Chương 28: VnExpress Thành Lập (3)
26/04/2025
10
8.0
Chương 28: VnExpress Thành Lập (3)
Minh mua cho mình một chiếc xe đạp.
Không phải loại xe nào quá mức đắt tiền, hắn mua một con ‘Phượng Hoàng’ sau đó mỗi sáng Minh bắt đầu đạp xe vài vòng quanh hồ Tây.
Chạy bộ tất nhiên là tốt nhưng hắn vẫn thích dậy sớm đạp xe ngắm cảnh phố phường hơn.
Ví như hiện tại, Minh một bên đạp xe một bên hứng thú nhìn quang cảnh đường Thanh Niên, nhìn những chiếc lá bắt đầu lững lờ rơi xuống bên lề đường báo hiệu mua thu tới.
Tháng 8 đã qua, tháng 9 đi tới.
Tháng 9 là một tháng rất đẹp, bất kể là thời tiết của nó hay là . . . trong miền ký ức của Minh.
Rất nhiều người nói mùa Thu là mùa đìu hiu, là mùa lá rụng, là mua của sự cô đơn nhưng Minh không thấy thế, mỗi khi thu tới hắn đều cảm thấy rất thoải mái.
Cái sự cô đơn cùng đìu hiu của mùa thu chẳng biết tại sao thật sự thích hợp với trạng thái tâm lý của Minh năm đó.
Người cô đơn . . . lại cảm thấy mùa thu đẹp đến lạ.
Tháng 9 tới đồng nghĩa với sắp vào học, đối với thời cấp 3 của mình thì Minh cực kỳ mong đợi.
Kiếp trước, Minh đã gần như bỏ lỡ một phần thanh xuân của đời người, sang đến kiếp này Minh hiển nhiên cũng không muốn bỏ lỡ nữa.
Trong đầu óc Minh đã không còn nhớ được quá nhiều ký ức về thời học sinh cấp 3 của hắn.
Hắn chỉ nhớ, kiếp trước hắn vào học chuyên toán sau đó vì lý do gia đình hắn nghỉ học 1 năm, cuối cùng học lại từ lớp 10 nhưng lần này chuyển sang chuyên văn.
Bạn bè ở lớp chuyên toán . . . Minh không nhớ mấy, thật sự không nhớ.
Bạn bè ở lớp chuyên văn thì sao ? . . . hắn cũng không có quá nhiều ký ức, tất nhiên ngoại trừ Hương ra.
Cấp 3 không giống đại học, vào thời cấp 3 việc trong lớp có một người bạn lớn tuổi hơn quả thật tương đối hiếm lạ, cũng lộ ra cái gì đó quái gở.
Bản thân Minh càng không thích mở lòng với người khác dẫn tới hắn có phần cô độc.
Minh còn nhớ rõ . . . đại khái là năm lớp 11, không biết từ đâu mà bạn bè trong lớp của hắn biết cha mẹ hắn mất.
Cũng không có ai chê cười hắn hoặc bắt nạt hắn dù sao lớp hắn học là lớp chuyên văn, hơn nữa còn là một trong những trường chuyên của Hà Nội, tố chất của mọi người rất tốt, rất nhiều bạn bè đều an ủi hắn, quan tâm hắn nhưng có đôi khi sự an ủi cùng quan tâm kia lại khiến chính Minh cảm thấy phản cảm, cảm thấy không thích.
Nói chung, lỗi không phải từ bạn bè của hắn, Minh biết lỗi nằm ở hắn nhưng vào thời điểm đó, hắn cũng không biết làm sao, không thể thay đổi được cái gì.
“Đáng tiếc . . . cũng không thể lại cùng mọi người học cùng một lớp rồi”.
Ở thế giới này có Hương như vậy có những người bạn học khác không ? Minh cảm thấy cũng sẽ có nhưng hắn cũng không còn là hắn kiếp trước.
Kiếp trước hắn học lại 1 năm cho nên mới cùng lớp với Hương nhưng kiếp này hắn chẳng nhẽ lại đợi thêm 1 năm ?.
Cho nên đối mặt với hắn là những người bạn mới, là những trải nghiệm cấp 3 mới toanh, cái viễn cảnh này khiến Minh cũng có chút mong đợi.
