Chương 100: Cúi đầu nhìn xuống

27/04/2025 10 8.3

Bỗng nhiên, Lam Lam cảm giác có gì trong sương mù đụng phải mình một phát, quay phắt đầu lại nhìn theo bản năng, hơi thổi trong miệng lập tức lệch đi, ánh nến nhoáng lên một phát, cuối cùng lại chậm rãi sáng lên lại. 

“Sao vậy? Mau thổi tắt nó đi.”

Lam Lam bị đèn pin chiếu nên nhắm mắt lại, ngay lập tức, cái tay giữ chặt cây nến hơi siết lại, tay hơi hơi phát khẩn, trái tim vừa ngưng đập loạn lại bắt đầu đập nhanh hơn, cô nhìn Khương Ly trước mặt, cổ họng khô khốc nhỏ giọng hỏi: “Em tìm thấy cây nến này ở đâu đấy?”

Khương Ly cười cười nói: “Tìm thấy trong căn phòng này luôn á, chỉ có một cây này thôi, không thể lãng phí.”

“Khỏi thổi đi, nếu không còn đồ để đốt nữa thì, ngày mai kêu cậu nhỏ mua một bao về là được.” Lam Lam vừa nói vừa cười gượng, rồi lại lặng lẽ lùi ra sau vài bước.

Chỉ có chị biết nửa thân dưới bị sương mù che khuất của mình đang nhũn đến cỡ nào.

Khương Ly cầm đèn pin càng cười quái dị, giơ tay chỉ chỉ cây nến kia, ngọt giọng nói: “Tay chị đang run kìa.”

Lam Lam sắp rơi nước mắt rồi, bởi vì lúc vừa mới nhắm mắt chị thấy thời gian của nhiệm vụ phụ đang ngừng ở ba phút cuối cùng, thời gian ngưng lại rồi! Trong nháy mắt này chị suy nghĩ đến đủ thứ trường hợp,  sương mù hồn quỷ, bẫy ảo giác, thậm chí Khương Ly trước mặt… có lẽ cũng không phải Khương Ly mà chị biết.

Vậy cây nến con bé muốn mình thổi… rốt cuộc là thứ gì?!

Lam Lam cố gắng làm cho mình bình tĩnh, nhân viên công sở cấp cao phải có năng lực không sợ rủi ro, chị nhìn cái tay run, ánh nến cũng run lên theo thì nụ cười trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.

“Chị bị lạnh thôi ha ha, ờ thì, sương dày quá, chúng ta vẫn nên về phòng ngủ sớm thôi.”

Nói xong, chị ấy liền nhanh chân chạy trốn!

“Lam Lam… Lam Lam…”

Nghe âm thanh giống như gọi hồn kia, Lam Lam càng không dám ngừng lại, giữ ngọn nến chạy ra xa nhanh như chớp, chị ấy không biết bây giờ mình đang ở nơi nào nhưng sương mù dày đặc lại lần nữa kéo lên, chung quanh vẫn trắng xoá không thấy gì giống như lạc vào thế giới vô biên không điểm kết thúc, chị sợ hãi muốn kêu tên Khương Ly và Cảnh Diêm nhưng lại sợ trêu phải quỷ quái.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!”

Chẳng lẽ hôm nay chị ấy phải chết thật rồi sao?

Lam Lam sặc sương, lồng ngực nóng rát tràn ngập tức giận và không cam lòng với trò chơi quỷ quái này, lúc này chị không thể làm gì được nữa! Trong lúc nôn nóng, vừa quay đầu chị lại trông thấy ánh đèn pin xuyên qua làn sương trắng, không xa không gần đến gần mình, nỗi sợ hãi khó ngăn chặn được dần dâng lên, hơi thở dồn dập bắt đầu trở nên nặng nề.

Trốn không thoát rồi…

Người ra khỏi sương mù lại là Trịnh Liêm, anh ấy chiếu thẳng đèn pin về phía mặt Lam Lam, khiến chị vội lấy tay che lại, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh như băng tràn ngập ghét bỏ của anh ấy.

“Cô chạy cái gì, tìm cô lâu quá rồi, Khương Ly và Cảnh Diêm đâu?”

Thân thể cứng ngắc của Lam Lam đứng im không nhúc nhích, âm thanh kẹt ở trong cổ họng, không hề thả lỏng, chị hít một hơi khí lạnh, nhìn Trịnh Liêm trước mặt, vô tình nói một câu.

“Biết gì không, mi giả trang chẳng giống bọn họ chút nào, còn nữa… đèn pin trên tay mi có bột mì kìa!”

Mà trong viện chỉ có một chỗ có bột mì, kết hợp với ba phút cuối cùng bị dừng lại của mình, Lam Lam đoán mình hẳn đã tiến vào ảo giác, bởi vì lúc chị ra khỏi cửa phòng bếp, thời gian vẫn còn hai mươi phút, vậy là do chị không nhớ rõ trong mười bảy phút kia đã xảy ra cái gì sao?

Điều duy nhất có thể xác định là chị ấy vẫn không có thấy [Dấu vết hồi hồn].

“Trịnh Liêm” đối diện nhìn đèn pin, quả nhiên trên đó dính một ít bột mì, lập tức thấp giọng cười thành tiếng, âm thanh vừa quỷ dị vừa nghẹn ngào, đôi mắt đen nhánh bỗng dưng nhìn về phía Lam Lam đang run bần bật.

“Thổi tắt ngọn nến, thổi tắt nó nhanh lên.”

Người trước mắt lúc thì biến thành Khương Ly, lúc thì biến thành Trịnh Liêm, thậm chí trong thời gian ngắn còn biến thành người Lam Lam quen biết, bọn họ đều đang thúc giục chị mau thổi nến, âm thanh khe khẽ xông thẳng vào lỗ tai chị như Khẩn cô nhi chú*, làm đầu chị như muốn nổ tung.

*Đây là câu thần chú Đường Tăng niệm để trấn áp Tôn Ngộ Không

Lam Lam giữ ngọn nến ngã mạnh lên trên mặt đất, thống khổ nhận ra mình đã thật sự bắt đầu dùng sức, nghe lời những âm thanh ồn ào chói tai đó mà chuẩn bị thổi tắt ngọn nến…

Không! Không được thổi!

Chút ý chí cuối cùng khiến chị kháng cự, nhưng đấu tranh yếu ớt làm sao chống lại nổi hồn ma thần quái, chị trơ mắt nhìn mình nâng ngọn nến, đưa lại ngày càng gần, hơi trong miệng đã thổi về phía ánh lửa nhỏ bé.

“Chị Lam! Cúi đầu nhìn xuống đi ——”

Đột nhiên, tiếng của Khương Ly xé toạt không gian, một con dao găm bạch ngọc bay tới từ trong lớp sương trắng dày đặc, lao thẳng về phía hồn ma!

Lam Lam trừng to mắt, lúc sương khói tan đi thì trông thấy bột mì đầy đất và vô số dấu chân.

Mà chị đang ngồi ở ngay giữa chính đường, đáng sợ hơn chính là… trong tay chị nào phải ngọn nến, rõ ràng nó là chén đèn hồn chứa đầy dầu hạt cải kia!

8.3
Tiến độ: 100% 103/103 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025