Chương 77: Ngoại truyện 6: Quỹ đạo cũ (3)

22/04/2025 10 5.0

Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Kim đồng hồ tích tắc quay, lúc này đã hơn 23 giờ 20 phút.

Chu Đình Trạo nhìn đồng, rồi quay đầu nhìn người nào đó bên trong tiệm thuốc, đến giờ bọn họ đã ở cạnh nhau ba tiếng đồng hồ rồi.

Cánh cửa mở ra, Tang Như đẩy cửa bước ra ngoài, đưa thuốc cho anh rồi nói: “Đã bảo anh ngồi trên xe đợi tôi rồi mà?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ra hóng gió một chút.”

“Ừm,” Tang Như lặp lại những lời dặn của người bán thuốc với anh, “Nước khử trùng nên dùng bây giờ, còn thuốc mỡ này là để tiêu máu bầm, rửa sạch vết thương rồi bôi mỗi ngày hai lần.”

Chu Đình Trạo vừa nghe cô nói vừa nhìn vào túi thuốc: “Ừm, cảm ơn cô.”

Lúc nói lời cảm ơn, anh hướng mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt ấy như ẩn chứa cơn lốc xoáy sâu hút. Tang Như đã chấp nhận người đàn ông này là đối thủ không đội trời chung với mình, nhưng cô lại không ngờ rằng có một ngày lại bị ánh mắt anh làm cho xao xuyến.

Cô dời tầm mắt đi, nói: “Vậy tôi về trước đây.”

“Khoan đã.”

“Hửm?”

Chu Đình Trạo mặt không đổi sắc nói: “Đau quá.”

Tang Như: “Hửm?”

“Có lẽ phải bôi thuốc ngay bây giờ rồi,” Chu Đình Trạo nói, “Có thể phiền cô giúp tôi một chút không?”

Nghiêm túc mà nói, cô cũng được xem là thủ phạm gây ra thương tích trên người anh, thế nên Tang Như không tiện từ chối, chỉ có thể đáp: “Không phiền đâu.”

Cô lấy nước khử trùng và bông gòn trong túi ra, liếc nhìn bốn phía rồi hỏi: “Làm ở đây hả?”

“Ừm.”

Lúc này, con đường dưới tiểu khu chỉ có lác đác vài người qua lại, nhưng xe cộ đi ngoài đường thì không ít.

Tang Như đặt nắp lọ nước khử trùng vào tay Chu Đình Trạo, lấy tăm bông chấm lấy một chút nước khử trùng rồi duỗi tay lên, nói: “Anh cúi thấp xuống một chút.”

Chu Đình Trạo theo lời cô, hơi cúi người về phía trước, khuôn mặt kia thoáng chốc phóng đại trước mắt cô, lông mày anh rất dày, vết thương trên trán kia như thể đang thêu hoa trên gấm quý.

Tang Như cố ngăn dòng suy nghĩ miên man của mình lại, vờ như bình tĩnh, nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh.

“Xúy…”

“Đau hả?”

“Không đau.”

“Tôi sẽ nhẹ tay hơn.”

Tang Như giảm lực tay lại, động tác trên tay càng cẩn thận hơn. Cô chăm chú nhìn vào vết thương, nhưng vẫn nhận ra tầm mắt anh dường như chỉ dừng lại trên gương mặt mình.

Xúc cảm lành lạnh chạm vào da thịt, lúc gió đêm thổi qua, liền khiến vết thương vừa đau vừa tê dại.

“Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế?” Tang Như bất ngờ hỏi.

Chu Đình Trạo im lặng một hồi, rồi nói: “Đã lâu rồi không gặp lại.”

Tang Như liếc nhìn anh, rồi tiếp tục xử lý vết thương, cô cười nói: “Không phải chúng ta đã hàn huyên với nhau rồi sao?”

Chu Đình Trạo không nói gì, Tang Như cũng không lên tiếng.

Dẫu anh có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì không thích nói chuyện vẫn là tật xấu của anh.

Miệng vết thương đã xử lý xong, thấy anh còn chưa đứng dậy, Tang Như nhắc nhở: “Xong rồi.”

Chu Đình Trạo “Ừm” một tiếng bằng giọng mũi, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Không gian bỗng nhiên vô cùng yên tĩnh, vạn vật xung quanh như dần lui đi, chỉ còn lại im lặng, ánh mắt và nhịp đập con tim mơ hồ giữa hai người.

Tang Như mở miệng nói, tông giọng cũng không giảm xuống: “Không về sao?”

Lông mi của anh rất dài, lúc rũ xuống không biết đã che đi bao nhiêu tâm tư không tên trong đôi mắt anh, ánh mắt mang theo cảm giác tồn tại mạnh mẽ ấy rốt cuộc cũng dần biến mất.

Chu Đình Trạo đang muốn lui người về sau, bỗng nhiên khoảng cách anh không dám phá vỡ bị rút ngắn lại, người nãy giờ anh đã lớn mật ngắm nhìn, đột nhiên ghé người đến. Trong mấy giây không kịp phản ứng, cánh môi anh thoáng chốc đã truyền đến cảm giác nóng ẩm.

Cái chạm khẽ ấy, khiến anh khựng lại trong kinh ngạc, đôi mắt trợn to không nói thành lời.

Còn thủ phạm thì lại xem như chưa có gì xảy ra, cô nói: “Ngủ ngon.”

-

Chu Đình Trạo mất ngủ mấy ngày liền, vì vừa nhắm mắt lại anh liền nhớ đến cái hôn như chuồn chuồn lướt và câu chúc ngủ ngon trước khi cô rời đi. Tên cô trong danh sách tin nhắn chưa từng sáng lên, Tang Như không hề đưa ra bất kì lời giải thích nào cho cử chỉ thân mật tối đó của mình.

Giờ nghỉ trưa, Chu Đình Trạo đang định vào phòng trà, thì tình cờ nghe được câu chuyện phiếm của những đồng nghiệp nữ bên, có người nói: “Làm sao đây, mấy ngày rồi mà vẫn không thấy anh ấy liên lạc cho tôi.”

Một người khác ngạc nhiên hỏi: “Không phải lần trước anh ta hôn cô sao?”

“Đúng là có hôn rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định quan hệ…”

Chu Đình Trạo chột dạ, đứng bên ngoài nghe bọn họ nói tiếp.

“Anh ta mập mờ với cô à? Đúng là đồ đểu.”

Nữ chính thở dài, ảo não nói: “Ai bảo tôi thích anh ấy trước chứ.”

“Thế thì đã sao, cô còn chưa tỏ tình cơ mà, anh ta đối xử với cô như thế đâu có nghĩa cô phải biết ơn điều đó. Đừng là người anh ta vừa vẫy tay đã cun cút chạy tới, cô phải trở thành người phụ nữ anh ta muốn có mà không có được, hiểu chưa?”

“Haizzz, thôi để sau hẳn nói.”

Lúc bước ra ngoài, bọn họ liền phát hiện Chu Đình Trạo đang đứng ở cửa, vội vội vàng vàng chào: “Chu tổng…”

Chu Đình Trạo định thần, gật gật đầu, rồi lướt qua bọn họ đi vào phòng trà.

Lời bọn họ vừa nói, dường như cũng có lý…

-

Giờ tan làm, Chu Đình Trạo còn cố ý ở lại thêm vài tiếng rồi mới rời đi.

Lúc thang máy xuống tầng mười sáu, tình cờ cô cũng bước vào, khiến hai người không khỏi sững sốt nhìn nhau.

Trong tháng máy không có ai, bọn họ một trước một sau đứng vào trong, cũng không ai nói gì với ai. Sau khi xuống thêm một tầng, có một đám người nữa bước vào, Tang Như không kịp đề phòng bỗng bị ép lảo đảo lùi về phía sau, cánh tay cô bị một đôi tay nắm  lấy, độ ấm xuyên qua lớp áo ủi lên da thịt cô.

“Cô ổn chứ?”

Tang Như không quay đầu, đáp: “Không sao.”

Đôi tay kia buông cánh tay cô ra, rồi quay về tư thế cũ.

Chỉ có điều lúc này bọn họ đứng rất gần nhau, phía trước lại có thêm vài người đi vào, Tang Như cảm thấy chỉ cần mình lui thêm xíu nữa sẽ dính sát trên người Chu Đình Trạo mất.

Hai người đều có tâm sự riêng, bỗng nhiên thang máy rung lên, sau đó là bóng tối bao trùm cả thang máy, khiến đám người bên trong hoảng loạn, mồm năm miệng mười ồn ào không thôi.

Người hoảng sợ sẽ bắt đầu khua tay múa chân, Tang Như bị ép ngã về phía sau, trước khi ngã khuỵu xuống, cô đã được Chu Đình Trạo lập tức giữ lại.

Anh cúi đầu, giọng nói vang lên bên tai cô: “Sao rồi?”

Tang Như lắc đầu, đáp: “Không sao.”

“Mọi người bình tĩnh, cứ bấm nút báo động trước đã.” Điện thoại di động không có tín hiệu, không cách nào liên lạc được với bên ngoài, Chu Đình Trạo cao giọng nói với mọi người.

“Được.” Xung quanh có người đáp lại.

Hai, ba ánh đèn điện thoại được bật lên, thế nên trong tháng máy lúc này cũng không quá tối.

“Hẳn là sẽ có người đến sửa ngay thôi, mọi người cứ yên tâm đợi một lát.”

Có vài người bẩm sinh đã có khả năng lãnh đạo cũng sẽ có luôn năng lực khiến người khác an tâm. Trực giác của Tang Như cảm nhận được những đặc điểm đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành trên người anh, và cảm giác hoảng sợ cũng theo đó dần tan biến.

Những người quen biết nhau bắt đầu trò chuyện, anh và cô bị ép sát vào một góc, Chu Đình Trạo nói: “Đừng sợ.”

“Tôi không sợ.” ba chữ này đã đến bên miệng, lại bị cô nuốt xuống.

Vật cứng phía sau không cho phép cô phớt lờ, trước khi thang máy gặp sự cố đã mơ hồ chống lên người cô.

Dạo này trong phòng làm việc, cô hay nghe đồng nghiệp kể chuyện yêu đương, còn so đo xem người yêu ai ngọt ngào, lãng mạn hơn, những lúc như thế Tang Như lại vô thức nhớ đến anh.

Ham muốn đang trỗi dậy, khao khát yêu, khao khát được làm tình, những suy nghĩ này càng lúc càng ngông cuồng xuất hiện trong tâm trí Chu Đình Trạo.

Tang Như quay đầu, gạt sự kiêu ngạo sang một bên, thấp giọng làm nũng: “Không được, tôi sợ quá.”

Chu Đình Trạo thoáng sững sốt, anh trầm giọng nói: “Sẽ ổn nhanh thôi, nếu sợ cứ nắm lấy áo tôi.”

Tang Như ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, rồi duỗi tay về phía sau cố nắm lấy vạt áo anh, nhưng lại chẳng thấy vạt áo đầu, ngược lại còn nắm nhầm tay anh.

“Không phiền chứ?”

Ngón tay Chu Đình Trạo run lên: “Tùy cô.”

Bàn tay mềm mại như không xương chủ động nắm lấy tay anh, ngón tay cô cũng yên phận, thỉnh thoảng còn di chuyển một chút, khiến trái tim thiện lương của anh cũng dần bị gãi đến ngứa ngáy.

Cô hơi căng thẳng, cứ nhích tới nhích lui, hết lần này đến lần khác lại cọ lên đũng quần của anh. Nơi ấy vốn đã cháy bừng bừng, giờ đây lại bị mông cô cọ xát nên càng cháy mãnh liệt.

Tang Như ung dung làm chuyện xấu, nghe thấy anh ở sau lưng khẽ rên lên một tiếng, cô cười thầm, vờ như không biết chuyện gì xảy ra, hỏi: “Anh sao thế? Không thoải mái à?”

“… Không sao.”

Yên ổn chốc lát, bỗng cảm giác không trọng lượng ập đến, thang máy bắt đầu trượt nhanh xuống dưới. Tang Như vô thức nắm chặt lấy tay anh, giây sau eo cô đã bị ai đó siết lại, Chu Đình Trạo đổi vị trí với cô, anh đẩy cô vào góc tường, dùng thân mình bảo vệ cho cô.

“Đứng sát vào vách đi,” Giọng nói của Chu Đình Trạo cũng mang theo chút sợ hãi, anh lót tay sau gáy cô, rồi nói: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Cũng may thang máy vừa rơi xuống vài tầng là dừng lại, nhưng nhân viên sửa chữa khẩn cấp lúc này vẫn còn chưa tới. Trái tim Tang Như dần bình ổn lại, bấy giờ cô mới nhận ra tư thế đứng của bọn họ vô cùng mập mờ.

Cô khẽ chọc tay vào ngực Chu Đình Trạo: “Anh đè lên tôi rồi.”

“Xin lỗi.” Chu Đình Trạo đang định lùi về sau một chút, bỗng một người phía trước chen đến, khiến cả người anh dán hẳn vào người cô.

Tang Như rên khẽ một tiếng, hơi thở của cô phả lên cổ anh, vừa đáng yêu vừa hấp dẫn, như thể đang… thở dốc.

Chu Đình Trạo tự nhắc nhở mình đây không phải lúc nghĩ đến chuyện này, nhưng câu nói tiếp theo của cô lại khiến anh càng thêm ‘cứng’.

“Chu Đình Trạo…”

Cô rất ít khi gọi tên anh, chứ đừng nói đến giọng điệu nhẹ nhàng như lúc này. Chu Đình Trạo hơi cúi đầu: “ Hửm?”

Tang Như vùi đầu vào cổ anh, dùng tông giọng chỉ hai người nghe thấy, nói: “Có phải anh ‘cứng’ rồi không?”

“…”

“Phải không?”

Chu Đình Trạo khẽ thở dài như đang buông bỏ phản kháng: “Ừm…”

Cô thấp giọng cười, hơi thở nóng ẩm muốn lấy mạng phả lên cổ anh, tiếp đó là những nụ hôn không ngừng rơi lên nơi đó.

Chu Đình Trạo dùng sức siết chặt eo cô, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Nếu có thể ra ngoài, chúng ta làm tình đi.”

-

Đây là lần đầu tiên cô và anh bước chân vào khách sạn này, và bấy giờ họ cũng không hề hay biết sau này đây sẽ là nơi bọn họ thường hay tới lui nhất.

Tang Như bảo Chu Đình Trạo đi tắm trước, không ngờ khi van nước vừa mở ra, cô đã trần như nhuộng đẩy cửa xông vào, rồi đè anh lên tường, quấn quít hôn môi.

Mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể cô đều mềm như bông, lòng bàn tay mịn màng, khiến người ta muốn tức khắc nắm chặt hơn.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn khiến anh ngày đêm thương nhớ lần trước, cô như một quả cầu lửa, lao thẳng vào người anh mang theo sức nóng rừng rực như muốn thiêu đốt cả anh.

Môi răng nhiệt tình quấn quít lấy nhau, bàn tay cô lặng lẽ đi xuống, nắm lấy côn thịt của anh, rồi cảm thán nói: “Lớn quá…”

Chu Đình Trạo không nhịn nỗi nữa, anh cố ngậm lấy môi cô để ngăn cô nói ra những lời phóng túng như muốn lấy mạng anh.

Nước trong bồn tắm đã đầy một nữa, Tang Như ra hiệu cho anh ngồi xuống, rồi sau đó ngồi thẳng vào lòng anh, nói: “Tắm chung nào.”

Chu Đình Trạo đỡ lấy cô, khàn giọng nói: “Đừng nghịch.”

“Lúc nãy chính anh ‘đè’ lên tôi mà,” Tang Như cọ mông lên côn thịt bên dưới, “Cách một lớp quần vẫn cảm nhận được đấy.”

Chu Đình Trạo không lên tiếng, Tang Như ôm cổ anh rồi ghé sát đến thì thầm bên tai: “Lúc ở trong thang máy tôi đã muốn nói với anh rằng, nếu yên lặng ‘cắm’ vào thì cũng không ai phát hiện được đâu…”

Vầng trán nổi gân xanh, Chu Đình Trạo cắn răng nói: “Đừng nói nữa.”

“Sao lại không nói nữa?” Tang Như hỏi, “Anh chịu không nổi hả?”

Đôi mắt anh ánh lên ánh lửa, mãi một lúc lâu sao mới gằn ra được chữ: “Ừm.”

Tang Như nghiêng người cười trong lòng anh, chốc sau mới dừng cười, nói: “Không tắm nữa, đi ‘ăn’ thôi.”

Chu Đinh Trạo không kịp phản ứng: “Đói bụng sao? Để tôi đi gọi cơm.”

Tang Như cầm tay anh, rồi đặt nó lên bụng mình: “Không phải ‘đói’ ở đây.”

Chu Đình Trạo im lặng.

Anh phát điên rồi.

Lau khô người hai, ba lần, Chu Đình Trạo ôm kiểu công chúa bế cô lên giường.

“Muốn bắt đầu từ đâu trước?” Tang Như chống tay sau lưng, nghiêng đầu hỏi anh.

Thân thể của cô như định nghĩa của từ ‘hoàn mỹ’, Chu Đình Trạo cúi người, chống tay xuống, tầm mắt rơi lên đôi môi cô: “Ở đây, được không?”

Anh rất thích hôn môi, Tang Như cũng không biết người khác có thể không, nhưng cô biết Chu Đình Trạo thực sự thích bước này nhất. Chỉ đợi cái gật đầu này của cô, cánh môi đỏ mọng đã lập tức được anh ngậm lấy.

Chu Đình Trạo hôn cô vô cùng đứng đắn, thấy thế Tang Như liền dắt tay anh, áp lên ngực mình: “Sờ ở đây nữa.”

Lực đạo từ nhẹ đến mạnh, bộ ngực mềm mại biến thành đủ hình đủ dạng trong tay anh. Đôi môi anh dời đi, ngậm lấy đầu ngực vào miệng, khiến Tang Như không khỏi ưỡn người để anh ăn thỏa thích.

Lưỡi anh liếm lên đầu ngực, khoái cảm run rẩy lan ra mang đến một cảm giác sảng khoái xa lại, khiến người ta như đang trầm mình dưới vực sâu.

Đây là lần đầu tiên kiến thức lý thuyết được đưa vào thực hành, Tang Như nóng lòng muốn được anh ăn trọn, cô thở dốc nói: “Ưm… Anh ăn chậm thôi…”

Chu Đình Trạo gần như hôn khắp nơi trên người cô, bỗng Tang Như dắt tay anh đặt xuống tiểu huyệt: “Sao không dám chạm vào nơi này?”

Anh thoáng chốc sững người, hoàn toàn không dám dùng lực tay, ngược lại áp lực cô tạo ra mỗi lúc một lớn, ngón tay theo sự điều khiển của cô đâm vào miệng huyệt lầy lội bên dưới.

“Chưa chịu vào nữa sao?”

Trên đường đi đến đây, cô đã ghé mua một hộp bao cao su, Tang Như mở hộp ra, xé gói rồi đeo lên cho anh.

Vừa tiến vào, cảm giác siết chặt đã bao bọc lấy anh, khiến Chu Đình Trạo không nhịn được rên lên một tiếng, anh lo lắng hỏi cô: “Có đau không?”

Tang Như nhíu mày đáp: “Đau…”

“Chặt quá… tôi lùi ra nhé?”

“Đừng,” Tang Như nắm chặt lấy cánh tay anh, “Do lâu rồi chưa ‘vào’ nên mới thế, anh chậm lại một chút,”

Như một gáo nước lạnh xối thẳng lên đầu, Chu Đình Trạo lặng im không nói nữa.

Anh biết rõ rằng cô là kiểu người dễ khiến người khác đem lòng yêu mến, thế nên mấy năm qua cô không thể không có mối tình nào, vì vậy lần đầu của cô cũng không tới lượt anh mơ tưởng tới. Nhưng lúc cô thẳng thừng nói ra như thế này, lại khiến anh không khỏi cảm thấy ghen tuông vô cớ.

 Cô lúc ở cạnh anh và lúc ở cạnh bọn họ cũng đều đáng yêu như thế sao? Bọn họ cũng thấy những dáng vẻ này của cô rồi sao?

Chu Đình Trạo không hỏi những thắc mắc này ra thành lời, vì quan hệ giữa bọn họ bây giờ vẫn chưa đến ngưỡng được phép can thiếp vào cuộc sống của nhau nhiều như thế. Nhưng anh nào hay biết, cái Tang Như gọi là ‘lâu rồi chưa vào’, thật ra chỉ là một cây gậy mát xa tự an ủi mà thôi.

Tang Như không phát hiện sự khác thường của anh, sau khi cô đã dần thích ứng, Chu Đình Trạo tiến công càng mạnh mẽ hơn, từng cú thúc đều đi sâu vào trong, khiến Tang Như run rẩy, rên rỉ: “Anh nhẹ thôi… ưm… côn thịt lớn quá…”

Anh hổn hển hỏi : “Như thế không tốt sao?”

Cô không đáp, Chu Đình Trạo tiếp tục tiến sâu hơn: “Không thích à?”

“Huhu chậm thôi, thích… thích…”

Nào ngờ Chu Đình Trạo đột nhiên như bị kích thích, anh ôm lấy vòng eo của cô rồi đâm đến chỗ sâu nhất. Gân xanh trên thân gậy ma sát vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể cô, khiến lý trí cô cũng theo đó dần tan biến.

Tang Như bị anh đâm rút không ngừng, lần đầu tiên trong đời ‘ân ái’ với người khác, liền bị người nào đó ‘làm’ đến sinh ra ảo giác.

Nghe nói lần đầu của đàn ông đều ‘ra’ rất nhanh, nhưng Chu Đình Trạo lại có thể ‘làm’ lâu như vậy, Tang Như cũng theo đó âm thầm xếp anh vào loại đàn ông đã ‘từng trải’.

Thế nên sau khi xong chuyện, Chu Đình Trạo từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới danh phận mà chỉ giúp cô tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc quần áo lại cho cô.

Trước khi đi cô còn trao cho anh một nụ hôn, rồi nói: “Hôm nay rất vui vẻ, lần khác gặp.”

Chu Đình Trạo biết đây không phải là lời hẹn hò của một đôi tình nhân, mà chỉ là một cuộc hẹn giữa hai người bạn giường mà thôi.

Chu Đình Trạo rời khỏi căn phòng ấy như chạy trốn, anh quay về nhà ngồi uống rượu đến nửa đêm, cuối cùng anh lại cảm thấy, chỉ cần ở cạnh cô thế này là tốt rồi, không cần quan tâm đến cách thức, cũng chẳng cần nghĩ đến thân phận.

Tang Như cũng không ngủ được, sau khi dục vọng qua đi, cô và anh trông khá lúng túng, cô chỉ đành vờ như ung dung rồi rời đi thật nhanh. Trong thế giới trụy lạc này, với biết bao kiểu quan hệ hỗn loạn, thì bạn giường là kiểu thường thấy nhất.

Muốn anh, không phải là ý niệm chỉ một lần thôi đã đủ thỏa mãn. Tuy trình độ làm tình của anh và cô vẫn chưa điêu luyện, nhưng khi đầu óc nóng lên thì chỉ có thể dùng xác thịt mở ra mối liên hệ giữa hai người, thế nên giờ phút này không còn cách nào khác, họ chỉ biết nói đến tình dục.

Khi đó, không ai biết đối phương đang nghĩ gì, cũng không hề hay biết, mối quan hệ của bọn họ sắp mở ra một bước ngoặt mới.

5.0
Tiến độ: 100% 67/67 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025