Chương 15: Hắc Vân Tử Đàm
26/04/2025
10
8.5
Chương 15: Hắc Vân Tử Đàm
Sâu trong trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm, nơi linh khí vẩn đục đến mức có thể đông kết thành sương, một vùng đất âm trầm bị bóng tối và trận văn cổ xưa bao phủ hoàn toàn, chính giữa đó, từng luồng khí đen tím xoay tròn như lốc xoáy, tụ lại thành một hồ khí độc rộng mười trượng Hắc Vân Tử Đàm.
Trong lòng đàm, một cành thảo dược màu tím đen như đúc từ khói độc đang từ từ mọc lên, mỗi chiếc lá đều tỏa ra ánh huỳnh quang âm u, trên đỉnh cành, một đóa hoa ba tầng cánh đã dần hé nở, chính là Hắc Vân Tử Đan, dị thảo sinh ra từ oán khí và tử linh, ngàn năm mới kết một đóa, có thể ngưng thần, hóa linh, thậm chí dẫn phát linh căn tiềm ẩn.
Nhưng nơi này, không hề yên tĩnh.
Trên một ngọn đồi đá xám phủ rêu độc cách đó trăm trượng, mười mấy bóng người đang âm thầm bố trí trận pháp, bọn họ đều mặc hắc bào, trên tay áo thêu ký hiệu giống như ba giọt máu xếp thành hình tam giác, chính là ấn ký của Âm La Tông, một tông môn tà đạo cổ xưa chuyên tu oán khí và quỷ linh.
Kẻ dẫn đầu là một trung niên nam tử tóc trắng, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như xuyên thấu bóng đêm, trong tay cầm một quyển da thú đen tuyền khắc đầy phù triện đỏ như máu, Yểm Linh Bí Quyển, pháp khí trấn tông chuyên để phong ấn yêu hồn và trấn sát linh vật.
“Thời cơ đã đến.” Y lên tiếng, giọng nói khàn đặc nhưng đầy uy lực. “Hắc Vân Tử Đan sắp nở tầng thứ ba, linh tính sắp thành, một khi hoa nở đủ ba tầng, nếu không kịp thu lấy, nó sẽ hóa thành linh vật, tự do rời đi, khi ấy thiên địa cũng không giữ được.”
Một nữ tử áo đỏ đứng bên cạnh, ánh mắt thâm sâu như giếng cạn, cười nhạt:
“Nghe nói Lăng Thiên Tông cũng đã đưa người tới, chúng ta không thể chậm trễ.”
Trung niên tóc trắng cười khẩy, chỉ tay về phía hư không giữa trời:
“Ta đã dựng Huyễn Yểm Trận quanh vùng trung tâm, nếu không có Quỷ Hồn Minh Hỏa, đám ngu ngốc kia đừng mong bước vào được một bước.”
“Còn những tu sĩ lẻ tẻ khác?” Một người khác lên tiếng, giọng có phần khinh thường.
“Chó hoang rình mồi” Trung niên tóc trắng lạnh nhạt nói, “để bọn chúng tự chém g·iết nhau, càng náo loạn càng tốt, khi Hắc Vân Tử Đan thành hình, kẻ cuối cùng còn đứng sẽ là kẻ mạnh nhất, còn chúng ta…”
Y giơ tay, nắm chặt:
“…là kẻ duy nhất biết cách hấp thu hạt đan tâm, luyện thành Quỷ Linh Thể, đạp lên con đường Chân Ma.”
Dưới chân núi, từng luồng sương tím bắt đầu ngưng tụ lại, hình thành những bóng ảnh mơ hồ, đó là những quỷ ảnh bị giam cầm từ trận chiến Thượng Cổ, giờ đây bị gọi dậy bởi pháp trận Âm La Tông đã chuẩn bị từ lâu.
Cả vùng trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm, đang từng bước rơi vào một ván cờ thâm hiểm, nơi mọi thế lực đều nhắm vào một thứ duy nhất Hắc Vân Tử Đan.
Tầng tầng khí độc lượn lờ, mùi tanh nồng nặc như thấm vào tận xương cốt.
Phía ngoài rìa trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm, sáu thân ảnh mặc đạo bào của Lăng Thiên Tông lặng lẽ xuất hiện trên một đỉnh đá mọc ra giữa vách vực, gió âm từ phía trước thổi qua, khiến vạt áo dài tung bay, kéo theo linh lực hộ thể chập chờn như sóng nước.
Dẫn đầu là Phụng Lăng Tuyết, ánh mắt nàng bình thản quét một vòng, sau đó dừng lại nơi từng luồng linh khí tím đen uốn lượn giữa rừng, sắc mặt thoáng trầm xuống:
“Trận văn cổ là Huyễn Yểm Trận, không sai.”
Một đệ tử phía sau nàng cau mày:
“Huyễn Yểm Trận? Là loại trận chuyên dùng để ẩn giấu khí tức và phong bế cảm tri? Sao lại có ở đây?”
“Không chỉ để ẩn giấu” một người khác tiếp lời, “nếu phối hợp với oán khí, loại trận này có thể mượn âm linh trong đất, tạo ra quỷ ảnh đánh lừa thần thức, chính là thủ đoạn của tông môn tà đạo.”
Phụng Lăng Tuyết khẽ gật đầu, tay phải vung lên, một viên pháp nhãn màu lam từ trong tay áo bay v·út lên cao, trong khoảnh khắc, một luồng linh quang như sóng gợn lan rộng ra hơn mười trượng, chiếu rõ tầng tầng phù triện khắc dưới lớp rễ cây quanh vùng.
“Hừ... Xem ra không chỉ có yêu thú nguy hiểm, mà còn có người âm mưu đen tối đến trước.” Nữ đệ tử đứng bên cạnh nàng lẩm bẩm.
Một nam đệ tử khác ánh mắt sắc bén, cúi đầu nói nhỏ:
“Phụng sư tỷ, Âm La Tông mấy năm nay vẫn luôn lặng tiếng, không ngờ lại nhắm đến nơi này, có lẽ mục tiêu của bọn chúng cũng là Hắc Vân Tử Đan.”
Phụng Lăng Tuyết trầm ngâm chốc lát, cuối cùng ánh mắt băng hàn lóe lên.
“Nếu đã là người của Âm La Tông, tuyệt không thể để yên, bọn chúng dám động vào bảo vật sinh trưởng trên lãnh thổ Thanh Vân, chính là khiêu khích thiên uy của Lăng Thiên Tông.”
“Vậy... chúng ta phá trận tiến vào?” Có người hỏi.
Nàng lắc đầu:
“Không vội, trận này ắt có bẫy trong bẫy, trước tiên dò xét chu vi, tìm nhược điểm trận nhãn, ngoài ra…” Nàng liếc mắt về hướng tây nam, nơi vừa rồi khí tức yêu thú và kình lực giao nhau “…phía đó vẫn còn kẻ khả nghi chưa rõ thân phận, nếu là tán tu, thì thôi, nhưng nếu cũng nhắm vào đan tâm…”
Ánh mắt nàng lạnh lại, giọng nói bỗng hạ thấp: “…thì cũng không thể để sống mà rời khỏi cổ lâm.”
Cả nhóm gật đầu, từng người lấy ra phù triện và pháp khí riêng, tản ra theo lệnh, dưới sự dẫn dắt của Phụng Lăng Tuyết, sáu người như sáu mũi kim lặng lẽ đâm sâu vào tầng ngoài của Huyễn Yểm Trận, bước vào ván cờ mà chính họ cũng không rõ đã âm thầm bắt đầu từ lúc nào.
Tại trung tâm, ẩn dưới Hắc Vân Tử Đàm, linh khí đen tím xoay tròn tạo thành những vòng xoáy kỳ dị, như thể chính không gian bị nghiền nát dưới sức mạnh của một thế lực vô hình.
Trong lòng đàm, Hắc Vân Tử Đan đang nở từ từ, cánh hoa ba tầng như đang chờ đợi khoảnh khắc thức tỉnh.
Nhưng ở dưới đáy của Hắc Vân Tử Đàm, nơi mà linh khí âm u tụ lại, một bóng hình lờ mờ hiện lên, là Xích Phệ Linh Viêm, nó đang tắm trong dòng linh khí đen tối, hấp thụ từng luồng sức mạnh, từng linh hồn bị c·hôn v·ùi.
Nó biết rõ rằng, Hắc Vân Tử Đan chính là chìa khóa để mở rộng quyền lực của mình, không có gì có thể ngăn cản nó đạt được mục tiêu.
Dưới đáy đầm, Xích Phệ Linh Viêm không vội vàng mà chỉ quan sát, tìm kiếm những kẽ hở trong các trận pháp xung quanh, trong ánh sáng mờ ảo, nó có thể cảm nhận được từng bước đi của những kẻ xâm nhập từ bên ngoài, những sinh vật tự cho mình là mạnh mẽ, nhưng lại vô tình lọt vào tầm ngắm của một con ma quái thượng cổ.
Mùi của linh thảo đang nở dần, mùi của sự sống đang chín muồi, nhưng cùng với nó là mùi c·hết chóc, sự tan rã của các linh hồn bị Xích Phệ Linh Viêm tiêu diệt, một tiếng rít nhỏ như tiếng gió lạnh vang lên, khi Xích Phệ Linh Viêm mở to đôi mắt, những tia sáng đỏ như lửa cháy xuyên qua lớp sương tím, dõi theo từng kẻ đang đến gần.
“Không ai có thể lấy đi thứ này mà không trả giá,” Xích Phệ Linh Viêm thì thầm trong bóng tối, giọng nói trầm thấp như vang vọng từ sâu trong lòng đất. "Hắc Vân Tử Đan sẽ là của ta."
Sâu trong trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm, nơi linh khí vẩn đục đến mức có thể đông kết thành sương, một vùng đất âm trầm bị bóng tối và trận văn cổ xưa bao phủ hoàn toàn, chính giữa đó, từng luồng khí đen tím xoay tròn như lốc xoáy, tụ lại thành một hồ khí độc rộng mười trượng Hắc Vân Tử Đàm.
Trong lòng đàm, một cành thảo dược màu tím đen như đúc từ khói độc đang từ từ mọc lên, mỗi chiếc lá đều tỏa ra ánh huỳnh quang âm u, trên đỉnh cành, một đóa hoa ba tầng cánh đã dần hé nở, chính là Hắc Vân Tử Đan, dị thảo sinh ra từ oán khí và tử linh, ngàn năm mới kết một đóa, có thể ngưng thần, hóa linh, thậm chí dẫn phát linh căn tiềm ẩn.
Nhưng nơi này, không hề yên tĩnh.
Trên một ngọn đồi đá xám phủ rêu độc cách đó trăm trượng, mười mấy bóng người đang âm thầm bố trí trận pháp, bọn họ đều mặc hắc bào, trên tay áo thêu ký hiệu giống như ba giọt máu xếp thành hình tam giác, chính là ấn ký của Âm La Tông, một tông môn tà đạo cổ xưa chuyên tu oán khí và quỷ linh.
Kẻ dẫn đầu là một trung niên nam tử tóc trắng, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như xuyên thấu bóng đêm, trong tay cầm một quyển da thú đen tuyền khắc đầy phù triện đỏ như máu, Yểm Linh Bí Quyển, pháp khí trấn tông chuyên để phong ấn yêu hồn và trấn sát linh vật.
“Thời cơ đã đến.” Y lên tiếng, giọng nói khàn đặc nhưng đầy uy lực. “Hắc Vân Tử Đan sắp nở tầng thứ ba, linh tính sắp thành, một khi hoa nở đủ ba tầng, nếu không kịp thu lấy, nó sẽ hóa thành linh vật, tự do rời đi, khi ấy thiên địa cũng không giữ được.”
Một nữ tử áo đỏ đứng bên cạnh, ánh mắt thâm sâu như giếng cạn, cười nhạt:
“Nghe nói Lăng Thiên Tông cũng đã đưa người tới, chúng ta không thể chậm trễ.”
Trung niên tóc trắng cười khẩy, chỉ tay về phía hư không giữa trời:
“Ta đã dựng Huyễn Yểm Trận quanh vùng trung tâm, nếu không có Quỷ Hồn Minh Hỏa, đám ngu ngốc kia đừng mong bước vào được một bước.”
“Còn những tu sĩ lẻ tẻ khác?” Một người khác lên tiếng, giọng có phần khinh thường.
“Chó hoang rình mồi” Trung niên tóc trắng lạnh nhạt nói, “để bọn chúng tự chém g·iết nhau, càng náo loạn càng tốt, khi Hắc Vân Tử Đan thành hình, kẻ cuối cùng còn đứng sẽ là kẻ mạnh nhất, còn chúng ta…”
Y giơ tay, nắm chặt:
“…là kẻ duy nhất biết cách hấp thu hạt đan tâm, luyện thành Quỷ Linh Thể, đạp lên con đường Chân Ma.”
Dưới chân núi, từng luồng sương tím bắt đầu ngưng tụ lại, hình thành những bóng ảnh mơ hồ, đó là những quỷ ảnh bị giam cầm từ trận chiến Thượng Cổ, giờ đây bị gọi dậy bởi pháp trận Âm La Tông đã chuẩn bị từ lâu.
Cả vùng trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm, đang từng bước rơi vào một ván cờ thâm hiểm, nơi mọi thế lực đều nhắm vào một thứ duy nhất Hắc Vân Tử Đan.
Tầng tầng khí độc lượn lờ, mùi tanh nồng nặc như thấm vào tận xương cốt.
Phía ngoài rìa trung tâm Tối Huyệt Cổ Lâm, sáu thân ảnh mặc đạo bào của Lăng Thiên Tông lặng lẽ xuất hiện trên một đỉnh đá mọc ra giữa vách vực, gió âm từ phía trước thổi qua, khiến vạt áo dài tung bay, kéo theo linh lực hộ thể chập chờn như sóng nước.
Dẫn đầu là Phụng Lăng Tuyết, ánh mắt nàng bình thản quét một vòng, sau đó dừng lại nơi từng luồng linh khí tím đen uốn lượn giữa rừng, sắc mặt thoáng trầm xuống:
“Trận văn cổ là Huyễn Yểm Trận, không sai.”
Một đệ tử phía sau nàng cau mày:
“Huyễn Yểm Trận? Là loại trận chuyên dùng để ẩn giấu khí tức và phong bế cảm tri? Sao lại có ở đây?”
“Không chỉ để ẩn giấu” một người khác tiếp lời, “nếu phối hợp với oán khí, loại trận này có thể mượn âm linh trong đất, tạo ra quỷ ảnh đánh lừa thần thức, chính là thủ đoạn của tông môn tà đạo.”
Phụng Lăng Tuyết khẽ gật đầu, tay phải vung lên, một viên pháp nhãn màu lam từ trong tay áo bay v·út lên cao, trong khoảnh khắc, một luồng linh quang như sóng gợn lan rộng ra hơn mười trượng, chiếu rõ tầng tầng phù triện khắc dưới lớp rễ cây quanh vùng.
“Hừ... Xem ra không chỉ có yêu thú nguy hiểm, mà còn có người âm mưu đen tối đến trước.” Nữ đệ tử đứng bên cạnh nàng lẩm bẩm.
Một nam đệ tử khác ánh mắt sắc bén, cúi đầu nói nhỏ:
“Phụng sư tỷ, Âm La Tông mấy năm nay vẫn luôn lặng tiếng, không ngờ lại nhắm đến nơi này, có lẽ mục tiêu của bọn chúng cũng là Hắc Vân Tử Đan.”
Phụng Lăng Tuyết trầm ngâm chốc lát, cuối cùng ánh mắt băng hàn lóe lên.
“Nếu đã là người của Âm La Tông, tuyệt không thể để yên, bọn chúng dám động vào bảo vật sinh trưởng trên lãnh thổ Thanh Vân, chính là khiêu khích thiên uy của Lăng Thiên Tông.”
“Vậy... chúng ta phá trận tiến vào?” Có người hỏi.
Nàng lắc đầu:
“Không vội, trận này ắt có bẫy trong bẫy, trước tiên dò xét chu vi, tìm nhược điểm trận nhãn, ngoài ra…” Nàng liếc mắt về hướng tây nam, nơi vừa rồi khí tức yêu thú và kình lực giao nhau “…phía đó vẫn còn kẻ khả nghi chưa rõ thân phận, nếu là tán tu, thì thôi, nhưng nếu cũng nhắm vào đan tâm…”
Ánh mắt nàng lạnh lại, giọng nói bỗng hạ thấp: “…thì cũng không thể để sống mà rời khỏi cổ lâm.”
Cả nhóm gật đầu, từng người lấy ra phù triện và pháp khí riêng, tản ra theo lệnh, dưới sự dẫn dắt của Phụng Lăng Tuyết, sáu người như sáu mũi kim lặng lẽ đâm sâu vào tầng ngoài của Huyễn Yểm Trận, bước vào ván cờ mà chính họ cũng không rõ đã âm thầm bắt đầu từ lúc nào.
Tại trung tâm, ẩn dưới Hắc Vân Tử Đàm, linh khí đen tím xoay tròn tạo thành những vòng xoáy kỳ dị, như thể chính không gian bị nghiền nát dưới sức mạnh của một thế lực vô hình.
Trong lòng đàm, Hắc Vân Tử Đan đang nở từ từ, cánh hoa ba tầng như đang chờ đợi khoảnh khắc thức tỉnh.
Nhưng ở dưới đáy của Hắc Vân Tử Đàm, nơi mà linh khí âm u tụ lại, một bóng hình lờ mờ hiện lên, là Xích Phệ Linh Viêm, nó đang tắm trong dòng linh khí đen tối, hấp thụ từng luồng sức mạnh, từng linh hồn bị c·hôn v·ùi.
Nó biết rõ rằng, Hắc Vân Tử Đan chính là chìa khóa để mở rộng quyền lực của mình, không có gì có thể ngăn cản nó đạt được mục tiêu.
Dưới đáy đầm, Xích Phệ Linh Viêm không vội vàng mà chỉ quan sát, tìm kiếm những kẽ hở trong các trận pháp xung quanh, trong ánh sáng mờ ảo, nó có thể cảm nhận được từng bước đi của những kẻ xâm nhập từ bên ngoài, những sinh vật tự cho mình là mạnh mẽ, nhưng lại vô tình lọt vào tầm ngắm của một con ma quái thượng cổ.
Mùi của linh thảo đang nở dần, mùi của sự sống đang chín muồi, nhưng cùng với nó là mùi c·hết chóc, sự tan rã của các linh hồn bị Xích Phệ Linh Viêm tiêu diệt, một tiếng rít nhỏ như tiếng gió lạnh vang lên, khi Xích Phệ Linh Viêm mở to đôi mắt, những tia sáng đỏ như lửa cháy xuyên qua lớp sương tím, dõi theo từng kẻ đang đến gần.
“Không ai có thể lấy đi thứ này mà không trả giá,” Xích Phệ Linh Viêm thì thầm trong bóng tối, giọng nói trầm thấp như vang vọng từ sâu trong lòng đất. "Hắc Vân Tử Đan sẽ là của ta."
Tiến độ: 100%
18/18 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan