Chương 211: Phượng Hoàng Triều Âm Khúc.
27/04/2025
10
10.0
Chương 211: Phượng Hoàng Triều Âm Khúc.
Cảm nhận lực lượng truyền đến, tuy là Long lân b·ị đ·ánh nát nhưng đó vẫn chưa phải là lực lượng mạnh nhất của Lý Thiên Vũ, qua v·a c·hạm vừa rồi hắn cũng dựa đoán được thực lực hiện tại nếu như dùng ra thực lực mạnh nhất có thể miễn cưỡng đối kháng với Niết bàn cảnh, còn về đánh bại hẳn là rất khó, trừ khi hắn phát ra toàn bộ át chủ bài, còn về g·iết c·hết là cực kỳ không có khả năng.
"Thì ra, Niết bàn cảnh cũng chỉ như vậy!”.
Lý Thiên Vũ nhẹ cười, lên tiếng châm chọc.
Nhìn qua là như vậy, nhưng Lý Thiên Vũ lại biết được nếu như để Hạ Như Ảnh mất đi niềm tin chiến thắng, sự đầu sợ đuôi thì dù có mạnh hơn nữa chiến lực vẫn không thể hiển lộ ra tất cả, sỉ khí vẫn là tốt nhất, dù sao trong lòng niềm tin chắc thắng vẫn là có, nếu như sỉ khí hạ xuống đồng nghĩa với chiến lực đã giảm đi rất nhiều, bại trận đã là điều không tránh khỏi.
"Hình như ngươi có lòng tin vào bản thân mình lắm nhỉ?”.
Mạc Lăng trên không như là đang đùa bởn một con sâu kiến, giọng nói hí ngược vang lên.
“Không đánh thì làm sao biết không được!”.
Nói xong Lý Thiên Vũ bàn tay nắm chặt lại, cảm nhận được từ trong cơ thể một luồng năng lượng hùng hồn như hồng thủy tràn ngập khắp tứ chi, một luồng sức mạnh cũng đang dâng tràn, Lý Thiên Vũ có thể dễ dàng cảm nhận được bên trong cơ thể một cổ khí tức bạo tạt vô cùng đang hiện hữu.
- Thái Sơ Thần Long Biến!
Cảm nhận được động tĩnh trong kinh mạch, Lý Thiên Vũ hít sâu một hơi, thủ ấn biến hóa, rồi sâu trong mắt phát ra hắc kim quang mang kỳ dị.
Hắc kim quang nhuận lan tỏa khắp nơi trên cơ thể, lúc này toàn bộ thân thể Lý Thiên Vũ cũng hiện lên từng lớp vảy màu hắc kim sắc bao khảo toàn bộ cơ thể.
Rắc rắc!
Hai tay Lý Thiên Vũ nắm chặt lại, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ trước đây chưa từng có vì đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động vận chuyển Thái Sơ Thần Long Biến đến tận cùng khi chiến đấu. Những lần trước là vì bảo mệnh nên mới cưỡng ép Long hóa, như vậy bản thân phụ tải là hết sức khổng lồ. Lần này không giống, lần này đơn giản chỉ là vận chuyển Thái Sơ Thần Long Biến đến cực hạn mà thôi.
Cảm nhận được rõ rệt sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ thể, một cổ sức mạnh lan tỏa khắp tứ chi bách hải, Lý Thiên Vũ nở ra một nụ cười rằn, chân đạp mạnh mượn phản chấn thân hình như là một viên đạn pháo phóng thẳng lên cao, Long trảo chợt động một trảo hung hăng hướng về Mạc Lăng đánh tới.
-Hắc Long Chấn Bạo!.
Long trảo khổng lồ, phát ra uy năng mạnh mẽ tràng đầy khí tức bạo liệt, hủy diệt chi khí lan tỏa khắp không trung, chấn nát hư không hướng về Mạc Lăng đánh úp mà tới.
Long trảo bay thẳng về phía trước, bỗng một cây đại đao to lớn từ hư không xuất ra, cuối cùng mang theo sức mạnh hung hãn chém thẳng vào Long trảo.
