Chương 82: Giao đấu.
27/04/2025
10
8.3
Trong màn đêm tối tăm, dưới ánh đèn đường nhạt nhòa yếu ớt, một cô gái trẻ ăn mặc hở hang say xỉn một mình bước đi trên con hẻm vắng.
Bước đi cô gái loạng choạng, đi được một lúc cô gái cảm giác có người đang đi theo mình nên cảnh giác quay đầu nhìn thì lại không thấy ai cả, trong lòng cô gái hơi sợ men say cũng vì lẽ đó vơi đi gần hết, bước chân dần nhanh cô muốn thoát khỏi cảm giác bị theo đuôi đó, có điều cô đi càng nhanh cảm giác kia lại không hề biến mất, trái lại càng lúc càng rõ ràng.
Cô gái hoảng loạn bước đi càng nhanh hơn trước, tay cho vào ví lấy điện thoại muốn gọi người tới, chỉ tiếc rằng cô gái còn chưa kịp gọi thì một người đàn ông đội nón lưỡi trên, đeo khẩu trang bịt kín mặt mày chắn đường, chặn ngang trước mặt cô.
Trên dưới người đàn ông một màu đèn tuyền vừa thần bí lại vừa nguy hiểm, thế nhưng nguy hiểm nhất vẫn là con dao sáng bóng trong tay người này đang cầm, nhìn vào người đàn ông cô gái biết anh ta không có ý tốt nên lùi về sau muốn la to lên có điều cô gái có cố cách mấy cũng không mở miệng ra được.
Miệng ư ứ không thành tiếng, cô gái bắn loạn tay chân run run không giữ chắc được thoại khiến nó rớt xuống mặt đất, cô gái khi này muôn phần sợ hãi muốn chạy thì phát hiện ra toàn thân không tài nào có thể di chuyển, cơ bắp cứng ngắc cô chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt tiến lại gần.
Hai mắt cô gái rưng rưng lệ, cô không muốn cam chịu nhưng giờ cô chẳng thể làm gì được ngoài việc nhắm nghiền mắt lại đón chờ cái chết đến.
Ngay lúc cô gái buông bỏ chống cự, ngay khi con dao bén ngọn trong tay người đàn ông chuẩn bị đâm tới thì đèn đường chung quanh bỗng nhấp nháy sáng tối không ổn định, người đàn ông nhăn mày cảm nhận có gì đó không ổn nên dừng động tác cảnh giác quan sát xung quanh, chỉ thấy ở nơi xa trong màn đêm có một bóng người ẩn hiện từng bước thong dong đi tới.
Nhìn thấy cảnh này sau lớp khẩu trang người đàn ông liền hiện lên một nụ cười đầy khinh bỉ, ánh mắt gã rực đỏ nhìn chằm về người mới tới kia muốn khống chế đối phương nhưng lạ thay người đó vẫn ung dung đi lại gần, bước chân đều dặn không khựa lại dù chỉ là một nhịp.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm rực cháy ánh đỏ, quanh người toát ra một luồng khí lạnh khiến cho nhiệt độ chung quanh hạ xuống cực nhanh, người đàn ông muốn dùng toàn lực khống chế kẻ dám quấy rối mình, có điều anh ta không biết rằng bản thân đang phải đối đầu với ai.
Trần Phán dưới lực lượng khống chế của đối phương đúng là khựa lại đôi chút, bất quá khi ánh mắt hắn rực lên lam sắc quang mang thì toàn bộ trói buộc khống chế đều bị phá hủy trong tích tắc.
Ánh lam trong mắt cực thịnh, Trần Phán nhìn chằm vào mắt kẻ địch, hai mắt chạm nhau chưa tới đầy một giây người đàn ông đau đớn lấy tay che mắt, người lùi bước về sau, hơi thở nặng nhọc.
Người đàn ông bại trận, cô gái theo đó được thả tự do, có thể cử động lại cô gái trước hét thật lớn rồi quay người chạy nhanh, khi thấy Trần Phán ở phía sau cô ấy như tìm tới được chỗ dựa nên không chút nghĩ ngợi vòng qua trốn sau lưng Trần Phán, cả người cô gái lúc này run lên cầm cập bất quá có chỗ dựa nên cô đã đỡ sợ hơn rất nhiều.
“Chạy đi!” Trần Phán thấy cô gái trốn sau lưng mình thì lạnh lùng đuổi người, lát nữa còn đánh nhau có người quan chiến sẽ khiến hắn không thể phát huy được hết toàn lực.
Cô gái nghe thấy người trước mặt bảo mình chạy, cô không chút đắn đo mà theo lời đối phương chạy đi thật nhạnh bỏ quên luôn chiếc điện thoại vẫn còn rơi rớt ở dưới mặt đất, với tình cảnh hiện tại của cô thật không thể nghĩ nhiều được, sợ hãi lấn áp khiến cô chỉ muốn tìm tới nơi nào đó an toàn, nơi nào đó đông người rồi báo án.
Cô gái rời đi Trần Phán trước không động thủ ngay mà chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn về người đàn ông, hắn muốn xem thử kẻ trước mặt sẽ có hành động gì tiếp theo.
Người đàn ông thở ra mấy hơi ánh mắt đầy căm phẫn nhìn qua Trần Phán, biết đã gặp cao thủ không thể dùng thủ đoạn bình thường khống chế được đối phương nên gã định chạy, bất quá khi nghĩ lại gã không cam tâm, mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng chỉ còn một chút nữa thôi là thành công, gã sẽ không để cho bất kỳ ai trong thời khắc mấu chốt này phá đám chuyện của gã.
Cắn răng quyết ý người đàn ông nắm chặt con dao xông lên, khi tiến lại đủ gần người đàn ông chém một nhát tới đối phương, một đường chém ngang Trần Phán khinh thường hiện rõ trên nét mặt, một bước lùi lại hắn thành công tránh đi nhát dao kia.
Một dao không thành người đàn ông xoay dao nhắm ngay tim Trần Phán đâm tới, khi mũi dao sắp chạm vào đối phương người đàn ông bèn nở lên một nụ cười tự mãn có điều nụ cười ấy rất nhanh phải khép lại, chỉ thấy Trần Phán tay nhẹ nhấc lên giữ chặt cổ tay người đàn ông khiến cho con dao trong tay gã không tiếp tục tiến tới được.
Cổ tay bị nắm chặt người đàn ông muốn kéo tay về thoát khỏi khống chế đối phương nhưng không thành, bàn tay đối phương như kìm khóa chặt làm gã không tài nào thoát được.
Biết sức lực bản thân không bằng người ta nên gã buông bỏ lực ở tay, toàn thân dồn lực vào chân, một cước mạnh mẽ nhắm ngay đầu người trước mặt đá tới.
Trần Phán nhàn nhã nhếch môi, chân nhấc lên một cước ra sau lại đến trước trực tiếp đá vào cẳng chân trụ lực khiến người đàn ông mất thăng bằng khuỵu chân quỳ xuống, chân kia xoạc dài ra cơn đau truyền đến làm gã phải nhăn mày.
Cơn đau ở chân còn chưa dứt tay cầm dao của gã đã bị người bóp chặt làm cho các ngón tay trở nên vô lực không cầm nổi dao trên tay, con dao rơi xuống người đàn ông muốn bắt lấy nhưng vẫn không kịp, dao đã bị người cướp được.
Trần Phán cầm dao trên tay nụ cười trên môi càng thêm phần đậm, chỉ thấy hắn đâm tới trực tiếp đâm vào bả vai của người đàn ông khiến gã đau đớn nghiến răng nghiến lợi mặt đầy nhăn nhó nhưng gã kiên cường không phát ra bất kì âm thanh nào.
Trần Phán thấy gã còn chịu được thì xoay vòng con dao, vết thương mở rộng, máu chảy ra lênh láng người đàn ông không chịu nổi nữa gào lên một cách thảm thiết.
Khi nghe âm thanh kêu gào của gã Trần Phán vừa ý gật đầu rút dao ra lùi về sau, người đàn ông ôm lấy vết thương không hiểu lý sao vì sao đối phương lại từ bỏ lợi thế mà lui về, bất quá khi nhìn thấy ánh mắt đầy ý trêu đùa của đối phương đang nhìn về mình gã liền hiểu.
Ánh mắt đó giống như gã đã từng nhìn về con mồi của mình, ánh mắt thể hiện bản thân đang còn muốn chơi đùa tiếp với con mồi, mà con mồi ở đây lần này chính là gã.
Người đàn ông nghiến răng biết nếu tiếp tục dùng lực lượng thuần túy khả năng hôm nay chết ở đây là rất lớn nên gã định sử dụng con ác chủ bài, gã muốn liều mạng, thế nhưng khi nghe đối phương lên tiếng gã liền đổi ý.
“Cho ngươi mười giây để chạy trốn, một_”
Người đàn ông biết đối phương đang muốn chơi trò mèo vờn chuột bata quá nếu có cơ hội để trốn thì cần gì phải liều mạng, huống hồ gã có tự tin có thể chạy thoát.
“Hai_”.
Người đàn ông ôm thương thế chạy nhanh, qua một ngõ quẹo gã tìm tới một cánh cửa lấy trong người ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ màu vàng, nhanh tay lắp chìa vào ổ mở cửa chạy nhanh vào trong gã trong tích tắc biến mất không một chút tung tích chỉ có vết máu đỏ thẩm nhỏ từng giọt trên đường là minh chứng cho thấy gã đã từng đến đây.
Trần Phán nhìn người đàn ông bỏ chạy không có ý đuổi theo, đếm tới tận mười rồi hắn vẫn đứng bất động ở đó không di chuyển, Khả Như bên cạnh thấy thế thì có phần sốt ruột, cô nàng vội lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, có cần Khả Như đuổi theo không?”
“Không cần, hắn ta không thoát được đâu.” Trần Phán điểm nhẹ ngón tay trên lưỡi dao sờ vào vết máu đỏ sền sệt của người kia mà nở lên một nụ cười đầy mưu mô, giảo hoạt.
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan