Chương 79: Trần Phán thay đổi.

27/04/2025 10 8.3

“Cái đó_” Khả Như rụt rè một mặt không tình nguyện lấy điện thoại của mình đưa qua cho Trần Phán.

Trần Phán không hiểu nhận lấy, cầm điện thoại trong tay hắn nghĩ nghĩ một chút mở tệp tin trong máy ra, bên trong đó có một cái video mới được quay lại.

Mở video lên xem Trần Phán thấy được những gì bản thân đã làm trong lúc phê pha, cũng không có gì nhiều hắn chỉ chửi mắng, than thân trách phận, quậy phá tanh bành rồi xách dao lên muốn đi chém người mà thôi, may sao Khả Như giữ lại kịp nếu không chuyện có lẽ sẽ trở nên rất phức tạp, có điều: “Người cười nham nhở như thế là có ý gì?” Khả Như trong video cười rất nham nhở, trên mặt hiện rõ ý đồ xấu xa.

“Không có, Khả Như chỉ đang quan tâm tới chủ nhân thôi.”

“Thế sao? Người cũng rảnh ghê khi còn có thời gian để quay lại mọi thứ nữa.” Trần Phán nhếch môi lạnh lùng cười nói.

“Khả Như biết chủ nhân muốn biết bản thân đã làm những gì nên mới quay lại.” Khả Như thành thục trả lời, một mặt nghiêm túc, ngữ khí vững vàng.

“Ngươi thật tâm lý.” Nói đến đây Trần Phán không chút do dự xóa đi video, Khả Như thấy thế vội bay tới ngăn cản nhưng không kịp.

Trần Phán thấy thế nụ cười càng thêm phần đậm, khuôn càng thêm đen lại, may hắn hỏi tới nếu không chẳng biết Khả Như muốn đem cái đoạn video này làm ra những gì nữa đây, dù không biết Khả Như sẽ làm gì bất quá hắn khẳng định không có gì tốt lạnh.

Trần Phán lên tiếng trách mắng: “Ngươi bớt nghĩ trò xấu cho ta.” Mắng xong một câu hắn ném điện thoại qua rồi đứng lên đi ra khỏi nhà, chuyện Khả Như không quan trọng, sức khỏe của hắn giờ cũng không quá đáng lo, dẫu đầu vẫn còn nhức nhức nhưng đem so với tình hình của Phùng Nguyên thì không đáng để quan tâm tới.

Phùng Nguyên trợ giúp hắn rất nhiều, từ thời hắn mới bước chân vào nghề khi mới bị hốt lên đồn, tính ra nếu không có đối phương hắn có lẽ đã vào nhà đá nếu không cũng chẳng thể nào êm ả được như bây giờ, Phùng Nguyên có ơn với hắn thế nên hắn không thể để cho đối phương có chuyện được.

Trần Phán đi ra khỏi nhà, Khả Như lẽo đẽo theo sau như thường lệ, có điều Trần Phán thấy Khả Như theo thì dừng bước: “Người ở nhà dọn dẹp, lát ta về sẽ trừng trị ngươi sau.” Nói xong hắn đón taxi rời khỏi nơi đây.

Trần Phán không muốn dẫn theo Khả Như đi cùng, không phải hắn giận cô nàng mà vì không cần thiết, khí tràng Tôn Diệp rất lợi hại Khả Như đụng phải chỉ có nước chạy trối chết chứ nói gì tới việc giúp hắn, hơn nữa mang người theo hắn sợ sẽ bị Tôn Diệp chú ý tới, khi đó thì khổ tên này rất nguy hiểm người bên cạnh hắn càng ít tiếp xúc với gã càng nhiều càng tốt.

Không lâu sau Trần Phán đến được bệnh viện Thần Á, mới đi tới cổng bệnh viện Trần Phán đã giáp mặt với Tôn Diệp.

Tôn Diệp đứng đó chờ Trần Phán, khi thấy người đến hắn liền ngẩng đầu lên than trách: “Đến lâu quá đó, có vẻ đại sư Trần đây không quan tâm đến Phùng cảnh trưởng cho lắm.”

“Bớt nhiều lời, người đâu?” Trần Phán sắc mặt lạnh tanh, thể lực có phần suy yếu nhưng khí thế mười phần mạnh mẽ, bên trong ẩn ẩn sát khí nhẹ nhàng thoáng qua.

“Người ở bên trong, phòng hồi sức phòng 204.” Tôn Diệp nhìn thấy ánh mắt đó của Trần Phán thì nhếch mép trả lời.

Trần Phán mặc kệ đối phương, hắn muốn đi vào thăm Phùng Nguyên, chỉ là khi đi qua người Tôn Diệp hắn đã bị đối phương nắm chặt cánh tay ngăn không cho di chuyển, Trần Phán nhíu mày ngữ khí lạnh lùng: “Muốn gì?” Ánh mắt hiện lên ngọn lửa lam sắc, Trần Phán chuẩn bị sẵn sàng giao đấu với đối phương một trận.

“Tội ác không thể nào giấu mãi được, một ngày nào đó đại sự Trần đây sẽ phải trả giá cho tất cả tội ác của mình đã gây ra.” Tôn Diệp nhấn mạnh từng chữ, tròng mắt đen tuyền như thâm uyên nhìn tới, bên trong đó vốn không nên có cảm xúc mà giờ lại hiển hiện sự giận dữ tột cùng có điều rất nhanh đã bị giấu đi.

Tôn Diệp nói xong buông tay rời đi, Trần Phán một mặt không hiểu rốt cuộc đối phương đang nói đến cái gì, cũng không hiểu rõ tại sao lại tức giận như thế.

Trần Phán đứng đó nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, hắn không hiểu nên không thể nào đưa ra được phán đoán về hàm ý trong câu nói của Tôn Diệp, hắn giờ nên đi nói chuyện với Phùng Nguyên trước rồi mới đưa ra phương án hành động tiếp theo.

Vào trong phòng bệnh Trần Phán không thấy Phùng Nguyên ở đâu, hỏi ra mới biết ông ấy đã đi qua nơi khác, có vẻ như vợ con của Phùng Nguyên cũng bị thương không nhẹ.

Theo lời chỉ dẫn Trần Phán đã gặp được Phùng Nguyên đang ngồi xe lăn thẩn người ở một bên giường, bên dưới là vợ, bên cạnh giường đó là đứa con gái mà ông ấy hay nhắc đến.

Trần Phán tiến lại gần hơn, nhẹ giọng hỏi: “Ông ổn chứ?”

Phùng Nguyên nhìn thấy Trần Phán tới thăm thì nở lên nụ cười tự giễu: “Không ổn chút nào.”

Trần Phán khi này nhìn kỹ thì thấy đối phương thật đúng không ổn, Phùng Nguyên từ đầu đến cuối đều bị băng bó, nhất là bên chân trái hắn cảm thấy cái chân này về sau không thể dùng được nữa rồi.

“Sau này không cần bắt cướp nữa nên mất một cái chân cũng không phải là vấn đề đâu.” Trần Phán lên tiếng ân ủi, chỉ là Phùng Nguyên nghe hắn an ủi sắc mặt lại càng thêm đượm buồn.

Trần Phán biết bản thân không giỏi trong mấy khoảng an ủi này nên không nói nữa mà đặt tay lên vai đối phương, đôi mắt rực lên lam sắc, lam sắc cực thịnh chiếm trọn màu mắt, được tới một lúc màu lam sắc dần dịu đi, Trần Phán cũng từ từ bỏ tay ra khỏi người Phùng Nguyên nhẹ nhõm nói: “Không bị gì, không chết được đâu.”

Phùng Nguyên lắc đầu:”Tôi không bị nhưng vợ và con gái của tôi đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Phùng Nguyên nói đây thì nhìn về vợ và con của mình vẫn còn nằm trên giường mê mang bất tỉnh mà trên khuôn mặt hóc hác đầy nếp nhăn đó lẳng lặn lệ tuôn rơi.

Trần Phán lắc đầu: “Không cần lo, lát nữa sẽ tỉnh thôi.”

Hắn cắn nhẹ đầu ngón tay, điểm máu tươi lên mi tâm của vợ con Phùng Nguyên sau đó nhắm mắt, mất một lúc sau Trần Phán mở mắt ra sắc mặt trắng nhợt búng tay lên một cái, theo âm thanh búng tay vang vọng hai mẹ con nằm ở trên giường bệnh chậm chạp mở mắt ra.

Trần Phán thấy người đã tỉnh thì không muốn làm phiền định rời đi để Phùng Nguyên có khoảng không riêng tư trò chuyện với vợ con ông ấy, mới nhấc chân lên Trần Phán nhíu mày càng chặt, hắn nhìn về một góc trong phòng thì thấy một người con gái đang nằm ở đó.

Người con gái thường thường không gì lạ, có điều trong mắt Trần Phán hắn thấy được quanh người cô gái đang tỏa ra một luồng khí thế, khí thế đó giống hệt của Tôn Diệp.

Trần Phán nhìn tới nhìn lui xác định bản thân không có nhìn lầm, cô gái quanh thân tỏa ra khí thế của Tôn Diệp, nói chính xác hơn cô gái bị khí thế Tôn Diệp lây nhiễm, cô ấy có thể là thân nhân của gã kia.

Trần Phán nhớ tới Tôn Diệp cha mẹ chết sớm không có anh em thân thích, nên người con gái này khả năng cao là bạn gái của đối phương.

Nghĩ đến đây ánh mắt hắn chăm chú muốn nhìn cô gái kỹ hơn, khi này cô ấy cũng cảm nhận được có người nhìn mình nên đưa mắt qua, hai mắt nhìn nhau, mắt Trần Phán lần nữa hiện lên ánh xanh nhưng rất nhanh bị hắn khống chế xuống.

Trần Phán quay đầu, trong sự ngỡ ngàng cô gái rời đi, trong một giây phút ngắn ngủi hắn đã định khống chế cô gái để làm hại Tôn Diệp, hắn suýt nữa đã bị cảm xúc lấn áp lý trí, may sao hắn kịp thời ngừng lại.

Đi ra bên ngoài Trần Phán dựa lưng vào tường, cả người mệt mỏi vô lực, nghĩ lại điều lúc nãy bản thân định làm Trần Phán cảm thấy mình đã quá mức điên rồ, có lẽ những chuyện không hay liên tiếp kéo tới khiến tâm lý của hắn bị ảnh hưởng, nhất là sau khi thoát khỏi mộng cảnh hắn đã có chút gì thay đổi.

8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025