Âm thanh như tiếng sấm rền vang vọng trong không trung, làn sóng sức mạnh cuộn trào như cuồng phong, đỉnh núi ở xung quanh lập tức nổ tung, đất đá bay tứ tán.
Phù!
Trên thiên khung sau khi v·a c·hạm Long trảo và cả đại đao điều chấn động kịch liệt cả hai liền ầm vang sụp đổ, năng lượng khếch tán chấn cho Lý Thiên Vũ bay ngược về mặt đất tạo nên một hố sâu hơn trăm trượng, thân thể Lý Thiên Vũ bị c·hôn v·ùi bên trong lớp đất đá.
Mạc Lăng ánh mắt băng lãnh, dự định truy kích, thừa thắng xông lên đánh cho Lý Thiên Vũ không kịp trở tay, nhưng khi hắn dự định ra tay bổng nhiên bên trong không gian lại phát ra một tiếng đàn du dương.
Mạc Lăng không hiểu truyện gì đang sảy ra, ánh mắt đảo qua đảo lại tìm ra nơi phát ra tiếng đàn, bổng hắn liền khóa chặt một nơi tại đỉnh núi ánh mắt nhanh chóng đưa tới.
Trên đỉnh núi, lướt nhìn ra xa một mảnh rừng rậm màu xanh thâm thẩm lan tràn đến tận cuối tầm mắt, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một mảnh hải dương màu xanh biếc.
Hạ Như Ảnh ngồi trên tảng đá xanh, mái tóc màu đen vốn buộc cao như đuôi ngựa lúc này như đổ xuống như thác, phủ xuống tận phần eo thon gọn mềm mại. Gió nhẹ khẽ thổi, tóc đen ban lất phất, phảng phất có hương thơm tỏa ra.
Bàn tay ngọc ngà không tỳ vết của nàng thiếu nữ đặt lên một cây cổ cầm, từ từ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn về nơi xa Mạc Lăng. Lập tức khuôn mặt của nàng trở nên lạnh băng, từ thân thể nàng có một luồng sức mạnh cực lớn, toàn bộ tu vi Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong bạo phát ra bên ngoài, bàn tay không một chút nhân nhượng trên dây đàn tranh nhẹ chuyển thanh âm vang vọng không trung.
Âm hưởng trùng kích làm cho Mạc Lăng không tự chủ lui lại vài bước lão đảo như là sắp ngã, đầu ốc truyền lại một trận đầu ván mắt hoa, hoa mắt chóa lòa không thể nhìn xa ba thước.
“Tiếng đàn thật là quỷ dị!”.
Mạc Lăng vô cùng khó khăn lấy lại thăng bằng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Khi thanh âm vang lên, hắn cảm nhận được tâm thần vô cùng bất định, khó có thể tập trung, nếu như Hạ Như Ảnh tu vi là Niết bàn cảnh hắn nhất định khó thoát khỏi tai kiếp.
“Phải nhanh chóng giải quyết nàng ta, nếu không hai bọn hắn liên thủ thì cực kỳ phiền toái!”.
Vừa dứt lời, mắt Mạc Lăng lóe lên hung quang, toàn bộ khí tức của một cường giả nhất nguyên Niết bàn cảnh toàn bộ hiển lộ, khiến cho toàn bộ núi rừng cũng phải rung chuyển, thân hình nhanh biến thành một vệt lưu quang bay ra, bàn tay to lớn đánh xuống Hạ Như Ảnh không hề lưu thủ, hắn thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc!
Cự chưởng đánh xuống khiến không khí cũng nổ tung, trên đỉnh núi chịu áp lực lớn, tách ra thành vô số rãnh nứt.
Mạc Lăng lần này ra tay không hề có chút nương tay, hiển nhiên hắn đã quyết tâm gạt bỏ Hạ Như Ảnh, ra tay cực kỳ vô tình.
