Chương 78: Ngoại truyện 7: Vở kịch nhỏ
Lúc Chu Đình Trạo gọi đến, Tang Như vừa ăn cơm mừng giao thừa xong.
Cô đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại, giọng nói của Chu Đình Trạo vang lên cùng lúc với tiếng pháo hoa nổ xa xa.
“Giao thừa vui vẻ.”
Khóe môi cô vô thức cong lên, Tang Như cũng chúc anh câu: “Giao thừa vui vẻ.”
Ở bên Chu Đình Trạo khá ồn ào, dường nhu anh vừa đổi đến nơi khác yên tĩnh hơn, thế nên giọng nói truyền qua điện thoại cũng càng thêm rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ăn cơm chưa?”
Nhắc đến đây Tang Như lại cảm thấy vừa giận vừa tủi: “Mới ăn xong.”
Chu Đình Trạo liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn tám giờ tối, anh hỏi: “Sao ăn muộn thế?”
“Đồ ăn ở nhà hàng vừa ngon vừa đẹp, nhưng lúc nãy xem trên vòng tròn bạn bè (*) em thấy cơm nhà hình như trông còn ngon hơn, thế là em quyết định tự mình xuống bếp nấu.”
(*) vòng tròn bạn bè tương tự như new feed trên Facebook.
Chu Đình Trạo kiên nhẫn lắng nghe: “Sau đó thì sao?”
“Em đọc hướng dẫn làm món nấm cải xào dầu hào, thấy cũng khá đơn giản,” nói đến đây Tang Như không khỏi thở dài, “thế rồi lúc nấu em không cẩn thận để dầu quá nóng, cháy nồi…”
Chu Đình Trạo cau mày: “Em có sao không?”
“Không sao cả,” Tang Như tự kể cũng thấy chuyện này quá lạ đời, cô cười thành tiếng, “Chỉ có điều bữa cơm giao thừa trở thành hiện trường chữa cháy luôn rồi.”
Pháo hoa nổ ở đằng xa tạo thành nhiều hình dạng tuyệt đẹp trên bầu trời, tiếng cười khẽ của Chu Trạo truyền từ câu kia đến, chạy qua một dòng điện lưu càng để lộ ra vẻ dịu dàng, gợi cảm. Tang Như khẽ siết điện thoại, trong đầu nghĩ, dường như trái tim của cô cũng đang nở rộ như những bông pháo ngoài trời kia.
Tiếng hít thở xuyên qua điện thoại, sau một thoáng yên lặng, Tang Như nghe Chu Đình Trạo nói: “Không sao là tốt rồi, sau này muốn vào bếp thì nhớ gọi anh.”
“Gọi anh làm gì cơ?” Tang Như cố ý hỏi.
Chu Đình Trạo khựng lại một lát, rồi cất giọng mang theo ý cười: “Anh ở bên cạnh giúp em dập lửa.”
“Anh!” Tang Như nghẹn lời, vừa giận vừa buồn cười.
“Được rồi,” Chu Đình Trạo không trêu cô nữa, anh nói, “Sau này cứ để anh xuống bếp nấu cho em ăn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tang Như hừ nhẹ một tiếng, khóe môi đuôi mày đều ánh lên màu lấp lánh như ánh sáng rực rỡ ngoài trời.
Cô mở cửa sổ ra, nhìn những bông hoa nhỏ vừa nhú trong chậu, cô chia sẻ những gì mình thấy với người bên kia điện thoại.
Chu Đình Trạo vẫn yên lặng nghe cô nói mà chẳng nói thêm lời nào, Tang Như ngập ngừng gọi anh: “Chu Đình Trạo?”
“Ừm.”
“Sao anh không nói gì cả?”
Cô nghe anh khẽ thở dài, Chu Đình Trạo nói: “Mau dẫn anh về nhà đi cún con.”
Pháo hoa không ngừng nổ trên bầu trời, Tang Như nói: “Nóng lòng muốn gả cho em quá nhỉ, không rụt rè chút nào luôn.”
