Chương 1
1.
Cả thế giới đều biết, Châu Phùng Nghi cưới tôi chỉ để khiến Đường Nguyệt Như ghen tuông.
Trước khi kết hôn, họ chia tay trong cơn giận dỗi, Đường Nguyệt Như tức tối ra nước ngoài.
Châu Phùng Nghi không chiều theo cô ấy, quay người kết hôn với tôi.
Tôi mặc chiếc váy cưới không thuộc về mình, gả cho một người đàn ông không yêu mình.
Mọi người đều nói, đợi đến khi Đường Nguyệt Như trở về, Châu Phùng Nghi sẽ bỏ rơi tôi.
Nhưng đến năm thứ ba sau khi kết hôn, Châu Phùng Nghi hình như bắt đầu thích tôi rồi.
Anh ấy làm bữa sáng cho tôi, dỗ tôi dậy, và khi tôi làm nũng, anh sẽ hôn lên môi tôi. Những lúc ngọt ngào nhất, chúng tôi quấn quýt không rời.
Trong đêm tối, anh dịu dàng cám dỗ tôi: “Nhóc ngoan, sinh cho anh một đứa con, phải ngoan giống em vậy.”
Chúng tôi giống như một cặp vợ chồng yêu nhau bình dị.
Cho đến ngày tôi thật sự mang thai.
Chưa kịp nói với Châu Phùng Nghi, Đường Nguyệt Như đã trở về.
Hôm đó, họ làm lành với nhau.
2.
Ngày Đường Nguyệt Như trở về nước, là dịp họp lớp của bọn họ.
Nghe nói nhà cô ấy phá sản, đang đi khắp nơi vay tiền.
Khi Châu Phùng Nghi nắm tay tôi bước vào, anh nhìn thấy một bạn học cũ giàu có đang ép Đường Nguyệt Như uống rượu, nói rằng chỉ cần uống một ly sẽ cho cô ấy mượn mười vạn.
Đường Nguyệt Như bị sặc đến chảy nước mắt, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, uống sạch tất cả.
Lúc cô ấy nhìn thấy Châu Phùng Nghi, bỗng dưng hốt hoảng, có lẽ cảm thấy mất mặt nên cúi đầu thật nhanh.
Có người trêu chọc: “Nguyệt Như, nếu cô thiếu tiền thì cầu xin đại ảnh đế Châu đi.”
“Dựa vào tình cảm trước đây của hai người, cô lên giường với anh ấy vài lần, thế nào anh ấy cũng không để cô thiệt thòi đâu.”
Châu Phùng Nghi lạnh lùng liếc qua, chậm rãi mở miệng: “Đừng có làm tôi buồn nôn.”
Anh ngậm một điếu thuốc trong miệng, dựa vào vai tôi, tiếp lời: “Ai dám làm vợ tôi không vui thì cút ngay cho tôi.”
Mọi người đều bật cười, thay phiên nhau gọi tôi là “chị dâu”, nói rằng thật ghen tị khi Châu Phùng Nghi cưng chiều tôi đến vậy.
Không ai biết rằng, nếu không phải Đường Nguyệt Như bất ngờ xuất hiện, hôm nay Châu Phùng Nghi căn bản sẽ không đến.
Đường Nguyệt Như nhìn chằm chằm tôi, cắn chặt môi đến mức bật máu, cố nén nước mắt.
Người đàn ông vừa ép cô ấy uống rượu đặt tay lên vai cô, xoa nhẹ rồi cười nhạo:
“Làm sao bây giờ? Đại ảnh đế Châu hình như không cần cô nữa.”
“Nhưng không sao, anh ta không cần, tôi cần. Nếu cô chịu cởi sạch, trên giường phục vụ tôi vui vẻ, tôi sẽ cho cô ít tiền tiêu vặt, thế nào?”
Châu Phùng Nghi dập tắt điếu thuốc trong tay, vẻ mặt không vui, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Rốt cuộc, anh vẫn không đành lòng.
Đường Nguyệt Như nén nước mắt, ngẩng lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn.”
“Cả đời này, tôi chỉ yêu một người, cho dù anh ấy không cần tôi, tôi cũng sẽ không để ai khác chạm vào mình.”
Bàn tay của Châu Phùng Nghi bỗng siết chặt, làm tôi đau nhói.
Người đàn ông kia bị mất mặt, cười lạnh, mắng Đường Nguyệt Như: “Cô tưởng mình là gái trinh đức hạnh chắc? Mẹ nó, tôi đã cho cô mặt mũi mà cô không cần, hôm nay tôi nhất định phải ngủ với cô.”
Hắn kéo Đường Nguyệt Như ra ngoài, cô ấy vì uống nhiều rượu nên cả người mềm nhũn, yếu ớt dựa vào lòng hắn, vừa đẩy vừa không hẳn muốn phản kháng.
Ánh mắt của Châu Phùng Nghi dán chặt vào Đường Nguyệt Như.
Tôi nhận ra, vì cô ấy, anh đã có ý định giết người.
Khi Đường Nguyệt Như gần bị kéo đi khỏi, Châu Phùng Nghi cuối cùng không thể giả vờ được nữa.
Anh bước mấy bước đến gần, một cước đá văng người đàn ông đang ôm Đường Nguyệt Như.
Anh đè hắn xuống đất, đánh tới tấp.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, giận dữ mắng: “Mẹ nó, mày dám động vào Đường Nguyệt Như, tao chặt cái tay bẩn thỉu này của mày!”
Cả hiện trường lập tức rối loạn. Có người đang quay video, tôi vội kéo tay áo của Châu Phùng Nghi, muốn ngăn anh lại.
Anh quay đầu, lạnh lùng hỏi tôi: “Tới lượt em quản tôi sao?”
Tôi sững sờ, nhẹ nhàng buông tay.
Đường Nguyệt Như lao tới ôm lấy anh, khóc nức nở: “Châu Phùng Nghi, anh đừng vì em mà đánh nhau với người khác, anh bị thương, em đau lòng chết mất!”
“Em vừa nãy sợ quá, em sợ anh thật sự không cần em nữa…”
Châu Phùng Nghi không đẩy cô ấy ra. Anh siết chặt cô vào lòng, che chở cô cẩn thận.
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh đưa Đường Nguyệt Như rời đi.
Bỏ lại tôi ở đó.