Hạ Như Ảnh ngẩng đầu lên, kình phong đáng sợ từ trên không trung khiến nàng không thể động đậy được, thực lực của một cường giả nhất nguyên Niết bàn cảnh quả thật khủng bố, dù nàng đã đạt đến cực hạn của Thiên Nguyên Cảnh dù vẫn chưa là bán bộ Niết bàn cảnh nhưng thực lực hiện tại vẫn có thể trấn sát một gã bán bộ Niết bàn cảnh, nhưng lại dưới áp lực khủng bố này của Mạc Lăng nàng lại không có một chút sức phản kháng nào, kể cả chân nguyên bên trong cơ thể cũng khó mà vận chuyển.
Hạ Như Ảnh khẽ mỉm cười, trên gương mặt không hề có chút sợ hãi nào, nếu như nàng c·hết, Lý Thiên Vũ sẽ không còn bất kỳ lý do nào để chiến đấu, bằng vào tốc độ của hắn muốn trốn nhất định Mạc Lăng không thể cản.
Bàn tay nguyên lực khổng lồ với sức mạnh đáng sợ ngày một tới gần thân thể nàng, giờ phút này nàng đã không còn bất kỳ hi vọng nào nửa rồi.
“C·hết đi!”.
Mạc Lăng hung hăng đánh xuống, bàn tay khổng lồ biến thành một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy Hạ Như Ảnh.
Nàng hít sâu vào một hơi rồi chậm chậm nhắm mắt lại.
Vút!
Thế nhưng khi hai mắt của Hạ Như Ảnh sắp nhắm hẳn thì trên bầu trời vang lên một âm thanh xé gió. Một đạo hắc kim quang ảnh với tốc độ kinh người bay tới, cuối cùng vào khoảnh khắc cự chưởng sắp đánh xuống đã ôm lấy nàng thiếu nữ vẻ mặt lúc này có phần kinh ngạc! Bất chợt những tấm vảy màu đen xuất hiện, hình thành nên một tấm lá chắn khổng lồ.
-Cổ Long Thần Thuẩn.
Uỳnh!
Cự chưởng ầm ầm đánh xuống, cả đỉnh núi rung chuyển dữ dội, vô số đường nứt toác lan ra, cả đỉnh núi đều có dấu hiệu sụp đổ.
Trên không trung, Mạc Lăng nhìn đỉnh núi đang sụp đổ nhưng sắc mặt lại tối lại. Hắn nhìn chăm chăm về phía đỉnh núi, ở đó, khi khói bụi dần tan đi, một tấm lá chắn bằng những chiếc vãy màu hắc kim sắc xuất hiện!
Rắc!
Vết nứt lan tỏa nhanh chóng trên tấm lá chắn, cuối cùng nổ tung, theo đó hai đạo thân ảnh cũng dần xuất hiện.
Phút cuối cùng Lý Thiên Vũ đã kịp thời xuất hiện cứu lấy Hạ Như Ảnh, ôm lấy thân thể như là ngọc bên trong lòng ngực một mùi hương thoan thoản truyền đến làm hắn lại có hùng tâm bảo vệ nữ nhân này.
“Luôn miệng bảo là yêu thương, nhưng lại ra tay không một chút nương tình! Đúng là một kẻ lòng lang dạ sói mà!”.
Lý Thiên Vũ cười nhạt, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ xem thường và châm chọc đến cực điểm.
Cùng lúc thân thể Lý Thiên Vũ hạ xuống, hai chân phát lực sau đó bàn chân đạp mạnh mượn phản chấn thân hình phóng thẳng lên cao, dư ba chấn cho ngọn núi ầm vang sụp đổ nhân cơ hội này Hạ Như Ảnh thân hình nhẹ chuyển đi sang ngọn núi bên cạnh, ngồi lên một tản đá nhỏ.
Hạ Như Ảnh ánh mắt cụp xuống, bàn tay đặt lên cây đàn, rồi ngón tay bỗng ấn mạnh xuống. Máu tươi trào ra từ lòng bàn tay nàng, gần như ngay lập tức, cây đàn tranh bị nhuốm một màu huyết hồng sắc!
Theo đó, huyết sắc chuyển động trên cây đàn, một thứ sức mạnh kỳ dị cũng tỏa ra theo ánh huyết quang, dần dần những đường vân kỳ dị trên thân đàn cũng nhuộm đỏ màu máu, phía tận cùng càng thêm bắt mắt là một cây đại thụ khí thế cường đại dần hiện lên.
-Phượng Hoàng Triều Âm Khúc!
Hạ Như Ảnh ánh mắt lăng lệ, giọng nói nhẹ nhàng của nàng một lần nữa vang lên, huyết quang cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ lại phía sau lưng nàng thành một gốc cây cổ thụ to lớn, cổ thụ khẽ rung lên, cành lá đung đưa, một đạo âm thanh như từ thời thiên địa sơ khai vang vọng lên.
Sóng âm kỳ lạ lan tỏa bao trùm cả thiên địa, phía trước mặt Mạc Lang không gian bị méo mó như là động lại, xung quanh hiện ra từng câu phạn văn, từng ký tự cổ xưa dần hiện lên bao trùm thiên địa.
Cùng lúc, trên cây cổ cầm máu tươi thẩm thấu, rất nhanh trên cây đàn tranh hoa văn một đầu phượng hoàng đang dang rộng đôi cánh hiện lên, phía sau cây đại thụ vang lên một tiếng lảnh lót phượng minh.
Oh-oh!
Sau tiếng hót vang, từ trong thân cây một con Phượng Hoàng phóng lên cao, xung quanh hỏa diễm khuếch tán như muốn bóp méo không gian.
Phượng Hoàng hai cánh đập mạnh, thân hình hướng lên mà đi hai cánh lúc này như là hai cây thiên đao sắc bén dị thường, Phượng thể trên cao xoay tròn, từ hai cánh vô số đạo hỏa nhận bay ra phong kính đường lui của Mạc Lăng.
Cảm nhận lực lượng truyền đến, tuy là Long lân b·ị đ·ánh nát nhưng đó vẫn chưa phải là lực lượng mạnh nhất của Lý Thiên Vũ, qua v·a c·hạm vừa rồi hắn cũng dựa đoán được thực lực hiện tại nếu như dùng ra thực lực mạnh nhất có thể miễn cưỡng đối kháng với Niết bàn cảnh, còn về đánh bại hẳn là rất khó, trừ khi hắn phát ra toàn bộ át chủ bài, còn về g·iết c·hết là cực kỳ không có khả năng.
"Thì ra, Niết bàn cảnh cũng chỉ như vậy!”.
Lý Thiên Vũ nhẹ cười, lên tiếng châm chọc.
Nhìn qua là như vậy, nhưng Lý Thiên Vũ lại biết được nếu như để Hạ Như Ảnh mất đi niềm tin chiến thắng, sự đầu sợ đuôi thì dù có mạnh hơn nữa chiến lực vẫn không thể hiển lộ ra tất cả, sỉ khí vẫn là tốt nhất, dù sao trong lòng niềm tin chắc thắng vẫn là có, nếu như sỉ khí hạ xuống đồng nghĩa với chiến lực đã giảm đi rất nhiều, bại trận đã là điều không tránh khỏi.
"Hình như ngươi có lòng tin vào bản thân mình lắm nhỉ?”.
Mạc Lăng trên không như là đang đùa bởn một con sâu kiến, giọng nói hí ngược vang lên.
“Không đánh thì làm sao biết không được!”.
Nói xong Lý Thiên Vũ bàn tay nắm chặt lại, cảm nhận được từ trong cơ thể một luồng năng lượng hùng hồn như hồng thủy tràn ngập khắp tứ chi, một luồng sức mạnh cũng đang dâng tràn, Lý Thiên Vũ có thể dễ dàng cảm nhận được bên trong cơ thể một cổ khí tức bạo tạt vô cùng đang hiện hữu.
- Thái Sơ Thần Long Biến!
Cảm nhận được động tĩnh trong kinh mạch, Lý Thiên Vũ hít sâu một hơi, thủ ấn biến hóa, rồi sâu trong mắt phát ra hắc kim quang mang kỳ dị.
Hắc kim quang nhuận lan tỏa khắp nơi trên cơ thể, lúc này toàn bộ thân thể Lý Thiên Vũ cũng hiện lên từng lớp vảy màu hắc kim sắc bao khảo toàn bộ cơ thể.
Rắc rắc!
Hai tay Lý Thiên Vũ nắm chặt lại, hắn cảm nhận được sự mạnh mẽ trước đây chưa từng có vì đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động vận chuyển Thái Sơ Thần Long Biến đến tận cùng khi chiến đấu. Những lần trước là vì bảo mệnh nên mới cưỡng ép Long hóa, như vậy bản thân phụ tải là hết sức khổng lồ. Lần này không giống, lần này đơn giản chỉ là vận chuyển Thái Sơ Thần Long Biến đến cực hạn mà thôi.
Cảm nhận được rõ rệt sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ thể, một cổ sức mạnh lan tỏa khắp tứ chi bách hải, Lý Thiên Vũ nở ra một nụ cười rằn, chân đạp mạnh mượn phản chấn thân hình như là một viên đạn pháo phóng thẳng lên cao, Long trảo chợt động một trảo hung hăng hướng về Mạc Lăng đánh tới.
-Hắc Long Chấn Bạo!.
Long trảo khổng lồ, phát ra uy năng mạnh mẽ tràng đầy khí tức bạo liệt, hủy diệt chi khí lan tỏa khắp không trung, chấn nát hư không hướng về Mạc Lăng đánh úp mà tới.
Long trảo bay thẳng về phía trước, bỗng một cây đại đao to lớn từ hư không xuất ra, cuối cùng mang theo sức mạnh hung hãn chém thẳng vào Long trảo.
Âm thanh như tiếng sấm rền vang vọng trong không trung, làn sóng sức mạnh cuộn trào như cuồng phong, đỉnh núi ở xung quanh lập tức nổ tung, đất đá bay tứ tán.
Phù!
Trên thiên khung sau khi v·a c·hạm Long trảo và cả đại đao điều chấn động kịch liệt cả hai liền ầm vang sụp đổ, năng lượng khếch tán chấn cho Lý Thiên Vũ bay ngược về mặt đất tạo nên một hố sâu hơn trăm trượng, thân thể Lý Thiên Vũ bị c·hôn v·ùi bên trong lớp đất đá.
Mạc Lăng ánh mắt băng lãnh, dự định truy kích, thừa thắng xông lên đánh cho Lý Thiên Vũ không kịp trở tay, nhưng khi hắn dự định ra tay bổng nhiên bên trong không gian lại phát ra một tiếng đàn du dương.
Mạc Lăng không hiểu truyện gì đang sảy ra, ánh mắt đảo qua đảo lại tìm ra nơi phát ra tiếng đàn, bổng hắn liền khóa chặt một nơi tại đỉnh núi ánh mắt nhanh chóng đưa tới.
Trên đỉnh núi, lướt nhìn ra xa một mảnh rừng rậm màu xanh thâm thẩm lan tràn đến tận cuối tầm mắt, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một mảnh hải dương màu xanh biếc.
Hạ Như Ảnh ngồi trên tảng đá xanh, mái tóc màu đen vốn buộc cao như đuôi ngựa lúc này như đổ xuống như thác, phủ xuống tận phần eo thon gọn mềm mại. Gió nhẹ khẽ thổi, tóc đen ban lất phất, phảng phất có hương thơm tỏa ra.
Bàn tay ngọc ngà không tỳ vết của nàng thiếu nữ đặt lên một cây cổ cầm, từ từ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn về nơi xa Mạc Lăng. Lập tức khuôn mặt của nàng trở nên lạnh băng, từ thân thể nàng có một luồng sức mạnh cực lớn, toàn bộ tu vi Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong bạo phát ra bên ngoài, bàn tay không một chút nhân nhượng trên dây đàn tranh nhẹ chuyển thanh âm vang vọng không trung.
Âm hưởng trùng kích làm cho Mạc Lăng không tự chủ lui lại vài bước lão đảo như là sắp ngã, đầu ốc truyền lại một trận đầu ván mắt hoa, hoa mắt chóa lòa không thể nhìn xa ba thước.
“Tiếng đàn thật là quỷ dị!”.
Mạc Lăng vô cùng khó khăn lấy lại thăng bằng, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng. Khi thanh âm vang lên, hắn cảm nhận được tâm thần vô cùng bất định, khó có thể tập trung, nếu như Hạ Như Ảnh tu vi là Niết bàn cảnh hắn nhất định khó thoát khỏi tai kiếp.
“Phải nhanh chóng giải quyết nàng ta, nếu không hai bọn hắn liên thủ thì cực kỳ phiền toái!”.
Vừa dứt lời, mắt Mạc Lăng lóe lên hung quang, toàn bộ khí tức của một cường giả nhất nguyên Niết bàn cảnh toàn bộ hiển lộ, khiến cho toàn bộ núi rừng cũng phải rung chuyển, thân hình nhanh biến thành một vệt lưu quang bay ra, bàn tay to lớn đánh xuống Hạ Như Ảnh không hề lưu thủ, hắn thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc!
Cự chưởng đánh xuống khiến không khí cũng nổ tung, trên đỉnh núi chịu áp lực lớn, tách ra thành vô số rãnh nứt.
Mạc Lăng lần này ra tay không hề có chút nương tay, hiển nhiên hắn đã quyết tâm gạt bỏ Hạ Như Ảnh, ra tay cực kỳ vô tình.
Hạ Như Ảnh ngẩng đầu lên, kình phong đáng sợ từ trên không trung khiến nàng không thể động đậy được, thực lực của một cường giả nhất nguyên Niết bàn cảnh quả thật khủng bố, dù nàng đã đạt đến cực hạn của Thiên Nguyên Cảnh dù vẫn chưa là bán bộ Niết bàn cảnh nhưng thực lực hiện tại vẫn có thể trấn sát một gã bán bộ Niết bàn cảnh, nhưng lại dưới áp lực khủng bố này của Mạc Lăng nàng lại không có một chút sức phản kháng nào, kể cả chân nguyên bên trong cơ thể cũng khó mà vận chuyển.
Hạ Như Ảnh khẽ mỉm cười, trên gương mặt không hề có chút sợ hãi nào, nếu như nàng c·hết, Lý Thiên Vũ sẽ không còn bất kỳ lý do nào để chiến đấu, bằng vào tốc độ của hắn muốn trốn nhất định Mạc Lăng không thể cản.
Bàn tay nguyên lực khổng lồ với sức mạnh đáng sợ ngày một tới gần thân thể nàng, giờ phút này nàng đã không còn bất kỳ hi vọng nào nửa rồi.
“C·hết đi!”.
Mạc Lăng hung hăng đánh xuống, bàn tay khổng lồ biến thành một bóng đen khổng lồ bao trùm lấy Hạ Như Ảnh.
Nàng hít sâu vào một hơi rồi chậm chậm nhắm mắt lại.
Vút!
Thế nhưng khi hai mắt của Hạ Như Ảnh sắp nhắm hẳn thì trên bầu trời vang lên một âm thanh xé gió. Một đạo hắc kim quang ảnh với tốc độ kinh người bay tới, cuối cùng vào khoảnh khắc cự chưởng sắp đánh xuống đã ôm lấy nàng thiếu nữ vẻ mặt lúc này có phần kinh ngạc! Bất chợt những tấm vảy màu đen xuất hiện, hình thành nên một tấm lá chắn khổng lồ.
-Cổ Long Thần Thuẩn.
Uỳnh!
Cự chưởng ầm ầm đánh xuống, cả đỉnh núi rung chuyển dữ dội, vô số đường nứt toác lan ra, cả đỉnh núi đều có dấu hiệu sụp đổ.
Trên không trung, Mạc Lăng nhìn đỉnh núi đang sụp đổ nhưng sắc mặt lại tối lại. Hắn nhìn chăm chăm về phía đỉnh núi, ở đó, khi khói bụi dần tan đi, một tấm lá chắn bằng những chiếc vãy màu hắc kim sắc xuất hiện!
Rắc!
Vết nứt lan tỏa nhanh chóng trên tấm lá chắn, cuối cùng nổ tung, theo đó hai đạo thân ảnh cũng dần xuất hiện.
Phút cuối cùng Lý Thiên Vũ đã kịp thời xuất hiện cứu lấy Hạ Như Ảnh, ôm lấy thân thể như là ngọc bên trong lòng ngực một mùi hương thoan thoản truyền đến làm hắn lại có hùng tâm bảo vệ nữ nhân này.
“Luôn miệng bảo là yêu thương, nhưng lại ra tay không một chút nương tình! Đúng là một kẻ lòng lang dạ sói mà!”.
Lý Thiên Vũ cười nhạt, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ xem thường và châm chọc đến cực điểm.
Cùng lúc thân thể Lý Thiên Vũ hạ xuống, hai chân phát lực sau đó bàn chân đạp mạnh mượn phản chấn thân hình phóng thẳng lên cao, dư ba chấn cho ngọn núi ầm vang sụp đổ nhân cơ hội này Hạ Như Ảnh thân hình nhẹ chuyển đi sang ngọn núi bên cạnh, ngồi lên một tản đá nhỏ.
Hạ Như Ảnh ánh mắt cụp xuống, bàn tay đặt lên cây đàn, rồi ngón tay bỗng ấn mạnh xuống. Máu tươi trào ra từ lòng bàn tay nàng, gần như ngay lập tức, cây đàn tranh bị nhuốm một màu huyết hồng sắc!
Theo đó, huyết sắc chuyển động trên cây đàn, một thứ sức mạnh kỳ dị cũng tỏa ra theo ánh huyết quang, dần dần những đường vân kỳ dị trên thân đàn cũng nhuộm đỏ màu máu, phía tận cùng càng thêm bắt mắt là một cây đại thụ khí thế cường đại dần hiện lên.
-Phượng Hoàng Triều Âm Khúc!
Hạ Như Ảnh ánh mắt lăng lệ, giọng nói nhẹ nhàng của nàng một lần nữa vang lên, huyết quang cuộn trào, cuối cùng ngưng tụ lại phía sau lưng nàng thành một gốc cây cổ thụ to lớn, cổ thụ khẽ rung lên, cành lá đung đưa, một đạo âm thanh như từ thời thiên địa sơ khai vang vọng lên.
Sóng âm kỳ lạ lan tỏa bao trùm cả thiên địa, phía trước mặt Mạc Lang không gian bị méo mó như là động lại, xung quanh hiện ra từng câu phạn văn, từng ký tự cổ xưa dần hiện lên bao trùm thiên địa.
Cùng lúc, trên cây cổ cầm máu tươi thẩm thấu, rất nhanh trên cây đàn tranh hoa văn một đầu phượng hoàng đang dang rộng đôi cánh hiện lên, phía sau cây đại thụ vang lên một tiếng lảnh lót phượng minh.
Oh-oh!
Sau tiếng hót vang, từ trong thân cây một con Phượng Hoàng phóng lên cao, xung quanh hỏa diễm khuếch tán như muốn bóp méo không gian.
Phượng Hoàng hai cánh đập mạnh, thân hình hướng lên mà đi hai cánh lúc này như là hai cây thiên đao sắc bén dị thường, Phượng thể trên cao xoay tròn, từ hai cánh vô số đạo hỏa nhận bay ra phong kính đường lui của Mạc Lăng.
Tiến độ: 100%
237/237 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan