Chương 99: Chuyện gì đang xảy ra?

27/04/2025 10 8.3

“Chẳng may vẫn chưa đi thì sao?”

Không ai nói trước được cái chẳng may này, tùy tiện đi ra ngoài có thể sẽ chết nhưng nếu không ra… Lam Lam chắc chắn sẽ chết.

Hiện giờ chưa nói tới Lam Lam, ngay cả cái tay đặt trên cửa của Khương Ly cũng đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cái chết đang đến gần, thời gian càng thêm gấp gáp, người giấy bên kia có Trịnh Liêm xử lý, Cảnh Diêm lẳng lặng đứng phía sau cô, cô trông mong nhìn anh, những lúc thế này chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho anh.

“Có thể ra ngoài không? Lần này anh đừng chỉ lắc đầu nữa.”

Cảnh Diêm cầm cái tay đang run của Khương Ly, nhìn về phía Lam Lam đang lo lắng bên kia, trên gương mặt quá mức điển trai của anh trong bóng tối vẫn lạnh nhạt như nước.

“Có thể ra ngoài nhưng nhất định phải nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được để đèn hồn tắt.”

Đôi mắt anh sắc bén như lưỡi dao, Lam Lam hiếm khi được cậu nhỏ để mắt tới cũng bị doạ nhũn chân, vội dùng tay lau mồ hôi trên trán, không khỏi gật đầu nói: “Nhớ rồi nhớ rồi, chị mở cửa nhé?”

Lam Lam nói xong rồi nhìn về phía Khương Ly, nhìn kỹ hai người ở đối diện dưới ánh sáng mỏng manh, sau khi gật đầu với nhau thì cũng chuẩn bị tâm lý xong xuôi.

Cộc cộc ——

Ổ khoá cũ bị mở ra, Lam Lam chậm rãi mở cửa phòng bếp ra, một luồng khói đột ngột ập tới, tứ hợp viện đã hoàn toàn bị bao phủ trong khói đặc, trong tầm mắt tối om, một mảnh trắng xoá, trong nhất thời chẳng thấy rõ gì cả!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khương Khương?”

Lam Lam mới ra khỏi phòng bếp được hai bước nhíu mày vẫy vẫy làn khói trước mặt, chị ấy nhớ phòng bếp chỉ cách chính đường chừng mấy mét, rất gần, nhưng bây giờ không thấy gì thì cũng khó, chị nhỏ giọng quay đầu tìm Khương Ly, thế nhưng lúc này sau lưng chị chỉ còn làn khói dày đặc.

“Khương Tiểu Ly?!”

Lam Lam tưởng Khương Ly không đuổi kịp, chị xoay người muốn quay về phòng bếp nhưng đi mấy bước liên tiếp cũng không thể chạm đến cửa phòng bếp!

Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn làn khói quỷ dị này…

Giờ khắc này, vô số suy nghĩ đáng sợ chạy dọc trong đầu chị, trái tim nhỏ bé lúc thì đập liên hồi, lúc thì đập chậm rãi. Sắc mặt chị càng trắng hơn, cẩn thận nhìn mỗi hướng chung quanh, đôi tay rũ xuống cũng nắm chặt thành quyền, cố sức kìm nén nỗi sợ sởn tóc gáy.

Trịnh Liêm nói thứ đến không phải cương thi, như vậy chỉ có thể là hồn ma, quỷ trong trò chơi kinh dị này càng thêm thần quái khó đoán, vậy có khi nào chị ấy đang lọt vào ảo giác rồi không?

Lam Lam không hành động, chỉ có thể ngồi xổm phẩy khói ra quan sát, chị nhớ mặt đất ngoài phòng bếp được lót nửa gạch gỗ nửa xi măng, vừa nãy chị cũng không đi quá xa, hẳn là vẫn đứng tại chỗ.

Bây giờ vốn là ban đêm, không có ánh đèn, chỉ có sương mù trắng dày đặc.

Không nhìn thấy thì chị thử dùng tay sờ, không ngoài dự đoán, mặt đất dưới chân là xi măng và gạch gỗ. 

Nhưng mà cửa phòng bếp đâu? Hai người Khương Ly và Cảnh Diêm đâu?

Sự yên tĩnh như đã chết xung quanh thật sự rất đáng sợ, cái tay đặt trên đất của Lam Lam vẫn không hề nhúc nhích, vuốt ve nền xi măng lạnh lẽo và gạch gỗ thô ráp, hơi lạnh truyền đến từ sau lưng, động mạch trên cổ cũng đập kinh hoàng cùng nhịp tim. 

Rốt cuộc đây là ảo giác? Hay là cảnh tượng chân thật?

Đột nhiên, làn khói phía trước cách đó không xa có một nguồn sáng mỏng manh, nguồn sáng kia còn đang chậm rãi đến gần, sau đó lớp sương mù dày đặc cũng xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

“Khương Ly?” Lam Lam gọi thử một tiếng, bởi vì chị thấy bóng người đó vô cùng quen thuộc.

“Chị Lam hả?”

Ngay lập tức, trái tim của Lam Lam như kẹt trong cổ họng, vui sướng đứng dậy, thấy Khương Ly cầm một ngọn nến đi ra từ trong sương mù, trong đôi mắt trừng lớn của chị lập loè nước mắt, kích động không thôi: “Sao vừa nãy không thấy hai người đâu vậy? Chị còn tưởng mình gặp ảo giác nhưng sờ dưới đất thấy chân thật lắm.”

“Sương mù bên ngoài dày quá, không thấy gì hết, em mới đi tìm một cây nến, chị thấy rõ hơn chưa.”

Tuy sương mù ngăn cản tầm mắt nhưng nhờ có ánh sáng nhạt từ cây nến này, thế giới đen tối như được thắp sáng lên.

Hơi thở nặng nề của Lam Lam mới chậm rãi thả lỏng, tò mò hỏi: “Cậu nhỏ đâu? Sao cậu nhỏ lại không ở cạnh em?”

“Anh ấy ở bên kia, chị đi với em, chúng ta tìm được đèn rồi.”

Thấy Khương Ly giơ ngọn nến xoay người đi, Lam Lam nhanh chân đuổi theo, sương mù dày đặc nặng nề, ánh nến từ cây nến nhỏ bé khẽ lay động, chị còn sợ nó bị thổi tắt nhưng rất nhanh sau đó chị đã thấy một ánh sáng sáng hơn bên trong sương mù.

“Ối, ánh đèn pin sáng thật, sao không thấy cậu nhỏ đâu vậy?”

Sau khi hai người đẩy lớp sương mù dày đặc ra, trên mặt đất chỉ có một chiếc đèn pin kiểu cũ đang sáng nhưng lại không thấy Cảnh Diêm đâu, Khương Ly tiện tay đưa ngọn nến cho Lam Lam, cô cầm lấy đèn pin, chiếu khắp nơi xung quanh nhưng không thấy ai.

“Có lẽ anh ấy đi tìm chúng ta rồi, bây giờ có ánh sáng này là được, đừng lãng phí cây nến này, chị thổi tắt nó đi nha.”

“À, ok.”

Lam Lam cảm thấy cũng hợp lý, trò chơi khủng khiếp như vậy, chắc hẳn sau này sẽ thường mất điện không đèn, ngọn nến nhỏ này còn lẽ sẽ có tác dụng lớn, sau khi nói ok rồi thì cầm cây nến trắng trong tay lên, hít nhẹ một hơi, chuẩn bị thổi…

8.3
Tiến độ: 100% 103/103 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025