Chương 80: Tìm hung khí.
27/04/2025
10
8.3
Trần Phán lắc đầu loại bỏ đi những suy nghĩ vu vơ, hắn hiện tại cần tập trung vào việc hồi phục lại sức lực, hai cái chạm nhẹ với một cái búng tay vừa nãy đã hao đi gần hết sức lực mới hội phục được của hắn rồi.
Nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi nhưng Trần Phán vẫn cẩn thận lắng nghe các động tĩnh chung quanh.
Vợ con Phùng Nguyên sau khi tỉnh thì được bác sĩ tới khám, sau khi xác định mọi chuyện đều ổn lúc này Phùng Nguyên mới an tâm nhọc nhằn điều khiển xe lăn đi ra, khi nhìn thấy Trần Phán ông ấy bèn cúi đầu ngỏ ý cảm tạ.
Trần Phán một mặt lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Là tai nạn hay có người hãm hại?” Trần Phán nghĩ rằng Tôn Diệp là kẻ chủ mưu thế nhưng hắn không chắc, huống hồ lúc này tâm lý của hắn đang bị xáo trộn nên càng không thể khẳng định được điều gì, hắn cảm thấy cần hỏi rõ tất cả mọi chuyện trước mới đưa ra quyết định.
“Là tai nạn.” Phùng Nguyên trả lời, một mặt trầm ngâm lấy điện thoại trong người đưa lên quơ qua quơ lại.
Trần Phán không hiểu hai hàng lông mày nhăn chặt, khi này Phùng Nguyên nhấp máy môi theo khẩu hình miệng Trần Phán đọc được Phùng Nguyên đang nói đến hai chữ ‘nghe lén'.
Nhớ lại lúc gọi điện cho Phùng Nguyên người đã bắt máy là Tôn Diệp, Trần Phán đã có chút phán đoán, có lẽ khi đó Phùng Nguyên chưa tỉnh lại Tôn Diệp đã lợi dụng thời cơ giở trò trên điện thoại của ông ấy.
“Tôi đưa ông đi về giường nằm nghỉ.” Trần Phán lấy điện của mình ra nhấn nhấn mấy cái, ghi trên đó hàng chữ ‘Ai làm?’ rồi đưa qua cho Phùng Nguyên xem.
Phùng Nguyên hiểu ý cất điện thoại của mình gật đầu: “Nhờ vào cậu rồi, tôi hơi mệt.” Phùng Nguyên lấy điện thoại của Trần Phán nhấn gõ mấy chữ ‘trước lúc tai nạn xảy ra tôi có gặp qua Tôn Diệp, người này rất lạ cậu phải cẩn thận' rồi trả lại máy.
Nhìn hàng chữ phía trên sắc mặt Trần Phán càng thêm trầm hơn, quả nhiên như hắn đoán Tôn Diệp có dính líu tới chuyện này, hết ám toán hắn giờ lại ám toán người bên cạnh hắn đây rất rõ ràng muốn khai chiến, Tôn Diệp nghĩ rằng hắn không dám đánh thật ư hay đối phương cho rằng bản thân không chết nên không sợ gì tùy ý làm càn.
Trần Phán càng nghĩ càng giận, hàm răng nghiến chặt phát lên tiếng 'cốt cét', hắn giận, thật giận, hắn đem máy đánh lên dòng chữ ‘ông yên tâm tôi sẽ đòi lại công đạo cho ông'.
Phùng Nguyên nhìn thấy dòng chữ này thì lắc đầu, ngỏ ý không nên rồi ghi ‘Tôn Diệp dù rất lạ nhưng chưa chắc là hung thủ, cậu nên tra kỹ lại.’
Trần Phán nhíu mày không hiểu ghi qua ‘ý gì?’
‘Tôi cảm thấy Tôn Diệp bất thường, hắn có vẻ đã biết chuyện gì đó có điều tôi không nghĩ hắn là hung thủ, cậu liên lạc với lão già kia đi, lão ta sẽ cung cấp thêm thông tin cụ thể cho cậu, tiện thể Tôn Diệp là người phụ trách vụ án này hắn đang coi cậu là hung thủ đó.’
Nhìn hàng chữ Phùng Nguyên đánh ra Trần Phán trở nên hoang mang, Tôn Diệp không phải hung thủ hơn nữa gã ta còn nghi ngờ hắn là thủ phạm, chuyện đời có cần li kì đến nước này hay không, hắn và Tôn Diệp đang nghi ngờ lẫn nhau sao?
Trần Phán không cho những lời Phùng Nguyên nói là đúng thế nhưng hắn không thể phủ nhận được, sự việc còn nhiều điểm uẩn khúc cần phải tra xét thêm.
Cất điện thoại, Trần Phán không tiếp tục chơi trò nhấn máy mà cúi người nhỏ giọng thì thầm bên tai Phùng Nguyên: “Qua mấy hôm tôi sẽ hồi phục lại chân cho ông.”
“Cậu không cần quá bận tâm, có chân hay không cũng không sao, tôi cũng dự định về hưu sớm rồi.” Phùng Nguyên nở lên một nụ cười đầy mệt mỏi.
“Vậy cũng tốt!”
Trần Phán không nói gì thêm hắn chuyên tâm đầy Phùng Nguyên về giường bệnh của ông ta sau đó sắp xếp một số thứ cho ổn thỏa rồi quay về nhà.
Về nhà Trần Phán bận rộn liên lạc với không ít người, cũng không tốn quá nhiều thời gian chi tiết vụ án đã được gửi qua cho Trần Phán.
Vụ tai nạn liên hoàn xe này từ đầu đến cuối được cho là một vụ tai nạn, bất quá đây chỉ là bên ngoài thôi bên trong uẩn khúc đúng thật nhiều.
Nguyên nhân vụ tai nạn xe là do một chiếc xe đi trên đường cao tốc đột nhiên bẻ lái đột ngột, khổ một nỗi khi đó có rất nhiều xe đang lưu thông trên đường vì thế mới xảy ra liên hoàn va chạm, mà Phùng Nguyên đúng xui xẻo khi đi ở gần chiếc xe bẻ lái kia nên mới chịu ảnh hưởng nặng như thế.
Chiếc xe đột ngột bẻ lái do một người phụ nữ cầm lái, nguyên nhân bẻ lái theo điều tra là vì bị trúng đạn ngay ở phía sau đầu tử vong tại chỗ, cả người ngã xuống đánh tay lái xoay vòng khiến xe bẻ qua đột ngột.
Vụ việc tới đây bắt đầu trở nên đầy quái dị, theo phía điều tra trong xe khi đó chỉ có một người phụ nữ lái xe còn lại không có ai khác, sau khi chiết xuất hình ảnh từ camera giám sát họ càng khẳng định hơn với kết luận của mình, tiếc thay camera đến khúc người phụ nữ bị bắn chết lại hỏng mất khiến việc điều tra càng thêm khó khăn.
Vấn đề đã tới, không có người khác trên xe thì ai đã bắn người phụ nữ?
Không chỉ có như vậy, bên điều tra hiện trường khẳng định hung thủ lúc gây án đã ngồi ở phía sau, viên đạn bắn ra bắn thủng ghế lái găm thẳng vào đầu nạn nhân, có điều bên pháp y lại không phát hiện ra có cái gì trong đầu thi thể cả, nếu như viên đạn bắn xuyên đầu người phụ nữ thì còn dễ hiểu đằng này ở phía trước thi thể nạn nhân không có dấu hiệu gì bị đạn bắn xuyên.
Thế viên đạn đã đi đâu khi trước sau thi thể không có dấu hiệu gì bị người đụng chạm, bị người xử lý gắp viên đạn ra?
Điểm quỷ dị quá nhiều, bên trên đã quyết định dừng việc điều tra đồng thời không cho công khai thông tin với bên ngoài, thế nhưng Tôn Diệp không đồng ý, tên đó đã xin cấp trên để được tiếp tục tra án.
Hẳn là lý do này nên Phùng Nguyên nhận định Tôn Diệp không phải hung thủ, bất quá Trần Phán lại nghĩ khác, hắn cho rằng đây chỉ là chiêu trò của tên Tôn Diệp kia mà thôi, có điều Tôn Diệp chơi có vẻ hơn lớn, tên đó đã nói sau mười ngày thời gian sẽ tra ra hung thủ nếu không sẽ nghỉ việc.
Tôn Diệp đang muốn nghỉ việc nhưng không có lý do nên mới viện một cái cớ hay sao? Trần Phán thật không hiểu tên đó đang nghĩ cái gì, hắn càng nghĩ càng rối não, quả nhiên mọi chuyện rất phức tạp không thể nhận định một cách phiến diện được.
Khi Trần Phán đau đầu suy nghĩ xem xét lại mọi tình tiết thì Khả Như bay tới lưỡng lự hỏi nhỏ: “Chủ nhân, Khả Như đi nấu mấy món tẩm bổ cho người nha.”
“Không, ta ăn ở bên ngoài rồi, mà từ nay trở đi ngươi không được vào bếp, ta cấm tuyệt đối đó.” Trần Phán không chút do dự lên tiếng từ chối, một lần tẩm bổ của Khả Như hắn nhớ tới suốt đời, hắn sợ thêm mấy lần tẩm bổ nữa cơ thể này e rằng chịu không nổi.
Khả Như bị từ chối buồn bã định đi về chỗ góc tường của mình thế nhưng chưa kịp đi đã bị Trần Phán vươn tay giữ lại: “Khả Như ngươi lầm lỗi nhiều lắm, giờ có cơ hội ngươi có muốn chuộc lại lỗi lầm hay không?”
“Chủ nhân, người cứ nói thẳng đừng vòng vo, Khả Như chịu được.” Khả Như cắn răng quyết tâm đáp, cô biết chuyện sắp tới không lành muốn lên tiếng từ chối, bất quá cô rõ ràng từ chối cũng vô dụng nên mới buông xuôi mà nhận mệnh.
Trần Phán nghe thấy thế thì nhếch môi cười lên, đã đến lúc phải hành động rồi.
Trong phòng bảo vệ tại một nhà xác, ở đây hiện tại có hai nhân viên an ninh đang trò chuyện với nhau cho qua cơn buồn ngủ đêm dài mà không chú ý tới trên màn hình giám sát đột nhiên nhấp nháy, hình ảnh giật lên giật xuống, khi hai người họ nhìn qua màn hình đã ổn định trở lại, hình ảnh bên trong không có gì bất thường.
Có điều một lúc sau khi nhân viên muốn ra ngoài để đi tuần thì lại không mở cửa được, bộ đàm bị mất tín hiệu, đền chợp tắt sáng tối, chuyện lạ thường diễn ra khiến cho hai người sợ hãi ôm nhau trốn vào một góc.
Ở trong bóng tối lu mờ, một hình ảnh thoát ẩn thoát hiện, một bộ vest đen một cái cà vạt đỏ cùng với một cái vali cặp nhỏ trên tay, Trần Phán tự nhiên như chốn không người tiến vào trong nhà xác.
Tay chân nhanh nhẹn không bao lâu hắn đã đến được phòng chứ thi của người phụ nữ xấu số bị bắn kia, dẫu phòng đã bị khóa nhưng đó chẳng là gì với Trần Phán cả, với dụng cụ trên tay hắn nhanh chóng phá khóa tiến vào bên trong.
Tiến vào Tần Phán liền tìm tới thi thể của người phụ nữ sau đó lật sấp thi thể lại, nhìn vào vết đạn trên đầu của thi thể này ánh lửa trong mắt hắn càng rực cháy, khuôn mặt càng thêm phần nhăn nhó.
Để vali xuống Trần Phán mở ra, bên trong đó có đầy đủ dụng cụ phẫu thuật cùng với mấy cây hương vàng, Trần Phán lấy cây hương lên dùng hai ngón tay kẹp ở đầu dưới tuốt lấy phần bột hương giữ lại vào trong lòng bàn tay.
Trần Phán đem bột hương đưa tới gần chỗ vết thương do đạn kia, bột hương lạ kì khi tới gần thì bị hút vào bên trong chui sâu vào trong đầu thi thể, đến khi bột hương bay hết vào Trần Phán lại lấy lên thêm một cây hương khác làm điều tương tự.
Lặp đi lặp lại tới lúc bột hương không bay vào thêm được nữa, khi này Trần Phán mới lấy dao lên bắt đầu mổ xẻ sau đó lấy nhíp cẩn thận từng li từng tí gắp miếng bột hương trong đầu thi thể ra.
Bột hương được lấy ra kết dính với nhau thành hình một viên đạn, nhìn viên đạn trên tay Trần Phán cười lạnh, hung khí có rồi kẻ thủ ác phía sau cũng sắp phải lộ mặt.
Tiến độ: 100%
118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan