Chương 30: Chương 30
Lúc Ngôn Kha về nhà, Hạ Chi đang phơi quần áo mới vừa giặt xong.
Ngôn Kha đột nhiên xuất hiện trước mặt, Hạ Chi lại đang cầm chiếc áo ngực trắng thuần của mình trong tay.
Hai người lúng túng đưa mắt nhìn nhau.
Chiếc áo ngực đã trở thành củ khoai bỏng tay, Hạ Chi ném chiếc áo ngực về lại trong thau: “Không phải hai ngày nữa em mới về sao?”
Cô nhớ là chủ nhật hoặc thứ hai mà, sao chỉ mới thứ bảy thôi mà anh đã trở về rồi vậy?
Hạ Chi cúi người tránh đi cái thứ vải vóc màu trắng đã bị bóp nhăn nhúm trong thau kia, sau đó cầm lấy một chiếc áo ngắn tay, giữ giũ vào không trung, sau đó xỏ móc áo vào rồi phơi ra ngoài sân thượng.
Ngôn Kha kéo vali quay về phòng mình, Hạ Chi phơi hết tất cả quần áo, chỉ còn thừa lại một chiếc áo ngực của mình cùng với chiếc quần lót trắng thuần cùng bộ.
Cô lén cầm nó quay về phòng, thế nhưng phòng cô chẳng có chỗ nào để phơi nắng được cả.
Hạ Chi thở dài cho chiếc quần lót ẩm ướt vào trong túi nilon, thôi vậy, nếu không thì lén lấy về giặt lại là được rồi.
Không thể nào che giấu được bí mật trong lòng, cô cũng không thể nào tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem đối phương như em trai ruột giống trước đây, dù đối phương có nhìn thấy quần lót của mình cũng chẳng sao cả.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ lồi để xem liệu có cái kệ nào có thể đặt lên trên cửa sổ lồi được không.
Lúc Hạ Chi đang lục lọi trong phòng ngủ thì Ngôn Kha đã xuất hiện trước cửa phòng cô. Cô không đóng cửa, anh vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ngay cái túi đựng thứ màu trắng nằm ở trên giường kia.
"Chị."
Ngôn Kha đột nhiên mở lời làm Hạ Chi giật mình, xém chút đã ngã xuống đất, cô vịn lấy thành giường, lúng túng quay đầu lại, phát hiện anh đưa cho mình một cái túi.
Là quà lưu niệm khi đi du lịch, có bánh bích quy dừa, thịt khâu nhục, bánh quy bông tuyết làm thủ công, cả túi đều là những món ăn vặt.
"Cảm ơn, em trai."
"Mẹ đâu?"
"Không biết hôm nay em về nên đi đánh bài rồi."
Hạ Chi ấn màn hình điện thoại sáng lên xem đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi rồi: "Đã muộn như thế này rồi, em đói không?"
Ngôn Kha gật đầu: "Vừa mệt vừa đói."
"Vậy chị gọi đồ ăn ngoài nhé, trong nhà không còn gì ăn đâu, ban đầu chị định ra ngoài ăn bún gì đó rồi."
Ngôn Kha nhìn Hạ Chi đang mở app giao hàng thì phủ một tay lên tay cô: "Ra ngoài ăn đi."
Hạ Chi khó hiểu ngẩng đầu lên: "Không phải em rất mệt hay sao?"
Ngôn Kha cười với cô: "Không sao, muốn ăn lẩu."
Thật ra anh cũng không muốn ăn lẩu cho lắm, chỉ là rất muốn ở cùng cô một lúc.
Nếu như ở nhà thì có quá nhiều phòng, cô tùy tiện tìm một lý do là có thể tránh mặt anh rồi, trái lại, ở bên ngoài thì sẽ chẳng có chỗ nào để trốn.
Mấy ngày không gặp anh rất nhớ cô, đáng tiếc cô lại chẳng hề cảm nhận được cảm giác này.
***
Lối đi bộ rộng rãi, Ngôn Kha ngồi bên trái, còn Hạ Chi ngồi bên phải.
Lúc đi qua, mu bàn tay không cẩn thận đụng phải mu bàn tay, sự ấm áp mềm mại kia làm Hạ Chi hoảng hốt trong mấy giây.
Trước đây, việc sóng vai đi cùng nhau là một chuyện bình thường, vậy mà giờ khắc này cô lại cảm thấy thật trân quý, cô thật sự trân trọng từng phút giây.
Hạ Chi lại cố gắng giả vờ làm một người chị không tim không phổi.
"Bọn em có gặp được gì thú vị ở biển không?"
Cô chủ động nhắc đến chuyện du lịch, Ngôn Kha suy nghĩ một lúc, thật ra anh cảm thấy cả chuyến du lịch chẳng có gì thú vị cả.
Nhưng thật sự cũng có một chuyện, đó chính là anh đã viết tên cô lên bãi cát nhưng múa tay múa chân hơi phức tạp, còn chưa viết xong thì nước biển đã ào ào ập đến khiến sự cố gắng của anh đã trở thành vô ích.
Anh không chịu thua, lại viết thêm một lần nữa, lần này vừa viết đến nét thứ hai thì lại có một đợt sóng nữa ập đến.
Rõ ràng có thể lui ra phía sau vài bước để tránh bọt sóng là được rồi nhưng anh lại không làm thế, anh cứ muốn giành giật từng giây từng phút với sóng biển, anh hiếu thắng, cuối cùng cũng thắng.
Ngôn Kha cười cười: "Không có gì."
Hạ Chi nhìn anh, đôi mắt của Ngôn Kha vừa sáng vừa ngọt ngào, giống hệt như trân châu bảo vật của biển sâu vậy, đẹp đến thế, quý giá đến thế.
Nhưng cô không dám nhìn nhiều mà nhanh chóng nghiêng đầu sang nơi khác.
Nụ cười của anh có hơi chói mắt, mang theo một chút ngọt ngào và chua chát của tình yêu.
Bởi vì được hỏi đến chuyện du lịch anh mới có phản ứng này.
Đương nhiên Hạ Chi sẽ suy đoán anh nhớ đến cô gái đứng cạnh trong tấm ảnh kia cho nên mới đột nhiên bật cười ư?
Hạ Chi không nói nhưng Ngôn Kha hỏi cô: "Lần trước chị đi xem mắt thế nào rồi?"
Cô không giỏi nói dối, không đứng trước mặt người khác thì đỡ hơn một chút, có đỏ mặt cũng sẽ không bị trông thấy, còn có thể chuẩn bị lời nói dối, nhưng bây giờ cô đang đứng trước mặt Ngôn Kha đấy.
Cô nói thật: "Không có xem mắt."
Ngôn Kha dừng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Sao lại thế?"
Hạ Chi không muốn phải bịa thêm một lời nói dối vì một lời nói dối, cô rầu rĩ đáp lại: "Không có thì là không có thôi, đừng hỏi nữa."
Cô đi ở phía trước, bước đi càng lúc càng nhanh, Ngôn Kha đi theo sau lưng, nhìn bóng lưng của cô rồi suy nghĩ, đúng thật là cô đang trốn tránh anh.
Cố ý tránh mặt anh.