Chương 2

22/04/2025 11 5.0

3.

Đêm hôm đó, Châu Phùng Nghi không về nhà.

Rạng sáng, Đường Nguyệt Như đăng một bài lên Weibo: “Anh từng nói sẽ không bao giờ nắm tay người khác nữa.”

Kèm theo là một bức ảnh tay trong tay.

Trên mu bàn tay của người đàn ông trong ảnh có một nốt chu sa đỏ rực, đó chính là Châu Phùng Nghi.

Còn tôi, là “người khác” mà anh không bao giờ nắm tay nữa.

Mười phút sau, bài đăng leo thẳng lên hot search.

Anti-fan của tôi để lại bình luận dưới bài đăng Đường Nguyệt Như:

“Chị ơi cố lên, chị và ảnh đế Châu mới là cặp đôi hoàn hảo! Hai người nhất định phải tái hợp nhé!”

“Tôi chẳng cần tam quan* gì nữa, tôi ủng hộ ảnh đế Châu ngoại tình! Chỉ cần thấy Tống Tuyết Vi kia đau khổ là được!”

(*Tam quan: chỉ ba quan niệm cơ bản là nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan).

Rất nhiều người chờ để cười nhạo tôi.

Cũng có vài người nhắn cho Châu Phùng Nghi: “Anh, người đó không phải anh chứ? Em làm fan anh bao nhiêu năm, nhìn ra chị dâu đối xử với anh tốt thế nào, anh đừng bao giờ làm gì có lỗi với chị ấy!”

Tôi và Châu Phùng Nghi ký hợp đồng với rất nhiều thương hiệu dưới danh nghĩa vợ chồng, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là con số khổng lồ. Điều đáng sợ nhất chính là dính phải scandal.

Người quản lý liên lạc không được với Châu Phùng Nghi, chỉ có thể gọi cho tôi, bảo tôi nghĩ cách qua mặt cư dân mạng, cứ nói tôi và Châu Phùng Nghi đang ở bên nhau.

Tôi lật lại album ảnh, mới phát hiện ảnh chụp chung của tôi và Châu Phùng Nghi ít đến đáng thương.

Trong những bức ảnh ít ỏi đó, chỉ có tôi là đang cười.

Chọn đi chọn lại, cuối cùng tôi đăng một bức ảnh rất lâu trước đây.

Trong ảnh, Châu Phùng Nghi ngồi dưới ánh đèn bàn đọc sách. Ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy anh, giống hệt người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, khiến tôi rơi nước mắt.

Ảnh vừa được đăng lên, đã có cư dân mạng để lại bình luận: “Nhìn xem, lão Châu đang ở nhà với vợ đây này! Ai còn nói lão Châu ngoại tình nữa, tôi xé rách miệng nó!”

Mọi người bắt đầu chửi Đường Nguyệt Như không biết xấu hổ, thích gây chú ý.

Cho đến vài phút sau, Châu Phùng Nghi chia sẻ lại bài viết của Đường Nguyệt Như.

Dưới bức ảnh tay trong tay, anh viết: “Là tôi.”

Anh thẳng thắn thừa nhận sự thật họ ở bên nhau, bóc trần màn dàn dựng tự thanh minh của tôi.

Một lần nữa, vì Đường Nguyệt Như, anh vứt bỏ tôi.

Fan của Đường Nguyệt Như lao vào Weibo của tôi, chế nhạo tôi:

“Làm màu bị vả mặt, sướng quá, đồ tiện nhân họ Tống, đồ lừa đảo chết tiệt.”

“Chị Nguyệt Như cho cô ba năm, cô cũng không giữ được trái tim lão Châu, thật vô dụng.”

Ai nói, tôi muốn trái tim của Châu Phùng Nghi?

Tôi xóa tất cả những thứ liên quan đến anh trong điện thoại.

Tôi muốn ly hôn.

4.

Sáng hôm sau, công ty gọi tôi về để xử lý khủng hoảng tin đồn của Châu Phùng Nghi.

Không may, vừa đến nơi tôi đã gặp Đường Nguyệt Như. Có lẽ vì Châu Phùng Nghi không nỡ để cô ta một mình, nên đã đưa cô ta đến.

Vừa thấy tôi, Đường Nguyệt Như liền xin lỗi: “Chị Tuyết Vi, tối qua thật xin lỗi, tôi uống say rồi đăng Weibo linh tinh, Phùng Nghi cũng theo tôi gây rối, làm phiền chị rồi.”

“Tôi đã mắng anh ấy rồi, chỉ biết chiều theo tôi, không hề nghĩ cho chị chút nào, đúng là một người đàn ông ngốc nghếch.”

“Những người trên mạng nói những lời khó nghe quá, bảo chị là người thay thế của tôi, thật sự buồn cười.”

“Họ không biết tôi phải cảm ơn chị nhiều thế nào, đã chăm sóc Phùng Nghi suốt bao nhiêu năm…”

Cô ta cười ngọt ngào với tôi.

