Chương 83: Một trò chơi nhỏ

27/04/2025 10 8.3

Bùi Hải ôm thương thế trở về nhà, vết thương trên vai đang không ngừng chảy máu nhưng hắn không dám đến bệnh viện để khâu vết thương lại, đi tới bệnh chữa trị hắn sợ sẽ có người tra ra như vậy rất phiền phức.

Lấy ra trong hộp y tế cồn, băng bông và kim chỉ Bùi Hải đi vào nhà tắm, cắn răng để không phát ra âm thanh quá to hắn trước sát trùng rồi từng đường kim đâm vào da thịt, từng chút một khâu lại vết thương.

Không biết qua bao lâu Bùi Hải đi ra ngoài, cả người mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, đôi mắt lim dim Bùi Hải sắp chìm vào trong cơn mê mang chuẩn bị rơi vào giấc ngủ sâu thì cảm nhận được không khí chung quanh đột ngột hạ xuống, một cơn gió nhẹ đầy u hàn bỗng thổi tới.

Bùi Hải biết có vấn đề nên vội tỉnh táo quan sát chỉ thấy ở giữa căn hộ có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế gỗ chăm chăm nhìn vào hắn.

Cái ghế gỗ khác lạ trong nhà hoàn toàn không có cái ghế nào như thế, bất quá trọng tâm chú ý của Bùi Hải bây giờ không phải là cái ghế mà là người ngồi trên nó, người này hắn không quen nhưng mới vừa đây thôi đối phương đã tặng cho hắn một dao rõ đau.

Nhìn chằm về người trước mặt Bùi Hải cảnh giác cao độ, đối phương thực lực cực mạnh thủ đoạn không tầm thường, chỉ mỗi việc tìm tới được căn nhà này đã đủ chứng minh đối phương là nhân vật cực kì nguy hiểm không nên đụng vào, có điều hắn hiện tại đã lỡ đụng vào rồi nên chỉ có thể gắng sức đi diệt trừ người ta thôi.

Không chút do dự Bùi Hải nhanh tay bỏ tay vào túi quần muốn tìm chiếc chìa khóa vật bất li thân cũng như là bùa hộ mệnh ra nhưng khi cho tay vào túi hắn mới sững sờ phát hiện hai chiếc chìa khóa đã không có ở trong đó.

“Tìm cái này sao?” Trần Phán nhẹ nhàng nhếch môi, búng tay lên một cái trước mặt hắn đã hiện lên hai chiếc chìa một trắng một vàng trôi nổi giữa không trung.

Bùi Hải nhìn hai chiếc chìa khóa ở bên đối phương thì tim đập nhanh lên một nhịp, hắn bàng hoàng không biết bây giờ nên làm như thế nào mới tốt, người ta quá mạnh mà hiện tại ác chủ bài đã nằm trong tay người luôn rồi thì còn đánh đấm gì nữa, bất quá hắn không rõ đồ trong người hắn bị lấy đi lúc nào bản thân lại không hề hay biết.

Trong lúc Bùi Hải nghi hoặc, cảm xác đan xen Trần Phán đã đứng lên nhìn vào Bùi Hải hỏi: “Ngươi biết thứ này được làm ra từ gì không?”

Nghe câu hỏi của Trần Phán, Bùi Hải trầm mặc không trả lời, thấy đối phương biểu hiện như vậy sắc mặt của Trần Phán lạnh xuống: “Xem ra ngươi biết, nếu ta đoán không lầm ngươi còn đang tạo ra nó.” Ánh mắt sắc bén Trần Phán nhìn chằm chằm vào chỗ giá sách.

Bùi Hải càng lúc càng hoảng loạn, hắn đứng lên tiến nhanh tới chỗ Trần Phán, dù biết sức lực không bằng người nhưng không thể để đối phương phá đi thành quả bao năm cố gắng của bản thân.

Khi tiến tới gần Bùi Hải vươn tay ra muốn cướp hai chiếc chìa khóa nhưng khi này hai mắt hắn hoa lên, tinh thần có chút mơ hồ khi tỉnh táo lại thì đã thấy bản thân đang ngồi trên ghế sofa, đối phương vẫn đứng ở đó, hai chiếc khóa vẫn trôi nổi bên cạnh người đối phương.

Bùi Hải trong lòng nghi hoặc nhưng rất nhanh hiểu được tình cảnh hiện giờ của bản thân, gã biết rõ bản thân lúc này đang nằm trong vùng không gian của người ta nửa bước giờ còn khó đi nói chi đến việc tấn công, chỉ có phá hủy nơi đây thì còn may ra có điều thực lực của hắn không đủ sợ rằng không phá được.

Bất lực Bùi Hải cắn răng tức giận, Trần Phán thấy thế cười lạnh: “Muốn nó sao, vậy nhận lấy.” Ngón tay chỉ chỉ hai chiếc chìa khóa sau đó kéo ngón tay chỉ về Bùi Hải, hai chiếc chìa cũng theo đó bay tới lở lửng trước mặt của Bùi Hải.

Bùi Hải do dự một chút, bất quá rất nhanh hắn đã vươn tay ra chụm lấy, nắm trong tay chìa khóa tự tin đã mất phút chốc trở về tràn đầy, chỉ thấy hắn đem chiếc chìa có màu trắng đâm mạnh vào tay rồi hô lớn: “Tất cả ra đây giúp ta giết kẻ trước mặt.”

Theo tiếng hô hào căn nhà rộng lớp nhanh bị phủ kín bởi một làn sương trắng, sương khói cũng không lâu lắm dần tan đi bên trong lộ ra vô số người có hình thù quái dị đang cầm trên tay dao kiếm, gậy gộc, còn có cả những người mang theo cả súng hiên ngang đứng ở hai bên người Bùi Hải.

Bùi Hải đưa tay chỉ về Trần Phán, những con người quái dị kia bắt đầu vặn vẹo cử động như một con rối chậm chạp tiến tới muốn lấy mạng kẻ được chỉ định.

Trần Phán thấy cảnh này hứng thú ngó nhìn muốn xem trong không gian của hắn bọn chúng có thể làm gì được, bất quá khi thấy mấy người mới xuất hiện đi được một lúc thì ngừng, không ai có thể tiếp cận đến hắn quá một mét, đến cả đạn dược bắn ra cũng chỉ lèo tèo bốc lên khói đen còn lại chẳng thấy có uy lực gì đáng gờm khiến cho Trần Phán mất hết cả hứng thú.
Nhấc tay búng thêm một cái nữa, không gian quanh người những kẻ kia liền nổi gợn sóng sau đó một cuộn lốc xoáy trong suốt nổi lên kéo mấy người quái dị vào trong.

Tiếng xương giòn gãy, tiếng la hét không cam tâm từ những kẻ quái dị đó vang lên, được một chút toàn bộ bị cuộn xoáy nuốt trọn tan biến thành hư vô, chỉ còn có duy nhất một mình Bùi Hải là còn ngồi ở ghế sofa mặt đối mặt với Trần Phán.

“Chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Trần Phán lên tiếng hỏi, trong câu nói rõ ràng thể hiện ra sự thất vọng tràn trề với đối phương.

“Khốn nạn!” Bùi Hải giận dữ, hắn biết người trước mặt khó đối phó nhưng không ngờ rằng khó đối phó như vậy.

Cắn răng hắn đem chiếc chìa khóa màu vàng đâm mạnh vào cánh tay làm giống như chiếc chìa màu trắng kia, hai chìa được lắp vào người toàn thân Bùi Hải đau nhức vô cùng thế nhưng giờ hắn không có thời gian để mà than vãn cho cơn đau của mình, xoay hai cái chìa cùng lúc Bùi Hải lần nữa hét lớn: “Ra đây đi!”

Theo tiếng hô của Bùi Hải trong không gian nơi đây bắt đầu hiện lên gợn sóng, không lâu sau tiếng khặc khặc vang vọng một người nằm sấp bò trườn, đầu xiêu vẹo lắc qua lắc lại bò ra từ điểm gợn, có điều khi người này bò ra nhìn thấy Trần Phán ở trước mặt thì hét lớn hai chữ: “Chết tiệt!” rồi tan làm muôn vàn làn khói đen chui vào điểm gợn sóng không gian còn chưa khép lại hoàn toàn kia.

Trần Phán khi này nhăn mày giơ tay ra làm hành động bắt lấy, tiếc thay không kịp chỉ có thể giữ lại một luồng khói đen ở lại, thế nhưng làn khói bị tóm nhanh chóng đã bốc lên một ngọn lửa đỏ rực trong tích tắc hóa thành tro bụi tan biến.

Trần Phán nhăn mày càng sâu, ẩn ẩn tức giận hiện rõ trên mặt, mà Bùi Hải thì một mặt đơ ra không hiểu vì lý do gì thứ thường ngày nói mình vô địch, không ngán một ai nay khi cần lại chạy nhanh đến như thế.

“Ngươi còn trò gì nữa không?” Trần Phán không vui lên tiếng hỏi.

Bùi Hải ngồi đó uể oải vô lực, chuyện đến nước này hắn còn có thể làm gì được, tất cả mọi thủ đoạn đều vô dụng, giờ chỉ có thể ngồi ở đây chịu trận thôi.

Trần Phán nhếch môi muốn làm thủ tục cuối cùng để giải quyết đối phương thì đột nhiên khựa người lại, ánh mắt nhìn vào chỗ tường khi nãy hiện lên vẻ sầu tư, sau một lúc hắn lại búng tay một quyển sách trông khá cũ kĩ hiện ra trước mặt.

Bùi Hải nhìn thấy quyển sách hoảng hốt muốn đứng lên nhưng rồi lại từ bỏ, bất quá Bùi Hải có muốn làm gì Trần Phán giờ cũng không quan tâm, hắn chuyên chú lật từng trang giấy, nhìn vào những ghi chép bên trong nét mặt hắn dần trở nên giận dữ, lật đến trang cuối cùng trên tay hắn bùng lên hắc hảo thiêu rụi quyển sách đến không còn một mảnh.

“Thủ đoạn thật tàn nhẫn, xem ra phải qua chỗ kia một chuyến rồi.” Trần Phán ngữ điệu mười phần nghiêm trọng thì thầm với chính mình, sau đó hắn nhìn về Bá Hải: “Ta và ngươi chơi một trò chơi nhỏ đi, trò chơi tên gọi là tung đồng xu.”

Bùi Hải đang không hiểu đối phương đang nói đến cái gì thì chỉ thấy Trần Phán đưa tay lên bắt lấy không khí, một cái đồng xu vô thanh vô thức xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn: “Ta sẽ tung đồng xu này lên nếu là hình đôi cánh ngửa lên trên ta sẽ tha cho ngươi, còn nếu là hình chiếc lưới hái thì_ “ Trần Phán chưa nói hết câu đã cười lên giảo hoạt đồng thời ném đồng xu lên cao.

Đồng xu xoay vòng rơi xuống mặt sàn xoay xoay thêm mấy vòng nữa cuối cùng ngã xuống mặt hướng lên trên là mặt có hình lưỡi hái: “Thật không may rồi, ngươi phải vĩnh viễn ở lại đây.” Dứt lời Trần Phán dẫm mạnh chân một cái ngôi nhà liền vỡ ra tan tành như một cái kính để lộ ra bên ngoài một vùng không gian vô tận, tối tăm đầy lạnh lẽo.
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025