Chu Đình Trạo cười: “Ừm, muốn gả cho em mà.”
Một lúc lâu sau, Tang Như chăm chú nhìn đóa hoa nhỏ đang run lên trước gió, rồi thì thầm nói: “Chu Đình Trạo, em nhớ anh.”
-
Dì giúp việc về quê ăn Tết, cơm nước trong nhà có thể đặt ở bên ngoài nhưng bát đũa ăn xong phải tự rửa. Tang Như và bố mẹ bị giày vò một hồi, cuối cùng cũng thầm thừa nhận rằng việc nhà không phải việc mà ai muốn làm đều có thể dễ dàng làm được.
Sau khi thu dọn xong, Tang Như nhận tiện cắt thêm một đĩa hoa quả, rồi lên phòng khách ngồi cùng bố mẹ xem chương trình Gala Năm Mới trên tivi.
Cô ngã người lên sô pha chơi điện thoại, vừa chạm vào biểu tượng Wechat, lập tức một loạt tin nhắn chúc Tết ập đến.
Nhưng người đầu danh sách lại không một lời thăm hỏi.
Sao thế nhỉ, sao không thấy gọi điện cũng không thấy nhắn tin?
Tang Như nghiêng đầu cầm lấy quả cherry trong đĩa, rồi khép răng, để dòng nước ngọt thanh tràn vào miệng. Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Chu Đình Trạo một hồi, rồi thuận tay sửa lại biệt danh cho anh.
Vừa sửa xong, một tin nhắn mới liền xuất hiện.
[Trai đểu: Anh thấy rồi, hoa nhà em nở rất đẹp.]
Tang Như tiện tay gõ dấu hỏi chấm để trả lời cho tin nhắn kỳ lạ anh vừa gửi tới.
Bỗng động tác nhai của cô khựng lại, cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Tang Như nhanh chóng đứng dậy, mang dép lê vào rồi chạy như bay ra ngoài, đến hạt cherry trong miệng cũng bị cô vô tình nuốt xuống.
Bố mẹ ở phía sau hỏi vọng đến: “Sao thế? Đi chậm thôi.”
“Không sao ạ! Con về liền!”
Vừa mở cửa ra, bước chân của Tang Như đã bất ngờ dừng lại. Cách đó mấy mét, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn tường, là một bóng người cao ngất đang đứng đó.
Điều ước đầu tiên của năm mới đã được thực hiện, Tang Như bước đến, vội vàng nhận lấy điều ước của mình.
Chu Đình Trạo mở rộng vòng tay nhìn cô chạy đến, rồi để mặc cô chui người sưởi ấm trong áo khoác anh.
“Sao anh đến đây?”
Chu Đình Trạo hôn lên đỉnh đầu cô: “Không phải em nói em nhớ anh sao?”
Trên hông bị cô không đau không ngứa véo một cái, trong ngực truyền đến tiếng nói lúng búng: “Em tưởng là có ai đó gấp gáp không đợi được muốn gả cho em ngay chứ.”
Chu Đình Trạo cười khẽ, bàn tay hơn dùng sức, đột nhiên cứ thế bế cô lên. Tang Như vô thức dùng chân kẹp người anh lại, hai tay cũng vòng lên ôm lấy cổ anh, khẽ la lên: “Làm gì đấy!”
“Lên xe rồi nói.”
Xe không khởi động, đèn không bật, yên tĩnh đến độ gần như biến mất giữa bóng đêm.
Tang Như được anh đặt lên ghế phó lái, chờ Chu Đình Trạo ngồi vào ghế lái, cô cố tình hỏi: “Không bật đèn thế này là vì sợ bố mẹ em phát hiện phải không?”
Nào ngờ anh lại thản nhiên đáp: “Ừm.”
“Vậy anh đến đây yêu đương vụng trộm với em à?”
Chu Đình Trạo xoa xoa tay cô trong lòng bàn tay, rồi lại đáp lời cô bằng một tiếng ‘Ừm.’, anh hỏi: “Em có lạnh không?”
“Không lạnh,” Tang Như bĩu môi, “Sao anh giống bố em thế?”
Động tác của Chu Đình Trạo chậm lại, giọng điệu đều đều: “Không giống đâu.”
Tang Như vui vẻ: “Không giống chỗ nào?”
Chu Đình Trạo mặc kệ cô, tầm mắt dừng trên đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người.
Tang Như rút tay lại, lật lòng bàn tay về phía anh rồi chớp chớp mắt nói: “Lì xì lì xì.”
Chu Đình Trạo ngước mắt nhìn cô, Tang Như nhướng mày, liền thấy anh thật sự lấy từ trong ngăn chứa đồ ra một phong bao đỏ, đặt vào tay cô.
Nặng nặng, cầm khá chắc tay.
Tang Như vui vẻ nhận lấy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Xem em là con nít thật hả?”
Chu Đình Trạo: “Chứ em không phải con nít à?”
“Không phải.”
“Chỉ có con nít mới làm cháy nồi thôi.”
Tang Như: “… Không cho anh nhắc nữa!”
Chu Đình Trạo khẽ vỗ đầu cô: “Năm mới vui vẻ, mau ăn chóng lớn.”
“Không cần lớn nữa đâu,” Tang Như không kìm được kích động, đầu óc như bị chạm mạch, bao lì xì cũng ném sang một bên, rồi cầm tay Chu Đình Trạo đặt lên ngực mình: “Em ‘lớn’ lắm rồi.”
Chu Đình Trạo thoáng ngây người, sau đó không nhịn được cười rộ lên, anh lót một tay sau người cô, rồi đẩy cả người cô về trước, tay còn lại vẫn đặt trước ngực cô.
Chu Đình Trạo cúi đầu, cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, lòng bàn tay bóp nhẹ một cái, thấp giọng nói: “Ừm, thật sự không nói xạo.”
Truyện được đăng tải đầy đủ nhất tại Lustaveland.com
Cảm giác tê dại thoáng chốc lan ra, như có như không chạm vào công tắc dục vọng trong người cô.
Tang Như thấp giọng nói: “Buông tay ra đi.”
Không khí dần ái muội, Chu Đình Trạo trầm giọng đáp: “Không buông.”
Tang Như ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Đình Trào, rồi bỗng hỏi một câu không chút liên quan: “Anh nóng không?”
Anh cười rất khẽ, hơi thở rót vào môi cô, và một nụ hôn cũng theo đó rơi xuống.
Anh luôn mãnh liệt như thế, nụ hôn sâu này như muốn nuốt chửng Tang Như vào bụng, khiến cô suýt nữa thở không ra hơi. Nhưng cô vẫn không muốn nhượng bộ, cố dốc hết sức lực để đáp trả lại nụ hôn này của anh.
Cảm nhận được người trong lòng đang nhiệt tình đáp lại, Chu Đình Trạo mút thật mạnh lên môi cô, thở gấp hỏi: “Nhớ anh không?”
Tang Như đổi tư thế ngồi thẳng lên người anh, rồi dán chặt thân thể hai người vào nhau, đáp: “Không nhớ.”
Giây sau cô liền cảm thấy ngực mình được thả lỏng ra, Chu Đình Trạo dọc theo vạt áo cởi áo lót cô ra, rồi bao lấy bộ ngực mềm mại trong lòng bàn tay.
“Nhớ không?”
Tang Như khẽ thở dốc, đáp: “Không nhớ.”
Chu Đình Trạo lập tức vén vạt áo cô lên, rồi há miệng ngậm lấy đầu ngực cô.
Viên thịt mẫn cảm kia bị đầu lưỡi khiêu khích, kéo theo đó là những âm thanh ướt át không ngừng vang lên. Bàn tay vẫn còn đặt bên hông cô của Chu Đình Trạo, nhẹ nhàng xoa nắn như muốn ép người trong lòng vào ngực mình.
Ngón tay Tang Như đan vào tóc anh, cô cắn môi ngăn đi những tiếng rên rỉ. Một bên ngực bỗng nhiên bị hút mạnh, rốt cuộc cô cũng nhịn không nổi nữa, gương mặt đang cọ vào tóc anh yêu kiều rên lên một tiếng.
Chu Đình Trạo ngẩng đầu, khuôn mặt vì vùi vào ngực cô nên đã ửng hồng, anh lại hỏi: “Có nhớ anh không?”
Giọng nói của cô như sắp hóa thành nước, theo bóng đêm mơ hồ chảy vào tai anh: “Nhớ.”
“Nói lại lần nữa.”
Tang Như cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, rồi khàn giọng nói: “Em nhớ anh lắm.”
Chu Đình Trạo ném tất cả khả năng kiềm chế của mình đi, anh duỗi tay cởi thứ đang che đậy dưới thân cô ra, trầm giọng hỏi: “Muốn không?”
Ngón tay anh không chút rào cản chạm lên mông cô, Tang Như gục đầu đáp trên vai anh: “Muốn.”
Vừa dứt lời, cô liền nghe được âm thanh mở khóa kéo, một thoáng sau côn thịt đã chạm đến tiểu huyệt.
Tang Như đợi anh tiến vào trong lo lắng, lúc vật cứng kia chạm đến miệng huyệt cô bỗng muốn rút lui, mông mềm hơi lùi về sau, nhưng lại bị Chu Đình Trạo kéo về lại.
Anh cọ quy đầu lên môi tiểu huyệt, mút lấy vành tai cô rồi thấp giọng nói: “Em muốn mà, đừng chạy.”
Tang Như có thể cảm nhận được tiểu huyệt của mình đang co rút theo câu nói của anh, dường như mật hoa bên trong còn bị anh cọ đến nhỏ nước, cô muốn siết chặt lại thì bỗng nhiên đã bị một vật cứng mở ra.
Chu Đình Trạo bị cô kẹp quá chặt, bàn tay đang bóp mông cô dùng thêm sức: “Cắn anh nhẹ thôi.”
“Em đâu có…”
Nói thế, nhưng Chu Đình Trạo vẫn cảm thấy cô đang dùng thêm sức để kẹp mình chặt hơn. Anh nâng mông cô lên đâm thẳng đến nơi nhạy cảm khiến cô thở dốc không ngừng.
Chu Đình Trạo vén vài sợi tóc đang xõa trên khuôn mặt cô ra sau tai, rồi áp đầu của xuống, môi chạm môi, dùng giọng điệu thì thầm nói với người mình yêu: “Bé cưng, thoải mái không?”
Điểm mẫn cảm bị anh hết lần này đến lần khác chạm vào, khiến giọng nói của Tang Như run run, tiếng ‘Ừm’ cũng mơ hồ không nghe rõ.
Tần suất ra vào của Chu Đình Trạo càng nhanh hơn, thấy đuôi mắt cô đã phiếm hồng, nước mắt rưng rưng chực trào trong khóe mắt, anh mềm lòng nhưng ngoài miệng vẫn bắt ép cô: “Em nên gọi anh là gì?”
Trong lòng Tang Như biết anh muốn câu trả lời nào, nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, cố nhịn lại cảm giác như thủy triều dưới hạ thân, cô run rẩy đáp: “Trai đểu…”
Chu Đình Trạo mất một lúc lâu mới hiểu được ý cô, bên dưới càng tàn nhẫn đâm rút, giận đến bật cười nói: “Gọi lại.”
Tang Như ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh rồi dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt, bên dưới cô nâng mông cọ cọ mấy cái lấy lòng anh, dịu giọng gọi: “Chồng, chồng ơi…”
Pháo hoa xa xa nở rộ không dứt, bọn họ như cặp tình nhân cư ngụ trong bóng tối đang dùng thân thể và dục vọng đóng dấu say sưa lên người nhau.
Trong giây phút Tang Như run lên vì cao trào, Chu Đình Trạo vuốt ve dọc sống lưng cô, hôn nhẹ lên làn tóc rồi rót lời chúc ấm áp của mình đến bên tai cô:
“Cún con, năm mới vui vẻ."
-
HẾT