“Học chuyên văn cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái là . . . tương đối mệt”.
Minh nghĩ đến cái viễn cảnh cấp 3 của mình, hắn không khỏi bật cười.
Chuyên toán cùng chuyên văn khó mà nói ai mệt hơn ai nhưng đây chỉ là từ lĩnh vực học tập so sánh, thực tế học chuyên văn mệt hơn nhiều lắm.
Nguyên do ở đâu ? nguyên do ở chỗ . . . quá ít học sinh nam trong lớp chuyên văn.
Học sinh nữ trong khối chuyên toán thì nhiều lắm nhưng học sinh nam trong lớp chuyên văn lại biến thành hàng hiếm.
Ở thời đại này rất nhiều người vẫn sẽ có thiên hướng để con trai nhà mình học khối A, con gái học khối D.
Rất nhiều cậu con trai cũng cảm thấy học văn rất mất mặt, đàn ông con trai là phải học toán, lý, hoá.
Cũng không biết cái tư tưởng này là từ đâu ra nhưng xác thật khối văn ít con trai.
Ít con trai đồng nghĩa với có rất nhiều việc cũng mệt mỏi hơn ví như xếp ghế lúc chào cờ, ví như trực nhật, ví như ngày 8-3.
Không phải con gái không biết làm việc, cũng không phải học sinh nữ đẩy hết việc cho học sinh nam trong lớp nhưng nhiều khi vẫn phải thể hiện sư ga-lăng đúng không ?.
Đấy là chưa kể, trong một lớp có đa số là học sinh nữ, học sinh nam cũng dễ bị thầy cô chú ý hơn, gọi lên bảng trả bài là việc thường xuyên, vào giờ kiểm tra càng khó quay cóp, càng khó hỏi bài.
Muốn làm việc riêng trong lớp ? về cơ bản thì quên đi.
Nghĩ đến đây, Minh bất giác đạp chậm tốc độ xe, hắn đối với thời cấp 3 của bản thân bắt đầu ‘tương đối rén’ nhưng rất nhanh Minh tự mình phá lên cười.
Sợ gì chứ, coi như trải nghiệm thôi, cũng không phải ai cũng có được trải nghiệm này.
Minh tiếp tục đạp xe đồng thời trong đầu cũng nghĩ sang chuyện khác để ‘thay đổi’ hình ảnh mà hắn đang tưởng tượng.
Thế là Minh nghĩ đến Phan Hương hay đúng hơn là Phan Thanh Hương.
Ở thế giới này, Phan Quân tên đầy đủ là Phan Hoàng Quân, Phan Hải gọi là Phan Anh Hải, Phan Hương gọi là Phan Thanh Hương.
Từ hồm hắn nói chuyện với ông anh Cao Thanh Lâm xong, Minh rất nhanh cũng hẹn Phan Hương ra uống café.
Nói sao về Phan Hương đây ? Phan Hương giai đoạn này khác khá xa với tưởng tượng của Minh.
Phan Hương cắt tóc tomboy, mặc áo phông cùng quần bò, hai cánh tay lộ ra ngoài áo có phần cơ bắp.
Nói thẳng ra là ‘có cá tính’.
Đây là lần đầu tiên Minh gặp Phan Hương, nhưng hắn biết bà chị này không dễ chọc.
Phan Hải không học võ, hắn đánh nhau đều bằng bản năng cùng sức mạnh thể chất hơn người nhưng Phan Hương có học, cô nàng này có 7 năm kinh nghiệm Tiệt Quyền Đạo.
Đùng nghĩ Phan Hương đỗ vào Ngoại Thương là nghĩ Phan Hương chăm chăm vào học tập, nữ nhân này ở trong trường cấp 3 cũng thuộc dạng ‘khi nam phách nữ’ cũng là chị đại trong trường.
Dĩ nhiên với cái hình tượng của Phan Hương trong Người Phán Xử, không làm trùm trường thì cũng khó.
Cũng khác với Phan Hải gọi Minh là đại ca đồng thời luôn có phần lấy lòng Minh thì Phan Hương đối với Minh cũng không có quá nhiều cung kính, trong mắt Phan Hương, Minh chỉ là một cậu trai nhỏ tuổi hơn ngoài ra không có gì cả.
Nếu không phải Phan Hải nài nỉ Phan Hương, Phan Hương cũng không tới uống Café với Minh.
Điều này nói lên cái gì ? nói lên vào giai đoạn này Phan Quân cũng không để Phan Hương dính vào việc của Đông Anh hoặc bản thân Phan Hương cũng không quan tâm việc ở Đông Anh.
_ _ _ _ __
“Cậu em, nghe nói cậu từ chỗ thằng Hải tìm chị, có chuyện gì nói đi”.
Sau khi Phan Hải cùng Phan Hương đi đến quán café, Phan Hải rất thức thời ‘rời đi’ để lại Phan Hương cùng Minh mà đây chính là câu đầu tiên Phan Hương nói.
Điệu bộ này của Phan Hương dù qua mấy ngày, Minh vẫn nhớ mãi.
Không phải hắn thích gì đối phương nhưng mà biểu lộ của Phan Hương khiến Minh cảm thấy buồn cười.
Phan Hương đúng là ra dáng ‘chị đại’ nhưng Minh nhìn thế nào cũng như ‘bà cụ non’ vậy, không buồn cười sao được.
“Chị Hương, em muốn tìm vài sinh viên đi làm thêm, Ngoại Thương có người không ?”
“Người ? người lúc nào chẳng có nhưng yêu cầu của thằng em là gì ?”.
“Năm mấy không quan trọng, nam nữ không quan trọng, kinh nghiệm làm việc cũng không quan trọng, yêu cầu chỉ có ngoại ngữ cùng biết dùng máy tính”
“Ngoại ngữ tốt nhất là tiếng Anh, tiếng Trung cũng là điểm cộng, máy tính không biết dùng cũng có thể học”.
Minh rất nhanh đưa ra yêu cầu của hắn.
Bản thân Minh tin tưởng phàm là sinh viên Ngoại Thương chỉ cần biết ngoại ngữ vậy đều sẽ phù hợp với công việc ở báo VnExpress dù sao . . . chất lượng sinh viên giai đoạn này rất cao.
Phan Hương nghe Minh nói như vậy hơi nhíu cặp lông mày lại sau đó lại hỏi.
“Giờ giấc làm việc thế nào, lương lậu ra sao ? chỗ làm ở đâu, cậu em lại cần bao nhiêu người ?”.
“Cái này phải xem là nhân viên chính thức hay cộng tác viên, nhân viên chính thức thì đi làm từ 9h sáng, tan làm lúc 5h chiều”
“Cộng tác viên thì chia theo ca, ca sáng từ 9h đến 12, ca chiều từ 2h đến 5h chiều”
“Lượng lậu ? cộng tác viên mỗi ngày 30 ngàn, nhân viên chính thức mỗi ngày 50 ngàn, bao ăn trưa, chỗ làm việc ở quận Tây Hồ”
Phan Hương nghe Minh nói về giờ giấc làm việc cùng lương lậu, nàng cũng không khỏi bất ngờ.
Mỗi ngày làm 3 tiếng, lương tháng 900 ngàn ?.
Mỗi ngày làm 8 tiếng, lương tháng 1.5 triệu đã thế còn bao ăn trưa ?.
Lương cao như vậy ?.
Ở cái thời đại mà lương cơ bản của giáo viên chỉ là 30 ngàn mỗi ngày, thì lương Minh cho hiển nhiên là cao.
“Chỉ cần tiếng Anh cùng tiếng Trung đúng không ? còn yêu cầu gì không ?”.
Nghe Phan Hương hỏi câu này, Minh nghĩ nghĩ một chút lại nói.
“Nhà có máy tính, có nối mạng là điểm cộng, có thể tăng lương”
“Ngoài ra bà chị tìm xem trong trường Ngoại Thương có ai học chuyên ngành kế toán cần tìm việc không, thằng em cũng tuyển thêm một kế toán, lương ngày 50 ngàn, bao ăn trưa”.
Ngoại Thương giai đoạn này là không có khoa kế toán riêng nhưng mà có môn học kế toán hơn nữa vẫn tương đối trọng điểm.
Tại Ngoại Thương muốn tìm một sinh viên có năng lực kế toán . . . không phải là khó.
Chỉ là Minh không ngờ được, Phan Hương vậy mà đưa tay vỗ ngực mình, theo động tác tay của nàng, bộ ngực dưới lớp áo mỏng kia có phần rung lên.
“Mày xem chị thế nào ? chị mày biết tiếng Anh, cũng biết kế toán nhưng chị mày không làm được cả ngày, tạm thời chỉ có thể làm ca chiều, chị mày . . cũng không cần bao nuôi ăn trưa, mày xem lương chị có được 50 ngàn không ?”.
Nghe câu hỏi này của Phan Hương, Minh không khỏi ngẩn người.
Trong một thoáng chốc, hắn hoài nghi Đông Anh Hội của Phan Quân sắp tạch đến nơi, cũng may hắn nhớ đến việc của Thế mấy hôm trước, Đông Anh Hội cũng không giống như quá nghèo.
Đông Anh rõ ràng có tiền vậy mà công chúa Đông Anh còn phải chạy đi xin việc ?.
Minh nhìn Phan Hương, theo bản năng muốn từ chối dù sao Vnexpress cũng không nên quá dính dáng tới Phan thị nhưng nghĩ mấy giây, Minh lại không vội từ chối Phan Hương.
Hắn không ở ngay trước mặt Phan Hương mà đồng ý, hắn yêu cầu Phan Hương nộp CV.
Bản thân Phan Hương cũng không biết cái gì là CV, còn phải trải qua Minh hướng dẫn một phen, Minh cũng yêu cầu ‘ứng viên’ mà Phan Hương tìm được đều phải nộp CV cho hắn.
Phan Hương cảm thấy việc này thật phiền toái, có chút bĩu môi nhưng rất nhanh ánh mắt của Phan Hương trở nên sáng rực bởi Minh lại nói.
“Mỗi CV được bên em thông qua, em cho chị 100k”
“Thật ? “
“Đương nhiên là thật”
“Vậy mày yên tâm, chị mày lật tung cái Ngoại Thương lên cũng phải tìm người cho mày”
Nhìn ánh mắt ‘toả sáng’ của Phan Hương, Minh có chút dở khóc dở cười.
Công chúa của Đông Anh Hội lại có phần tham tiền như vậy, nói ra . . . không mấy ai tin.
Minh mua cho mình một chiếc xe đạp.
Không phải loại xe nào quá mức đắt tiền, hắn mua một con ‘Phượng Hoàng’ sau đó mỗi sáng Minh bắt đầu đạp xe vài vòng quanh hồ Tây.
Chạy bộ tất nhiên là tốt nhưng hắn vẫn thích dậy sớm đạp xe ngắm cảnh phố phường hơn.
Ví như hiện tại, Minh một bên đạp xe một bên hứng thú nhìn quang cảnh đường Thanh Niên, nhìn những chiếc lá bắt đầu lững lờ rơi xuống bên lề đường báo hiệu mua thu tới.
Tháng 8 đã qua, tháng 9 đi tới.
Tháng 9 là một tháng rất đẹp, bất kể là thời tiết của nó hay là . . . trong miền ký ức của Minh.
Rất nhiều người nói mùa Thu là mùa đìu hiu, là mùa lá rụng, là mua của sự cô đơn nhưng Minh không thấy thế, mỗi khi thu tới hắn đều cảm thấy rất thoải mái.
Cái sự cô đơn cùng đìu hiu của mùa thu chẳng biết tại sao thật sự thích hợp với trạng thái tâm lý của Minh năm đó.
Người cô đơn . . . lại cảm thấy mùa thu đẹp đến lạ.
Tháng 9 tới đồng nghĩa với sắp vào học, đối với thời cấp 3 của mình thì Minh cực kỳ mong đợi.
Kiếp trước, Minh đã gần như bỏ lỡ một phần thanh xuân của đời người, sang đến kiếp này Minh hiển nhiên cũng không muốn bỏ lỡ nữa.
Trong đầu óc Minh đã không còn nhớ được quá nhiều ký ức về thời học sinh cấp 3 của hắn.
Hắn chỉ nhớ, kiếp trước hắn vào học chuyên toán sau đó vì lý do gia đình hắn nghỉ học 1 năm, cuối cùng học lại từ lớp 10 nhưng lần này chuyển sang chuyên văn.
Bạn bè ở lớp chuyên toán . . . Minh không nhớ mấy, thật sự không nhớ.
Bạn bè ở lớp chuyên văn thì sao ? . . . hắn cũng không có quá nhiều ký ức, tất nhiên ngoại trừ Hương ra.
Cấp 3 không giống đại học, vào thời cấp 3 việc trong lớp có một người bạn lớn tuổi hơn quả thật tương đối hiếm lạ, cũng lộ ra cái gì đó quái gở.
Bản thân Minh càng không thích mở lòng với người khác dẫn tới hắn có phần cô độc.
Minh còn nhớ rõ . . . đại khái là năm lớp 11, không biết từ đâu mà bạn bè trong lớp của hắn biết cha mẹ hắn mất.
Cũng không có ai chê cười hắn hoặc bắt nạt hắn dù sao lớp hắn học là lớp chuyên văn, hơn nữa còn là một trong những trường chuyên của Hà Nội, tố chất của mọi người rất tốt, rất nhiều bạn bè đều an ủi hắn, quan tâm hắn nhưng có đôi khi sự an ủi cùng quan tâm kia lại khiến chính Minh cảm thấy phản cảm, cảm thấy không thích.
Nói chung, lỗi không phải từ bạn bè của hắn, Minh biết lỗi nằm ở hắn nhưng vào thời điểm đó, hắn cũng không biết làm sao, không thể thay đổi được cái gì.
“Đáng tiếc . . . cũng không thể lại cùng mọi người học cùng một lớp rồi”.
Ở thế giới này có Hương như vậy có những người bạn học khác không ? Minh cảm thấy cũng sẽ có nhưng hắn cũng không còn là hắn kiếp trước.
Kiếp trước hắn học lại 1 năm cho nên mới cùng lớp với Hương nhưng kiếp này hắn chẳng nhẽ lại đợi thêm 1 năm ?.
Cho nên đối mặt với hắn là những người bạn mới, là những trải nghiệm cấp 3 mới toanh, cái viễn cảnh này khiến Minh cũng có chút mong đợi.
“Học chuyên văn cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi cái là . . . tương đối mệt”.
Minh nghĩ đến cái viễn cảnh cấp 3 của mình, hắn không khỏi bật cười.
Chuyên toán cùng chuyên văn khó mà nói ai mệt hơn ai nhưng đây chỉ là từ lĩnh vực học tập so sánh, thực tế học chuyên văn mệt hơn nhiều lắm.
Nguyên do ở đâu ? nguyên do ở chỗ . . . quá ít học sinh nam trong lớp chuyên văn.
Học sinh nữ trong khối chuyên toán thì nhiều lắm nhưng học sinh nam trong lớp chuyên văn lại biến thành hàng hiếm.
Ở thời đại này rất nhiều người vẫn sẽ có thiên hướng để con trai nhà mình học khối A, con gái học khối D.
Rất nhiều cậu con trai cũng cảm thấy học văn rất mất mặt, đàn ông con trai là phải học toán, lý, hoá.
Cũng không biết cái tư tưởng này là từ đâu ra nhưng xác thật khối văn ít con trai.
Ít con trai đồng nghĩa với có rất nhiều việc cũng mệt mỏi hơn ví như xếp ghế lúc chào cờ, ví như trực nhật, ví như ngày 8-3.
Không phải con gái không biết làm việc, cũng không phải học sinh nữ đẩy hết việc cho học sinh nam trong lớp nhưng nhiều khi vẫn phải thể hiện sư ga-lăng đúng không ?.
Đấy là chưa kể, trong một lớp có đa số là học sinh nữ, học sinh nam cũng dễ bị thầy cô chú ý hơn, gọi lên bảng trả bài là việc thường xuyên, vào giờ kiểm tra càng khó quay cóp, càng khó hỏi bài.
Muốn làm việc riêng trong lớp ? về cơ bản thì quên đi.
Nghĩ đến đây, Minh bất giác đạp chậm tốc độ xe, hắn đối với thời cấp 3 của bản thân bắt đầu ‘tương đối rén’ nhưng rất nhanh Minh tự mình phá lên cười.
Sợ gì chứ, coi như trải nghiệm thôi, cũng không phải ai cũng có được trải nghiệm này.
Minh tiếp tục đạp xe đồng thời trong đầu cũng nghĩ sang chuyện khác để ‘thay đổi’ hình ảnh mà hắn đang tưởng tượng.
Thế là Minh nghĩ đến Phan Hương hay đúng hơn là Phan Thanh Hương.
Ở thế giới này, Phan Quân tên đầy đủ là Phan Hoàng Quân, Phan Hải gọi là Phan Anh Hải, Phan Hương gọi là Phan Thanh Hương.
Từ hồm hắn nói chuyện với ông anh Cao Thanh Lâm xong, Minh rất nhanh cũng hẹn Phan Hương ra uống café.
Nói sao về Phan Hương đây ? Phan Hương giai đoạn này khác khá xa với tưởng tượng của Minh.
Phan Hương cắt tóc tomboy, mặc áo phông cùng quần bò, hai cánh tay lộ ra ngoài áo có phần cơ bắp.
Nói thẳng ra là ‘có cá tính’.
Đây là lần đầu tiên Minh gặp Phan Hương, nhưng hắn biết bà chị này không dễ chọc.
Phan Hải không học võ, hắn đánh nhau đều bằng bản năng cùng sức mạnh thể chất hơn người nhưng Phan Hương có học, cô nàng này có 7 năm kinh nghiệm Tiệt Quyền Đạo.
Đùng nghĩ Phan Hương đỗ vào Ngoại Thương là nghĩ Phan Hương chăm chăm vào học tập, nữ nhân này ở trong trường cấp 3 cũng thuộc dạng ‘khi nam phách nữ’ cũng là chị đại trong trường.
Dĩ nhiên với cái hình tượng của Phan Hương trong Người Phán Xử, không làm trùm trường thì cũng khó.
Cũng khác với Phan Hải gọi Minh là đại ca đồng thời luôn có phần lấy lòng Minh thì Phan Hương đối với Minh cũng không có quá nhiều cung kính, trong mắt Phan Hương, Minh chỉ là một cậu trai nhỏ tuổi hơn ngoài ra không có gì cả.
Nếu không phải Phan Hải nài nỉ Phan Hương, Phan Hương cũng không tới uống Café với Minh.
Điều này nói lên cái gì ? nói lên vào giai đoạn này Phan Quân cũng không để Phan Hương dính vào việc của Đông Anh hoặc bản thân Phan Hương cũng không quan tâm việc ở Đông Anh.
_ _ _ _ __
“Cậu em, nghe nói cậu từ chỗ thằng Hải tìm chị, có chuyện gì nói đi”.
Sau khi Phan Hải cùng Phan Hương đi đến quán café, Phan Hải rất thức thời ‘rời đi’ để lại Phan Hương cùng Minh mà đây chính là câu đầu tiên Phan Hương nói.
Điệu bộ này của Phan Hương dù qua mấy ngày, Minh vẫn nhớ mãi.
Không phải hắn thích gì đối phương nhưng mà biểu lộ của Phan Hương khiến Minh cảm thấy buồn cười.
Phan Hương đúng là ra dáng ‘chị đại’ nhưng Minh nhìn thế nào cũng như ‘bà cụ non’ vậy, không buồn cười sao được.
“Chị Hương, em muốn tìm vài sinh viên đi làm thêm, Ngoại Thương có người không ?”
“Người ? người lúc nào chẳng có nhưng yêu cầu của thằng em là gì ?”.
“Năm mấy không quan trọng, nam nữ không quan trọng, kinh nghiệm làm việc cũng không quan trọng, yêu cầu chỉ có ngoại ngữ cùng biết dùng máy tính”
“Ngoại ngữ tốt nhất là tiếng Anh, tiếng Trung cũng là điểm cộng, máy tính không biết dùng cũng có thể học”.
Minh rất nhanh đưa ra yêu cầu của hắn.
Bản thân Minh tin tưởng phàm là sinh viên Ngoại Thương chỉ cần biết ngoại ngữ vậy đều sẽ phù hợp với công việc ở báo VnExpress dù sao . . . chất lượng sinh viên giai đoạn này rất cao.
Phan Hương nghe Minh nói như vậy hơi nhíu cặp lông mày lại sau đó lại hỏi.
“Giờ giấc làm việc thế nào, lương lậu ra sao ? chỗ làm ở đâu, cậu em lại cần bao nhiêu người ?”.
“Cái này phải xem là nhân viên chính thức hay cộng tác viên, nhân viên chính thức thì đi làm từ 9h sáng, tan làm lúc 5h chiều”
“Cộng tác viên thì chia theo ca, ca sáng từ 9h đến 12, ca chiều từ 2h đến 5h chiều”
“Lượng lậu ? cộng tác viên mỗi ngày 30 ngàn, nhân viên chính thức mỗi ngày 50 ngàn, bao ăn trưa, chỗ làm việc ở quận Tây Hồ”
Phan Hương nghe Minh nói về giờ giấc làm việc cùng lương lậu, nàng cũng không khỏi bất ngờ.
Mỗi ngày làm 3 tiếng, lương tháng 900 ngàn ?.
Mỗi ngày làm 8 tiếng, lương tháng 1.5 triệu đã thế còn bao ăn trưa ?.
Lương cao như vậy ?.
Ở cái thời đại mà lương cơ bản của giáo viên chỉ là 30 ngàn mỗi ngày, thì lương Minh cho hiển nhiên là cao.
“Chỉ cần tiếng Anh cùng tiếng Trung đúng không ? còn yêu cầu gì không ?”.
Nghe Phan Hương hỏi câu này, Minh nghĩ nghĩ một chút lại nói.
“Nhà có máy tính, có nối mạng là điểm cộng, có thể tăng lương”
“Ngoài ra bà chị tìm xem trong trường Ngoại Thương có ai học chuyên ngành kế toán cần tìm việc không, thằng em cũng tuyển thêm một kế toán, lương ngày 50 ngàn, bao ăn trưa”.
Ngoại Thương giai đoạn này là không có khoa kế toán riêng nhưng mà có môn học kế toán hơn nữa vẫn tương đối trọng điểm.
Tại Ngoại Thương muốn tìm một sinh viên có năng lực kế toán . . . không phải là khó.
Chỉ là Minh không ngờ được, Phan Hương vậy mà đưa tay vỗ ngực mình, theo động tác tay của nàng, bộ ngực dưới lớp áo mỏng kia có phần rung lên.
“Mày xem chị thế nào ? chị mày biết tiếng Anh, cũng biết kế toán nhưng chị mày không làm được cả ngày, tạm thời chỉ có thể làm ca chiều, chị mày . . cũng không cần bao nuôi ăn trưa, mày xem lương chị có được 50 ngàn không ?”.
Nghe câu hỏi này của Phan Hương, Minh không khỏi ngẩn người.
Trong một thoáng chốc, hắn hoài nghi Đông Anh Hội của Phan Quân sắp tạch đến nơi, cũng may hắn nhớ đến việc của Thế mấy hôm trước, Đông Anh Hội cũng không giống như quá nghèo.
Đông Anh rõ ràng có tiền vậy mà công chúa Đông Anh còn phải chạy đi xin việc ?.
Minh nhìn Phan Hương, theo bản năng muốn từ chối dù sao Vnexpress cũng không nên quá dính dáng tới Phan thị nhưng nghĩ mấy giây, Minh lại không vội từ chối Phan Hương.
Hắn không ở ngay trước mặt Phan Hương mà đồng ý, hắn yêu cầu Phan Hương nộp CV.
Bản thân Phan Hương cũng không biết cái gì là CV, còn phải trải qua Minh hướng dẫn một phen, Minh cũng yêu cầu ‘ứng viên’ mà Phan Hương tìm được đều phải nộp CV cho hắn.
Phan Hương cảm thấy việc này thật phiền toái, có chút bĩu môi nhưng rất nhanh ánh mắt của Phan Hương trở nên sáng rực bởi Minh lại nói.
“Mỗi CV được bên em thông qua, em cho chị 100k”
“Thật ? “
“Đương nhiên là thật”
“Vậy mày yên tâm, chị mày lật tung cái Ngoại Thương lên cũng phải tìm người cho mày”
Nhìn ánh mắt ‘toả sáng’ của Phan Hương, Minh có chút dở khóc dở cười.
Công chúa của Đông Anh Hội lại có phần tham tiền như vậy, nói ra . . . không mấy ai tin.
Tiến độ: 100%
51/51 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan