Chương 107: Trận chiến kịch liệt.

27/04/2025 10 8.3

Hai bên lao vào nhau, quân địch có mấy trăm người, bên người của Trần Phán chỉ có mấy chục, tính ra số người bên hắn chỉ bằng con số lẻ của người ta mà thôi, tuy nhiên trong cuộc giao tranh đám thuộc hạ đánh rất hăng, không tỏ ra chút nào yếu thế.

Trong một góc của chiến trường, một người đeo một thanh katana bên hông, người này thông thả tiến bước, đạn có bắn tới cũng chẳng màng quan tâm, chỉ thấy gã nghiêng qua nghiêng lại như một nhành liễu trước gió, nhẹ nhàng tránh đi tất cả nhát bắn từ kẻ địch, khi tiếp cận khoảng cách đã đủ gần, gã chậm rãi rút kiếm, ánh kiếm dưới ánh chiều tà hiện lên mờ ảo đối phương lập tức biến mất chẳng thấy đâu, lần nữa lộ rõ bóng hình đã ở cách đó một đoạn, kiếm thu vào vỏ hơn chục kẻ địch đồng loạt ngã xuống như rạ.

Người cầm kiếm khẽ nhếch mép nét mặt lộ ra sự khinh thường, chỉ là khi này một tên địch áp sát dùng kiếm chém tới tấp vào người hắn khiến hắn bắn loạn lóng ngóng tay chân lùi về sau, không chỉ có thế từng chùm sáng nhỏ nhắm vào hắn mà bắn càng làm hắn chật vật hơn vội vàng tìm chỗ trốn, thấy thế đồng đội theo sau quát lớn: “Rút kiếm ra đi, mày thu kiếm vào làm gì.”

Bị quát người cầm kiếm chỉ vuốt nhẹ mái tóc mai nói lại: “Đây là phong cách, là nghệ thuật, mấy nhóc làm sao mà hiểu được.” Dứt lời ánh kiếm lại hiện lên, một chùm sáng bắn vào hắn bị thanh kiếm đánh chặn đẩy lệch qua hướng khác, nét mặt tự tin người cầm kiếm lần nữa xông thẳng vào quân địch ở phía trước, tất nhiên lần này hắn cầm chặt kiếm trên tay chứ không dám thu kiếm vào vỏ, đồng đội thấy thế cả đám tỏ ý khinh bỉ.

Bị khinh bỉ thì khinh bỉ, người cầm kiếm thực lực thật mạnh, một thân một kiếm xông tới như sói vào bầy cừu không ai có thể cản nổi, đường kiếm một lần ánh hiện sẽ có một đám quân thù ngã xuống, chỉ là một người không chơi lại được với số đông, bị tầng tầng lớp lớp vây quanh hắn cũng dần đuối sức, lúc này một bóng mờ lao nhanh áp sát lại, người cầm kiếm vung kiếm chém ra như thường lệ xuyên qua đối phương, nhưng lạ thay cảm giác ở tay không đúng, nó cứ như chém vào không khí mà kẻ địch trước mặt cũng như không khí mờ ảo không chịu bất cứ tổn thương gì từ nhát chém.

Người cầm kiếm sững sờ, chưa kịp hoàn hồn ở ngay ngực đã truyền đến một cơn đau rát, móng tay sắc bén của kẻ địch không biết từ khi nào đã đâm xuyên qua lồng ngực hắn, ý thức hắn dần tan rã, vừa hay một người đồng đội kịp chạy lên hét lớn một tiếng, tay cầm súng bắn liên tiếp vào bóng mờ trong nhất thời ép bóng mờ lùi về sau, một người đồng đội khác lao nhanh tiếp cận tới bên người cầm kiếm, chỉ thấy tay người này chạm vào vết thương miệng liên tục hô hào: “Hồi phục, hồi phục, hồi_” Vết thương thế mà hồi phục lại thật, người cầm kiếm cứ thế trong gang tất gần kề với cái chết được cứu về.

Bóng mờ sau khi lui lại thấy người hồi phục thì định xông tới lần nữa tiêu diệt đối phương, bất quá còn chưa kịp di chuyển giữa ngực bóng mờ lồi ra một bàn tay, bàn tay bốc lên hắc hỏa, bóng mờ trong cái nháy mắt nhiễm hắc hỏa cháy ra thành than, đứng đó một người toàn thân đều là lửa vẻ mặt nguy hiểm khẽ thì thào: “Thích đâm chọc sao? Ta cũng biết _” Lời còn chưa nói xong một chùm sáng nhắm vào gã mà bắn khiến người sảng hồn nhảy qua một bên may mắn tránh thoát được.

“Này có biết phép lịch sự không vậy?” Người lửa giận dữ mắng, đáp lại gã là từng chùm từng chùm sáng hủy diệt bắn tới làm gã trốn đông trốn tây, lúc gã đuối sức thở hổn hển thì một người xuất hiện hai tay chấp sau lưng, cầm hơi ngước lên cao đứng ra chặn đòn tấn công giúp đồng đội.

Người mới xuất hiện một mặt khinh thường những chùm sáng vào người mình, mà đúng là người này có tư cách để khinh thường, từng chùm sáng bắn vào đối phương chẳng tạo lên nổi một vết trầy xước, khổ một cái áo quần đối phương không được lợi hại như thế, từ trên xuống dưới không một mảnh che thân khiến người nhìn vào phải đỏ ngượng mặt, đến cả đồng đội cũng chẳng muốn nhận thân quen biết.

Ở một nơi khác, một người nhẹ nhàng nhấc tay lên giơ lên phía trước một tấm màn chắn hình vuông rộng lớn chắn ngang chặn tất cả đồn tấn công vũ khí tầm xa của quân thù, núp sau người đối phương là rất nhiều đồng đội đang lên tiếng hô hào 'lợi hại' cổ vũ, người màn chắn mặt mày lạnh tanh nhưng trong lòng lại nở hoa, khi này một tên địch mang theo dao bén vòng qua màn chắn đâm tới, người màn chắn nhìn thấy trong mắt lại chẳng thể làm gì chỉ đành trơ trơ đứng yên nhìn con dao sắp đâm vào người mình, không phải gã không muốn trốn mà là gã hiện tại không thể di chuyển, nếu gã cử động màn chắn sẽ biến mất, đến lúc đó từng viên đạn sẽ găm vào người gã.

Ngay tại thời khắc tiến thoái lưỡng nan, một người đồng đội đi ra đỡ cho gã một dao, dao xuyên qua tim máu tươi chảy ròng, lạ ở chỗ người đồng đội này lại chẳng biểu hiện gì là đau đớn, chỉ thấy đối phương gãi gãi chỗ miệng vết thương, nở ra một nụ cười rộng đến mang tai để lộ hai cái răng nanh bén nhọn, người này đẩy ngã kẻ địch trước mặt xuống đất, tích tắc sau kẻ địch cả người trắng bệch, hơi thở như có như không còn đối phương đứng thẳng người dậy, lè lưỡi liếm vệt máu còn sót lại ở trên môi.

Khi này hai mắt đối phương dần rực đỏ, chân nhấc nhẹ cả người bay lên không trung, lơ lửng ở trên cao ánh mắt gã liếc nhìn xuống dưới cười khặc khặc, nói: “Lũ sâu kiến hãy vì chúa tể của các người mà cống hiến huyết dịch đi.” Lời nói ngạo mạn, giọng điệu tự tin là thế, tuy nhiên đối phương chưa kịp làm gì cả người đã bị cắt ra làm đôi rơi xuống, một bóng mờ ở phía sau dần lộ bóng dáng.

Dẫu bị cắt làm đôi đối phương vẫn chưa chết, thân xác hóa huyết dịch trôi nổi tụ lại tạo dựng lại hình dạng, nhìn lên phía trên kẻ vừa ám toán mình, đối phương điên tiết bay lên cùng bóng mờ một chọi một, người qua kẻ lại chẳng ai làm tổn thương được ai, gã không thể tạo thương tổn lên bóng mờ mà vết thương bóng mờ để lại chẳng xi nhê gì với gã.

Hai người cứ đánh qua đánh lại được một hồi thì một người đồng đội thấy chán nản ngáp dài, người này đi lên ngáp tới ngáp lui dáng vẻ mệt mỏi kệt quệ, tới nơi đối phương miệng khẽ nhếch nhỏ giọng thì thầm: “Tan biến!” Theo đó bóng mờ đấu mãi không phân cao thấp kia lập tức hóa thành cát bụi hòa vào làn gió nhẹ bay đi trong nắng vàng buổi xế chiều.

Bị chen ngang huyết nhân tức giận nhìn về người đồng đội uể oải phía dưới mắng lớn: “Ai mượn mày xen vào!”

Người đồng đội nghe mắng cũng không phản ứng nhiều chỉ nâng mắt nhìn lên thì thào: “Mày tan_” Lời chưa dứt huyết nhân phía trên sợ hãi bay lui về sau hắng giọng bảo: “Đừng nóng, đừng nóng.” Sau bay qua chỗ khác tìm đại một cái bóng mờ tiếp tục quyết chiến muốn phân rõ cao thấp.

Khi này tên địch cầm kiếm đã lợi dụng lúc người sơ hở tiến tới muốn ám toán người dáng vẻ uể oải kia, một kiếm chém mạnh chỉ khi gần chạm vào đối phương kiếm hóa thành cát, toàn thân của tên địch cũng dần bị sa hóa, tất cả trang bị cũng không thoát khỏi số phận biến thành một đống cát nhỏ.

Đối phương khuôn mặt vẫn mệt mỏi như thường, rảo bước chậm rãi đi vào chốn địch nhân, đám địch thấy gã đi tới thì sợ hãi, súng bắn liên hồi bất quá trước khi chúng có thể gây tổn thương được đối phương chúng đều đã biến thành cát bụi dù có là chùm sáng hủy diệt cũng không ngoại lệ, một màn rúng động, địch nhân sợ hãi lùi bước, lúc này chỉ nghe gã lại nhỏ giọng nói: “Tan biến đi!” Theo đó địch nhân trước mắt từng người từng người hóa cát vàng.

Giải quyết xong một đám địch nhân, đối phương quay đầu sang một bên nhìn vào một nhóm địch nhân khác làm cho nhóm người sợ hãi buông bỏ vũ khí chạy trốn, tuy nhiên trên gương mặt mệt mỏi kia lại ẩn ấn ý cười thì thầm: “Tan_” Lời chưa kịp nói dứt, gã đã ọc ra một bụm máu, không cam tâm gã muốn nói tiếp nhưng cổ họng đầy huyết địch nói không thành tiếng, chỉ có máu ọc ra liên tục thay cho tiếng hô, máu từng đống từng đống ọc ra bên ngoài.

Quân địch thấy thế sỡ hãi liền qua nhặt lên vũ khí lên bắt đầu nhắm vào gã toàn lực tấn công, may rằng đồng đội ở phía sau chạy tới ứng cứu kịp thời, vác gã lên vai một mạch chạy về sau miệng không ngừng mắng to: " Yếu thì đừng có ra gió, sao lại cứ thích thể hiện vậy hả, tên khốn!"

Đọc đến đây là hết chương rồi đúng không? He he boiz. Ghé vào làm tô hủ tiếu cho ấm người
8.3
Tiến độ: 100% 118/118 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025