Tôi cũng cười lại: “Tôi là vợ của Châu Phùng Nghi, vợ chăm sóc chồng là lẽ đương nhiên, đâu cần người ngoài cảm ơn.”

“Còn cô, tối qua bị mắng là tiểu tam, đừng để trong lòng nhé.”

Mặt Đường Nguyệt Như lập tức thay đổi.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi.

Cười nói: “Chị Tuyết Vi, chị đeo chiếc nhẫn cưới của tôi, có lẽ nên trả lại tôi rồi.”

Cô ta vừa nói xong đã định kéo tay tôi. Tôi cảm thấy khó chịu, liền vung tay, không cẩn thận đánh vào mặt cô ta.

Đường Nguyệt Như liền giật túi xách ném vào tôi, kim loại trên túi làm rách trán tôi, chảy máu.

Cô ta ném rất mạnh, tôi cảm thấy như cả tai mình cũng ong ong.

Tôi định giơ tay đánh trả nhưng bị người phía sau nắm chặt cổ tay.

Châu Phùng Nghi đột ngột xuất hiện, lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Tống Tuyết Vi, thử động tay vào cô ấy xem.”

Khi tôi quay lại, anh nhìn thấy vết máu trên mặt tôi, ngẩn người rồi cau mày nhìn Đường Nguyệt Như, hỏi: “Em đánh cô ấy à?”

Đường Nguyệt Như rưng rưng nước mắt, lắc đầu nói: “Phùng Nghi, là chị ấy mắng em là tiểu tam, còn muốn đánh em. Khi em tránh đi, túi xách mới đập trúng chị ấy, em không cố ý,em sẽ xin lỗi chị ấy!”

Cô ta vừa khóc, Châu Phùng Nghi đã thương xót.

Nghe cô ta nói vậy, Châu Phùng Nghi xoa đầu cô ta, khen cô ta làm tốt.

“Đã bị đánh thì phải trả lại, có tôi ở đây, em không cần xin lỗi ai cả.”

Tôi đột nhiên rất ghen tị với Đường Nguyệt Như.

Thật ra, tôi cũng rất hay khóc, nhưng người thương xót tôi, giờ đã không còn nữa.

Người quản lý, chị Dương, không nhịn được, chỉ vào tôi và quát Châu Phùng Nghi: “Đây mới là vợ của anh! Châu Phùng Nghi, anh bị mù à? Cứ ôm lấy một người con gái giả tạo như thế!”

“Tuyết Vi có gì kém cạnh Đường Nguyệt Như?”

“Anh quên rồi à, anh từng nói muốn có một đứa con với Tuyết Vi? Anh quên rồi à, anh nói khi ở bên Tuyết Vi mới có cảm giác gia đình?”

“Giờ anh làm thế này làm tổn thương cô ấy, anh chắc chắn sau này sẽ không hối hận sao?”

Tôi vô thức sờ lên bụng. Trong cơ thể tôi, có một đứa trẻ vừa mới bắt đầu hình thành.

Châu Phùng Nghi cười nhẹ, liếc qua tôi mà không có chút cảm xúc, bình tĩnh lên tiếng.

“Có lẽ tôi đã từng thích Tống Tuyết Vi, nhưng Nguyệt Như đã trở lại.”

“Dù là Tống Tuyết Vi, Lý Tuyết Vi hay Vương Tuyết Vi, tất cả phải tránh ra.”

Trước kia, Châu Phùng Nghi có lẽ chỉ thích tôi một chút, rất ngắn ngủi và nhẹ nhàng.

Giờ đây, Đường Nguyệt Như đã quay lại, anh sẽ yêu cô ta.

Tôi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn không thuộc về tôi, trả lại cho Châu Phùng Nghi.

Nụ cười của Châu Phùng Nghi từ từ trở nên lạnh lùng. Im lặng một lúc, anh đưa tay định nhận.

Chị Dương kéo tôi lại, nhìn vào bụng tôi, rồi ra hiệu cho tôi.

“Tuyết Vi, đừng làm điều ngu ngốc, chị đã…”

Đường Nguyệt Như cắt lời chị Dương, giơ tay giật lấy chiếc nhẫn. Cô ta đeo chiếc nhẫn lên tay mình, phát hiện chiếc nhẫn hơi nhỏ.

Nụ cười của cô ta hơi đông cứng lại, rồi cô ta vung tay ném chiếc nhẫn vào thùng rác.

Cô ta ôm lấy cánh tay Châu Phùng Nghi làm nũng: “Thôi, anh đừng giận vì em nữa, em không muốn đeo chiếc nhẫn mà người khác đã đeo qua, em cảm thấy nó bẩn.”

Châu Phùng Nghi không đáp lại, chỉ nhìn tôi, trầm giọng hỏi: “Em đã làm sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi quay người bỏ đi.

Châu Phùng Nghi.

Tôi đã có thai, anh không cần phải biết.

5.0
Tiến độ: 100% 7/7 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025