng nói.”
Bùi Phàm không đáp thẳng, ánh mắt hắn lướt qua từng đạo phù triện còn lưu lại dấu vết lờ mờ dưới lòng đất, rồi cười nhạt:
“Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng hiện tại, mục tiêu của ta và ngươi giống nhau, Không để Âm La Tông đoạt được Hắc Vân Tử Đan.”
Phụng Lăng Tuyết không phủ nhận, nhưng vẫn nắm chặt trường kiếm bên hông:
“Ta không tin một kẻ thần bí như ngươi.”
Bùi Phàm nhướng mày:
“Vậy thử tin một lần xem, Hắc Vân Tử Đan là linh thảo, không phải đan dược, nó có linh tính, đang trong giai đoạn hóa linh, nếu để trận pháp tiếp tục phong tỏa, chẳng mấy chốc sẽ héo rũ, thành phế vật, nhưng nếu phá sớm, oán khí bị dồn ép sẽ bạo phát, chẳng ai sống sót.”
Phụng Lăng Tuyết nghe đến đó thì sắc mặt trầm xuống.
“Nghĩa là phải đợi đúng thời cơ, để trận suy mà linh thảo vẫn chưa thành linh thể.”
“Chính xác” Bùi Phàm gật đầu. “Muốn vậy, ta cần ngươi phân tích cấu trúc linh khí quanh tâm trận, còn ta sẽ tìm điểm yếu trong ba tầng pháp ấn.”
Một làn gió độc lướt ngang, trong khoảng khắc ấy, lần đầu tiên Phụng Lăng Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt thực sự nghiêm túc:
“Ngươi đang đánh cược cả mạng sống vào tính toán này.”
“Ta chưa từng đánh cược” Bùi Phàm nói khẽ, mắt nhìn về phía hồ đen tím. “Ta chỉ đặt đúng quân cờ vào đúng lúc.”
Nàng im lặng, rồi cuối cùng, nhẹ gật đầu.
“Hảo, nếu vậy, ta sẽ đánh cược một lần.”
Trong khe tối sâu thẳm bên dưới mặt đất, một luồng linh quang chớp lóe.
Hắc Vân Tử Đan vẫn chưa nở cánh cuối cùng, nhưng thời khắc đó, đang đến gần.
Bùi Phàm, sau khi quan sát tình hình xung quanh, ngồi xuống một tảng đá lớn, đôi mắt khép hờ, chìm vào suy nghĩ, mặc dù tình thế hiện tại hết sức nguy hiểm, nhưng hắn không thể vội vàng hành động, cơn sóng dữ trong lòng tạm thời lắng xuống, thay vào đó là sự lạnh lùng, tính toán từng bước một.
Hắn đã đi vào sâu trong Tối Huyệt Cổ Lâm, nơi mà linh khí hỗn loạn, yêu thú ẩn nấp khắp nơi và mọi thứ đều tràn ngập nguy hiểm.
Dù có thể dùng hỗn độn khí của mình để đối phó với không ít kẻ thù, nhưng đối mặt với trận pháp cổ quái, yêu thú khủng kh·iếp và những thế lực tà đạo, hắn biết rõ rằng mình cần một chiến lược cẩn thận.
Bùi Phàm khẽ nhíu mày, trận pháp Huyễn Yểm Trận của Âm La Tông là mối nguy lớn, dù hắn có thể phá giải những trận pháp đơn giản, nhưng Huyễn Yểm Trận lại liên quan đến âm linh và oán khí, điều này vượt qua phạm vi mà hắn có thể giải quyết một cách nhanh chóng, hắn không thể mạo hiểm đối mặt với chúng ngay lúc này, mà phải tìm hiểu kỹ càng hơn về nó, xem có điểm yếu nào có thể khai thác được hay không.
“Tránh giao tranh là tối quan trọng,” Bùi Phàm tự nhủ. “Nếu không, chỉ cần một sai sót nhỏ, mọi thứ sẽ trở thành hỗn loạn.”
Bùi Phàm biết rõ rằng, trong hoàn cảnh này, không thể một mình chống lại tất cả.
Lăng Thiên Tông là một thế lực mạnh mẽ, nhưng ngay cả họ cũng đang gặp phải khó khăn khi đối mặt với trận pháp của Âm La Tông, đã vậy, hắn cũng không thể xem thường những yêu thú hung tợn đang lẩn khuất trong bóng tối, đợi thời cơ ra tay.
Có thể hợp tác tạm thời với những thế lực khác, ít nhất là cho đến khi hắn tìm ra cơ hội thuận lợi để hành động.
Tuy nhiên, điều này cũng tiềm ẩn nguy cơ, bởi hắn không thể chắc chắn về những ý đồ của những người xung quanh mình.
“Còn những kẻ trong bóng tối?” Bùi Phàm lại tự hỏi, “Xích Phệ Linh Viêm là một ma thú tà ác, nhưng nó không phải là đối thủ dễ dàng đối phó, nếu có thể lợi dụng sự hỗn loạn này, biết đâu sẽ có thể khiến chúng ta bị r·ối l·oạn lẫn nhau.”
Những thế lực như Âm La Tông và Lăng Thiên Tông đều có những bí mật, điểm yếu mà hắn cần phải tìm ra.
Phụng Lăng Tuyết và những người khác của Lăng Thiên Tông có vẻ cẩn trọng, nhưng hắn tin rằng, với chút thủ đoạn khéo léo, hắn có thể khai thác được những thông tin quan trọng từ họ.
Bùi Phàm nghĩ. “Trước mắt phá được trận pháp, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.”
Cuối cùng, Bùi Phàm biết rằng không thể ngồi yên chờ đợi, những người khác sẽ không ngừng di chuyển, và nếu hắn không hành động sớm, sẽ bị cuốn vào cuộc chiến không có hồi kết.
Bùi Phàm ẩn thân giữa một cụm cây mục cổ xưa, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía xa, nơi sáu người Lăng Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Phụng Lăng Tuyết đang âm thầm dò xét trận văn.
Qua những gì hắn quan sát được, không khó để nhận ra Phụng Lăng Tuyết không chỉ là một kiếm tu mạnh mẽ, mà còn tinh thông cả trận đạo, đặc biệt là những loại cổ trận có khí tức tà dị.
"Muốn phá giải Huyễn Yểm Trận này, không thể đơn độc hành động..." Bùi Phàm trầm ngâm, ánh mắt thoáng hiện một tia quyết đoán.
Sau một khắc, thân ảnh hắn như làn khói tan ra khỏi chỗ ẩn nấp, lặng lẽ tiếp cận đỉnh đá nơi nhóm người Lăng Thiên Tông đứng.
Khi còn cách mấy chục trượng, hắn không tiến thêm, chỉ đưa tay, vận chuyển một luồng linh khí đặc biệt, chấn động không gian như tiếng chạm nhẹ vào cổ ngọc, thanh âm truyền vào tai chỉ có một người nghe thấy.
Phụng Lăng Tuyết lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía phát ra tín hiệu, nhưng thay vì cảnh giác, trong ánh mắt nàng thoáng qua một tia nghi hoặc: “Là hắn?”
Một khắc sau, từ trong bóng rừng, thân ảnh áo tro quen thuộc chậm rãi bước ra, Bùi Phàm không che giấu, nhưng vẻ ngoài đã được cải trang bằng một pháp chú mờ nhạt, khiến người ngoài khó nhận ra thân phận thật.
“Là ngươi?” Phụng Lăng Tuyết hạ giọng, nhưng tay đã đặt lên chuôi kiếm.
Bùi Phàm khẽ gật đầu: “Không cần rút kiếm, ta đến để hợp tác.”
Nàng nhíu mày, ánh mắt rét lạnh: “Ngươi là người mà ta đã t·ruy s·át.”
“Là ngươi truy ta, không phải ta t·ấn c·ông ngươi.” Hắn mỉm cười nhẹ, không hề lùi bước. “Và nếu ta thực sự muốn gây chuyện, đã không lộ diện.”
Sự bình tĩnh và tự tin trong giọng nói của Bùi Phàm khiến một khắc yên lặng thoáng qua giữa rừng âm khí, cuối cùng, Phụng Lăng Tuyết thu tay khỏi chuôi kiếm, nói:
“Ngươi muốn gì?”
Bùi Phàm không vòng vo: “Huyễn Yểm Trận này, ta có thể giúp tìm ra điểm yếu, nhưng ta cần đi vào trung tâm đàm, trước khi Hắc Vân Tử Đan bị người khác đoạt lấy.”
Phụng Lăng Tuyết nhìn sâu vào mắt hắn, lạnh lẽo như băng:
“Ngươi tưởng ta tin ngươi?”
“Không cần tin.” Bùi Phàm nhẹ giọng đáp. “Chỉ cần thừa nhận một điều rằng, nếu không có người phá trận, không ai trong các ngươi vào được trong.”
Nàng im lặng một khắc, phía sau, một đệ tử lên tiếng đầy tức giận: “Sư tỷ, hắn là người lạ, lại có liên quan đến đám yêu thú lúc trước, làm sao có thể”
“Im miệng.” Phụng Lăng Tuyết cắt lời, ánh mắt nàng vẫn không rời Bùi Phàm.
Sau cùng, nàng gật nhẹ: “Được, nhưng nếu ngươi giở trò, ta sẽ là người đầu tiên g·iết ngươi.”
Bùi Phàm mỉm cười, không đáp.
Dưới tán cây khô cháy vì khí độc ăn mòn, giữa tầng tầng sương tím mờ ảo, Bùi Phàm và Phụng Lăng Tuyết đứng đối diện nhau, cách một dòng khe cạn, cả hai đều yên lặng trong giây lát, chỉ có tiếng gió thổi qua những lá rừng tàn úa và khí âm như thở nhẹ qua vách đá.
Bùi Phàm là người mở lời trước, giọng thấp và bình tĩnh:
“Ngươi đã nhìn thấy rõ, quanh Hắc Vân Tử Đan là một tầng trận văn ba lớp, lớp ngoài là Huyễn Yểm Trận, che mắt thần thức, gây nhiễu linh khí, lớp giữa có thể là Linh Hấp Trận, dùng để hút khí linh thảo, làm chậm quá trình kết đan, còn lớp trong cùng...”
Ánh mắt hắn thoáng sâu thẳm, như nhìn xuyên lòng đất.
“...hẳn là Trấn Hồn Pháp Tỏa, ngăn linh trí linh thảo thức tỉnh hoàn toàn, nhưng cũng có thể trấn áp những gì khác đang tiềm ẩn dưới hồ.”
Phụng Lăng Tuyết gật nhẹ đầu, giọng nói vẫn lạnh nhưng không giấu được sự chú tâm:
“Ngươi hiểu trận pháp hơn ta tưởng, nhưng ngươi là ai? Một tạp dịch có thể nhận ra ba tầng sát trận trong tích tắc, lại không bị ảnh hưởng bởi khí tức mê hồn, chẳng giống lời ngươi từng nói.”
Bùi Phàm không đáp thẳng, ánh mắt hắn lướt qua từng đạo phù triện còn lưu lại dấu vết lờ mờ dưới lòng đất, rồi cười nhạt:
“Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng hiện tại, mục tiêu của ta và ngươi giống nhau, Không để Âm La Tông đoạt được Hắc Vân Tử Đan.”
Phụng Lăng Tuyết không phủ nhận, nhưng vẫn nắm chặt trường kiếm bên hông:
“Ta không tin một kẻ thần bí như ngươi.”
Bùi Phàm nhướng mày:
“Vậy thử tin một lần xem, Hắc Vân Tử Đan là linh thảo, không phải đan dược, nó có linh tính, đang trong giai đoạn hóa linh, nếu để trận pháp tiếp tục phong tỏa, chẳng mấy chốc sẽ héo rũ, thành phế vật, nhưng nếu phá sớm, oán khí bị dồn ép sẽ bạo phát, chẳng ai sống sót.”
Phụng Lăng Tuyết nghe đến đó thì sắc mặt trầm xuống.
“Nghĩa là phải đợi đúng thời cơ, để trận suy mà linh thảo vẫn chưa thành linh thể.”
“Chính xác” Bùi Phàm gật đầu. “Muốn vậy, ta cần ngươi phân tích cấu trúc linh khí quanh tâm trận, còn ta sẽ tìm điểm yếu trong ba tầng pháp ấn.”
Một làn gió độc lướt ngang, trong khoảng khắc ấy, lần đầu tiên Phụng Lăng Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt thực sự nghiêm túc:
“Ngươi đang đánh cược cả mạng sống vào tính toán này.”
“Ta chưa từng đánh cược” Bùi Phàm nói khẽ, mắt nhìn về phía hồ đen tím. “Ta chỉ đặt đúng quân cờ vào đúng lúc.”
Nàng im lặng, rồi cuối cùng, nhẹ gật đầu.
“Hảo, nếu vậy, ta sẽ đánh cược một lần.”
Trong khe tối sâu thẳm bên dưới mặt đất, một luồng linh quang chớp lóe.
Hắc Vân Tử Đan vẫn chưa nở cánh cuối cùng, nhưng thời khắc đó, đang đến gần.
Tiến độ: 100%
18/18 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan