Chương 220: Vào Đan Hà.
27/04/2025
10
10.0
Chương 220: Vào Đan Hà.
Bọn họ không hiểu, Lý Thiên Vũ lấy đâu ra dũng khí mà dám nói với Đồng Xuyên như vậy, rõ ràng hắn chỉ mới Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong mà lại đám công bố trong vòng ba chiêu đánh bại một bán bộ Niết bàn cảnh.
"Tốt, tốt, tốt..”.
Đồng Xuyên sắc mặt méo mó, thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó một quyền chấn động không gian, bên trong không khí vang lên tiếng vù vù, quyền ảnh khủng bố mạnh mẻ trấn áp về phía Lý Thiên Vũ.
Cười nhạt một tiếng, Thiên La Đồng kích phát bao phủ toàn bộ quyền ảnh vào bên trong, từng điểm yếu của quyền ảnh điều xuất hiện ra một cách rõ ràng.
Trong mắt người khác, một quyền này vô cùng mạnh mẽ và kinh khủng nhưng đối với Lý Thiên Vũ mà nói, nó lại đang đáng nhắc tới, với hắn mà nói một quyền này trăm ngàn kẻ hở, yếu ớt đến vô vị.
Phía sau lưng một đôi yêu dực xuất hiện, thân hình Lý Thiên Vũ liền biến mất tại chổ. Bên trên không trung hắc quang lóe qua, Lý Thiên Vũ không hề nhân nhượng, Lôi Đình Thiên Nộ tung ra, quyền ảnh hung hăng đánh vào nhau.
Oang!
Âm thanh thanh thúy vang lên, hai quyền ảnh bên trên v·a c·hạm rồi trực tiếp đổ sụp, một luồng khí lãng đáng sợ mạnh mẽ khuếch tán ra, ngay cả không khí cũng trở nên vặn vẹo méo mó một trận.
Lý Thiên Vũ bên trên không trung lại biến mất, phía dưới Đồng Xuyên ánh mắt ngưng tụ, ngưng thần nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Thiên Vũ, đến khi Đồng Xuyên hắn cảm nhận một cổ ác phong ập tới, một cổ sắc bén chi khí lan tỏa đến gần, hắn liền nhìn lại.
Một cảnh tượng hẳn là cả đời này Đồng Xuyên khó có thể quên, đó là ảnh khuôn mặt vô cùng băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hắn, trong tay một đạo hắc quang ngưng tụ hướng về phía yết hầu hắn đánh tới.
Tốc độ ra đòn của Lý Thiên Vũ quá là nhanh, Đồng Xuyên vốn không thể nào ngăn cản, kình phong cắt qua để lại trên cổ một v·ết t·hương nhỏ, máu tươi chảy xuống đó là minh chứng cho vừa rồi là một chiêu chí mạng, bên cạnh một lọn tóc của Đồng Xuyên liền rơi xuống. Sau đó thân hình Lý Thiên Vũ lại biến mất.
“Phế vật! Không chịu nổi một kích”.
Một lần nửa xuất hiện, Lý Thiên Vũ đã ở phía sau Đồng Xuyên, Lý Thiên Vũ thân hình trên không trung quay lưng lại, thanh âm lạnh lùng vang lên.
Lý Thiên Vũ vốn không có sát ý đối với Đồng Xuyên, chỉ là hung hăng giáo huấn hắn một trận mà thôi, nếu không với thực lực hiện tại của Lý Thiên Vũ dù có mười cái Đồng Xuyên hợp lại cũng không đủ Lý Thiên Vũ g·iết.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai có thể tin là Lý Thiên Vũ lại cường hãn như vậy, một Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong chỉ một chiêu liền đánh bại Đồng Xuyên một gả bán bộ Niết bàn cảnh, mà gã bán bộ Niết bàn cảnh này chính là người đã tu luyện bên trong Huyền Cực Tông một thời gian dài, so với thực lực của một gã bán bộ Niết bàn cảnh bên ngoài chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều mà Lý Thiên Vũ liền có thể tùy tiện đánh bại.
E là thực lực hiện tại của Lý Thiên Vũ đã là mạnh nhất dưới Niết bàn cảnh rồi, còn về việc hắn có thể đánh bại một vị Niết bàn cảnh vốn không một ai nghĩ tới, cũng không ai tin là vậy. Sự chênh lệch của Niết bàn cảnh và Thiên Nguyên là rất lớn, khó mà bù đắp.
Ở nơi không xa, trên một đỉnh búi, có ba thân hình đang đứng sóng vai, nhìn về phía Đan Hà, nếu Lý Thiên Vũ ở đây liền có thể nhận ra đây không ai khác chính là ba người Tử Linh Cơ, An Noãn và Cơ Hoành.
“Tiểu tử này mạnh thật, Tử Linh Phong lại có thêm một tên quái thai rồi!”.
Cơ Hoành nhìn thấy chiến lực của Lý Thiên Vũ liền buồn phiền lên tiếng, hắn cũng là một thiên tài nghiền ép cùng cấp hoặc là cao hơn một cái tiểu giới, nhưng hắn lại tự biết không thể nào làm được như Lý Thiên Vũ cao hơn một cái tiểu cảnh giới liền chỉ một chiêu đánh bại.
“Đúng là mạnh thật, đệ vẫn là người kém nhất trong ba sáu người!”.
An Noãn cười ha hả lên tiếng.
Lời nói của nàng làm cho Cơ Hoành thêm chán nãn, hắn vốn nghĩ thiên phú của hắn hẳn là có thể cao hơn Lý Thiên Vũ, nhưng lại không ngờ hắn vẫn là hạn chót a!
"Quả thật Tử Linh Phong điều là thiên tài, điều là yêu nghiệt a!”.
An Noãn nói xong liền nhẹ gật đầu, như là nàng tự nói tự trả lời vậy.
“Phong Chủ à, người lụm hắn ở đâu mà hay vậy?”.
An Noãn nhìn về phía Lý Thiên Vũ nhẹ tắc lưỡi một cái, lộ ra vẽ hứng thú rồi quay sang Tử Linh Cơ hiếu kỳ lên tiếng.
“Không gian hư vô!”.
Tử Linh Cơ nói.
“Cái gì, không lẽ hắn là người mà lão Phong chủ đề cập đến?”.
An Noãn kinh ngạc nói.
“Ừ, hẳn là hắn!”.
Tử Linh Cơ nhẹ gật đầu.
Phía dưới bình đầu Đồng Xuyên sắc mặt trắng bệch, hai chân không tự chủ liền lui về phía mấy bước hai chân bắt đầu mềm nhũn, sự sợ hãi vẫn chưa hết. Sau lưng mồ hôi chảy ra như tắm, miệng không ngừng lẫm lẫm.
“Không thể nào, không thể nào?”.
Hắn vừa rồi đúng là đã sợ hãi đến tột độ, vừa rồi hắn thật sự đã cảm nhận được tử thần liêm đao đã kề gần cổ, hắn cho bao giờ cảm thấy c·ái c·hết đã đến gần như vậy.
Đồng Xuyên b·ị đ·ánh bại?
Trên bình đài, không khí nhất thời yên tĩnh, trong mắt không ít người còn lưu lại sự kinh ngạc nồng đậm, hiển nhiên là kết quả của lần luận bàn này đã nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ.
Thực lực của Đồng Xuyên vốn có thể ngạo thị cùng cảnh giới, cùng cấp bậc hắn vốn là vô địch, nhưng hôm nay lại bị Lý Thiên Vũ vượt cấp khiêu chiến mà hắn lại không phải Lý Thiên Vũ một chiêu chi địch.
“Ha ha, xem ra ở đây cũng náo nhiệt quá nhỉ!”
Trong lúc bọn người đang bàn tán xôn xao, thì trên không trung đột nhiên vọng xuống một tiếng cười. Sau đó có một đạo thân ảnh đã xuất hiện trên bình đài, mỉm cười tủm tỉm nhìn mọi người.
"Bái kiến Thập trưởng lão!”.
Đạo thân ảnh kia vừa xuất hiện xuất hiện, lập tức vẻ mặt các đệ tử trên bình đài vô cùng cung kính, đồng thanh kính bái, bên trong có cả Lý Thiên Vũ.
"Nếu các ngươi đã đến đômg đủ vậy thì Đan Hà Quán Đỉnh có thể bắt đầu rồi!”.
Thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại đầy uy nghiêm của Thập trưởng lão vang lên.
Nghe thấy lời nói của lão nhân kia, không ít ánh mắt bắt đầu lóe sáng, và sau đó ai nấy cũng nhìn chầm chầm vào dòng Đan Hà mà vàng đậm bên trên.
Nhìn thấy con mắt đang nóng rực của đám người, vị Thập trưởng lảo nhẹ cười sau đó, thanh âm uy nghiêm kia lại vang lên.
“Vào đi!”.
Nghe thấy tiếng quát khẽ của của vị Thập trưởng lão, đám người bắt đầu vở tổ, không chờ đợi thêm nửa mà trực tiếp tiến vào bên trong Đan Hà. Lý Thiên Vũ cũng vậy, mũi chân dẫm mạnh, bay lên khỏi khỏi bình đài, thân hình vọt lên, dưới con mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trực tiếp tiến vào Đan Hà tràn ngập Niết Bàn Khí ba động!
Uỳnh uỳnh!
Đan Hà rộng lớn mênh mông, hàm lượng Linh khí và Niết Bàn Khí vô cùng dày đặc ngưng tụ thành từng làn sóng lớn, cuồn cuộn không ngớt, thanh thế như thế này, so với một con sông bình thường còn hung hãn hơn không biết bao nhiêu lần.
"Thiên Vũ ca ca, nơi này không được, huynh lặn sâu xuống nửa đi!”.
Thân thể Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu, thân thể khẽ lóe lên, chân nguyên hùng hồn đã liền đem thân thể bao bọc bên trong, ngay sau đó trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, không chút do dự liền hướng xuống phía dưới lặn đi.
“Áp lực bắt đầu tăng lên rồi!”.
Ánh mắt của Lý Thiên Vũ hướng xuống bên dưới, càng đi xuống sâu bên dưới đáy Đan Hà thì áp lực sẽ càng ngày càng lớn, trong mơ hồ, còn khiến cho làn da của Lý Thiên Vũ trở nên căng chặt.
Đan Hà cũng không phải là dòng sông bình thường, chất lỏng trong dòng chảy của nó cũng không phải là loại nước sông bình thường, mà hoàn toàn là Niết Bàn Thủy do Niết Bàn Khí và cả linh khí ngưng tụ lại tạo thành, vì thế nên áp lực mà nó phát ra làm cho Lý Thiên Vũ khó mà thừa nhận nổi.
Ong ong!
Tâm thần Lý Thiên Vũ khẽ động, hắc kim quang nhàn nhạt bên ngoài cơ thể bắt đầu khởi động, cái loại áp lực đó nhất thời tiêu tán đi rất nhiều, thấy vậy ánh mắt Lý Thiên Vũ lóe lên thân hình cấp tốc hướng xuống bên dưới tiếp tục đi xuống.
Xuy!
Cơ thể Lý Thiên Vũ hướng xuống phía dưới, cơ thể chìm sâu xuống thêm một chút, một cỗ áp lực mãnh liệt bắt đầu ngấm dần vào thân thể hắn, thậm chí hắc kim quang trên cơ thể hắn cũng dần trở nên ảm đạm xuống.
Nhận thấy tình huống này, ánh mắt Lý Thiên Vũ cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, thân thể khẽ run, từng lớp lân phiến màu vàng đen nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cơ thể, giống như một bộ lân giáp vậy, bao trùm khắp cơ thể hắn!
Lân giáp vừa xuất hiện thì áp lực cũng tản đi rất nhiều, lúc này Lý Thiên Vũ mới có thể quan sát bốn phía, nơi đây đã là đáy sâu nhất của Đan Hà rồi, chỉ có điều ở đây cũng không có bùn đất gì cả, mà kim quang vô cùng nồng đậm ở nơi đáy sông lan tràn ra, ước chừng trong phạm vi khoảng mười trượng, còn ngoài vùng kim quang thì là những mảng tối hắc ám nồng đậm.
Nhìn xung quanh, nơi này cũng chủ mình hắn xuống được tới đáy sông, còn những người khác vẫn còn bồi hồi bên trên, bởi vì nhục thân của bọn họ không được mạnh mẽ như Lý Thiên Vũ, nên cũng chỉ có thể ở trên cao mà thôi.
Ánh mắt Lý Thiên Vũ nhìn ra bốn bề, sau đó liền chú ý đến một nơi mà kim đậm đặc nhất, nơi dường như kết lại một loại chất lỏng sền sệt.
“Đây là, Niết bàn kim khí sao?”.
Lý Thiên Vũ chậm rãi đưa bàn tay phủ kín long lân ra, đưa vào bên trong tầng kim quang kia. Bàn tay đưa vào cảm giác thấy có gì đó sền sệt, cái loại ba động cuồng bạo này khiến cho bàn tay Lý Thiên Vũ chợt truyền đến một cơn đau đớn nhàn nhạt.
Bọn họ không hiểu, Lý Thiên Vũ lấy đâu ra dũng khí mà dám nói với Đồng Xuyên như vậy, rõ ràng hắn chỉ mới Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong mà lại đám công bố trong vòng ba chiêu đánh bại một bán bộ Niết bàn cảnh.
"Tốt, tốt, tốt..”.
Đồng Xuyên sắc mặt méo mó, thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó một quyền chấn động không gian, bên trong không khí vang lên tiếng vù vù, quyền ảnh khủng bố mạnh mẻ trấn áp về phía Lý Thiên Vũ.
Cười nhạt một tiếng, Thiên La Đồng kích phát bao phủ toàn bộ quyền ảnh vào bên trong, từng điểm yếu của quyền ảnh điều xuất hiện ra một cách rõ ràng.
Trong mắt người khác, một quyền này vô cùng mạnh mẽ và kinh khủng nhưng đối với Lý Thiên Vũ mà nói, nó lại đang đáng nhắc tới, với hắn mà nói một quyền này trăm ngàn kẻ hở, yếu ớt đến vô vị.
Phía sau lưng một đôi yêu dực xuất hiện, thân hình Lý Thiên Vũ liền biến mất tại chổ. Bên trên không trung hắc quang lóe qua, Lý Thiên Vũ không hề nhân nhượng, Lôi Đình Thiên Nộ tung ra, quyền ảnh hung hăng đánh vào nhau.
Oang!
Âm thanh thanh thúy vang lên, hai quyền ảnh bên trên v·a c·hạm rồi trực tiếp đổ sụp, một luồng khí lãng đáng sợ mạnh mẽ khuếch tán ra, ngay cả không khí cũng trở nên vặn vẹo méo mó một trận.
Lý Thiên Vũ bên trên không trung lại biến mất, phía dưới Đồng Xuyên ánh mắt ngưng tụ, ngưng thần nhìn xung quanh tìm kiếm Lý Thiên Vũ, đến khi Đồng Xuyên hắn cảm nhận một cổ ác phong ập tới, một cổ sắc bén chi khí lan tỏa đến gần, hắn liền nhìn lại.
Một cảnh tượng hẳn là cả đời này Đồng Xuyên khó có thể quên, đó là ảnh khuôn mặt vô cùng băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hắn, trong tay một đạo hắc quang ngưng tụ hướng về phía yết hầu hắn đánh tới.
Tốc độ ra đòn của Lý Thiên Vũ quá là nhanh, Đồng Xuyên vốn không thể nào ngăn cản, kình phong cắt qua để lại trên cổ một v·ết t·hương nhỏ, máu tươi chảy xuống đó là minh chứng cho vừa rồi là một chiêu chí mạng, bên cạnh một lọn tóc của Đồng Xuyên liền rơi xuống. Sau đó thân hình Lý Thiên Vũ lại biến mất.
“Phế vật! Không chịu nổi một kích”.
Một lần nửa xuất hiện, Lý Thiên Vũ đã ở phía sau Đồng Xuyên, Lý Thiên Vũ thân hình trên không trung quay lưng lại, thanh âm lạnh lùng vang lên.
Lý Thiên Vũ vốn không có sát ý đối với Đồng Xuyên, chỉ là hung hăng giáo huấn hắn một trận mà thôi, nếu không với thực lực hiện tại của Lý Thiên Vũ dù có mười cái Đồng Xuyên hợp lại cũng không đủ Lý Thiên Vũ g·iết.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai có thể tin là Lý Thiên Vũ lại cường hãn như vậy, một Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong chỉ một chiêu liền đánh bại Đồng Xuyên một gả bán bộ Niết bàn cảnh, mà gã bán bộ Niết bàn cảnh này chính là người đã tu luyện bên trong Huyền Cực Tông một thời gian dài, so với thực lực của một gã bán bộ Niết bàn cảnh bên ngoài chắc chắn là mạnh hơn rất nhiều mà Lý Thiên Vũ liền có thể tùy tiện đánh bại.
E là thực lực hiện tại của Lý Thiên Vũ đã là mạnh nhất dưới Niết bàn cảnh rồi, còn về việc hắn có thể đánh bại một vị Niết bàn cảnh vốn không một ai nghĩ tới, cũng không ai tin là vậy. Sự chênh lệch của Niết bàn cảnh và Thiên Nguyên là rất lớn, khó mà bù đắp.
Ở nơi không xa, trên một đỉnh búi, có ba thân hình đang đứng sóng vai, nhìn về phía Đan Hà, nếu Lý Thiên Vũ ở đây liền có thể nhận ra đây không ai khác chính là ba người Tử Linh Cơ, An Noãn và Cơ Hoành.
“Tiểu tử này mạnh thật, Tử Linh Phong lại có thêm một tên quái thai rồi!”.
Cơ Hoành nhìn thấy chiến lực của Lý Thiên Vũ liền buồn phiền lên tiếng, hắn cũng là một thiên tài nghiền ép cùng cấp hoặc là cao hơn một cái tiểu giới, nhưng hắn lại tự biết không thể nào làm được như Lý Thiên Vũ cao hơn một cái tiểu cảnh giới liền chỉ một chiêu đánh bại.
“Đúng là mạnh thật, đệ vẫn là người kém nhất trong ba sáu người!”.
An Noãn cười ha hả lên tiếng.
Lời nói của nàng làm cho Cơ Hoành thêm chán nãn, hắn vốn nghĩ thiên phú của hắn hẳn là có thể cao hơn Lý Thiên Vũ, nhưng lại không ngờ hắn vẫn là hạn chót a!
"Quả thật Tử Linh Phong điều là thiên tài, điều là yêu nghiệt a!”.
An Noãn nói xong liền nhẹ gật đầu, như là nàng tự nói tự trả lời vậy.
“Phong Chủ à, người lụm hắn ở đâu mà hay vậy?”.
An Noãn nhìn về phía Lý Thiên Vũ nhẹ tắc lưỡi một cái, lộ ra vẽ hứng thú rồi quay sang Tử Linh Cơ hiếu kỳ lên tiếng.
“Không gian hư vô!”.
Tử Linh Cơ nói.
“Cái gì, không lẽ hắn là người mà lão Phong chủ đề cập đến?”.
An Noãn kinh ngạc nói.
“Ừ, hẳn là hắn!”.
Tử Linh Cơ nhẹ gật đầu.
Phía dưới bình đầu Đồng Xuyên sắc mặt trắng bệch, hai chân không tự chủ liền lui về phía mấy bước hai chân bắt đầu mềm nhũn, sự sợ hãi vẫn chưa hết. Sau lưng mồ hôi chảy ra như tắm, miệng không ngừng lẫm lẫm.
“Không thể nào, không thể nào?”.
Hắn vừa rồi đúng là đã sợ hãi đến tột độ, vừa rồi hắn thật sự đã cảm nhận được tử thần liêm đao đã kề gần cổ, hắn cho bao giờ cảm thấy c·ái c·hết đã đến gần như vậy.
Đồng Xuyên b·ị đ·ánh bại?
Trên bình đài, không khí nhất thời yên tĩnh, trong mắt không ít người còn lưu lại sự kinh ngạc nồng đậm, hiển nhiên là kết quả của lần luận bàn này đã nằm ngoài sự dự liệu của bọn họ.
Thực lực của Đồng Xuyên vốn có thể ngạo thị cùng cảnh giới, cùng cấp bậc hắn vốn là vô địch, nhưng hôm nay lại bị Lý Thiên Vũ vượt cấp khiêu chiến mà hắn lại không phải Lý Thiên Vũ một chiêu chi địch.
“Ha ha, xem ra ở đây cũng náo nhiệt quá nhỉ!”
Trong lúc bọn người đang bàn tán xôn xao, thì trên không trung đột nhiên vọng xuống một tiếng cười. Sau đó có một đạo thân ảnh đã xuất hiện trên bình đài, mỉm cười tủm tỉm nhìn mọi người.
"Bái kiến Thập trưởng lão!”.
Đạo thân ảnh kia vừa xuất hiện xuất hiện, lập tức vẻ mặt các đệ tử trên bình đài vô cùng cung kính, đồng thanh kính bái, bên trong có cả Lý Thiên Vũ.
"Nếu các ngươi đã đến đômg đủ vậy thì Đan Hà Quán Đỉnh có thể bắt đầu rồi!”.
Thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại đầy uy nghiêm của Thập trưởng lão vang lên.
Nghe thấy lời nói của lão nhân kia, không ít ánh mắt bắt đầu lóe sáng, và sau đó ai nấy cũng nhìn chầm chầm vào dòng Đan Hà mà vàng đậm bên trên.
Nhìn thấy con mắt đang nóng rực của đám người, vị Thập trưởng lảo nhẹ cười sau đó, thanh âm uy nghiêm kia lại vang lên.
“Vào đi!”.
Nghe thấy tiếng quát khẽ của của vị Thập trưởng lão, đám người bắt đầu vở tổ, không chờ đợi thêm nửa mà trực tiếp tiến vào bên trong Đan Hà. Lý Thiên Vũ cũng vậy, mũi chân dẫm mạnh, bay lên khỏi khỏi bình đài, thân hình vọt lên, dưới con mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trực tiếp tiến vào Đan Hà tràn ngập Niết Bàn Khí ba động!
Uỳnh uỳnh!
Đan Hà rộng lớn mênh mông, hàm lượng Linh khí và Niết Bàn Khí vô cùng dày đặc ngưng tụ thành từng làn sóng lớn, cuồn cuộn không ngớt, thanh thế như thế này, so với một con sông bình thường còn hung hãn hơn không biết bao nhiêu lần.
"Thiên Vũ ca ca, nơi này không được, huynh lặn sâu xuống nửa đi!”.
Thân thể Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu, thân thể khẽ lóe lên, chân nguyên hùng hồn đã liền đem thân thể bao bọc bên trong, ngay sau đó trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, không chút do dự liền hướng xuống phía dưới lặn đi.
“Áp lực bắt đầu tăng lên rồi!”.
Ánh mắt của Lý Thiên Vũ hướng xuống bên dưới, càng đi xuống sâu bên dưới đáy Đan Hà thì áp lực sẽ càng ngày càng lớn, trong mơ hồ, còn khiến cho làn da của Lý Thiên Vũ trở nên căng chặt.
Đan Hà cũng không phải là dòng sông bình thường, chất lỏng trong dòng chảy của nó cũng không phải là loại nước sông bình thường, mà hoàn toàn là Niết Bàn Thủy do Niết Bàn Khí và cả linh khí ngưng tụ lại tạo thành, vì thế nên áp lực mà nó phát ra làm cho Lý Thiên Vũ khó mà thừa nhận nổi.
Ong ong!
Tâm thần Lý Thiên Vũ khẽ động, hắc kim quang nhàn nhạt bên ngoài cơ thể bắt đầu khởi động, cái loại áp lực đó nhất thời tiêu tán đi rất nhiều, thấy vậy ánh mắt Lý Thiên Vũ lóe lên thân hình cấp tốc hướng xuống bên dưới tiếp tục đi xuống.
Xuy!
Cơ thể Lý Thiên Vũ hướng xuống phía dưới, cơ thể chìm sâu xuống thêm một chút, một cỗ áp lực mãnh liệt bắt đầu ngấm dần vào thân thể hắn, thậm chí hắc kim quang trên cơ thể hắn cũng dần trở nên ảm đạm xuống.
Nhận thấy tình huống này, ánh mắt Lý Thiên Vũ cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, thân thể khẽ run, từng lớp lân phiến màu vàng đen nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cơ thể, giống như một bộ lân giáp vậy, bao trùm khắp cơ thể hắn!
Lân giáp vừa xuất hiện thì áp lực cũng tản đi rất nhiều, lúc này Lý Thiên Vũ mới có thể quan sát bốn phía, nơi đây đã là đáy sâu nhất của Đan Hà rồi, chỉ có điều ở đây cũng không có bùn đất gì cả, mà kim quang vô cùng nồng đậm ở nơi đáy sông lan tràn ra, ước chừng trong phạm vi khoảng mười trượng, còn ngoài vùng kim quang thì là những mảng tối hắc ám nồng đậm.
Nhìn xung quanh, nơi này cũng chủ mình hắn xuống được tới đáy sông, còn những người khác vẫn còn bồi hồi bên trên, bởi vì nhục thân của bọn họ không được mạnh mẽ như Lý Thiên Vũ, nên cũng chỉ có thể ở trên cao mà thôi.
Ánh mắt Lý Thiên Vũ nhìn ra bốn bề, sau đó liền chú ý đến một nơi mà kim đậm đặc nhất, nơi dường như kết lại một loại chất lỏng sền sệt.
“Đây là, Niết bàn kim khí sao?”.
Lý Thiên Vũ chậm rãi đưa bàn tay phủ kín long lân ra, đưa vào bên trong tầng kim quang kia. Bàn tay đưa vào cảm giác thấy có gì đó sền sệt, cái loại ba động cuồng bạo này khiến cho bàn tay Lý Thiên Vũ chợt truyền đến một cơn đau đớn nhàn nhạt.
Tiến độ: 100%
237/237 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan