Lá Thư Từ Ánh Trăng
Giới thiệu truyện
Lá Thư Từ Ánh Trăng - Một câu chuyện tình yêu vượt qua ranh giới của sự sống và cái chết, bắt đầu từ một khoảnh khắc bất ngờ và kỳ lạ.
Một cú nhấp đúp vô ý vào ảnh đại diện của người con trai đã khuất, và tôi, Phương Di, đã vô tình mở ra một cuộc đối thoại không thể tin được. "Thời Nghiên Lễ" – cái tên quen thuộc ấy vang lên từ màn hình điện thoại, như thể anh vẫn còn sống, vẫn ở bên tôi. "Chồng em không để tâm sao?" – câu hỏi ấy như một lưỡi dao sắc lạnh, xé nát trái tim vốn đã tan vỡ.
Liệu đây có phải là trò đùa ác ý của ai đó? Hay một sự thật kinh hoàng nào đó đang ẩn sau? Tôi gõ dòng tin nhắn run rẩy: "Anh là ai?". Và câu trả lời nhận được khiến tôi nghẹn ngào: "Thời Nghiên Lễ." – kèm theo một câu đùa cợt quen thuộc, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra. Nỗi nghi ngờ dâng trào, tôi gặng hỏi, nhưng câu trả lời sau đó lại khiến tim tôi ngừng đập: "Tôi đang nằm trong quan tài nói chuyện với em đấy."
Những tưởng mình đang gặp ma, tôi vội vàng mở lời mời gọi video. Tiếng chuông reo vang, nhưng không có âm thanh nào đáp lại. Một khoảng không tĩnh mịch, như thể anh đang bị mắc kẹt trong một thế giới khác. "Thời Nghiên Lễ?" – giọng nói của tôi lạc lõng trong không gian. Và rồi, một giọng trầm ấm, quen thuộc vang lên, như một làn gió ấm áp xua tan đi cái lạnh lẽo. Điện thoại trượt khỏi tay tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ lấy nó, như thể sợ rằng nếu buông ra, tôi sẽ mất anh mãi mãi.
Một nhà vật lý học, tôi luôn tin vào sự tồn tại của những không gian - thời gian song song. Nhưng liệu có thể nào những lý thuyết khô khan ấy lại trở thành sự thật? Tôi run rẩy hỏi: "Thời Nghiên Lễ, bây giờ là ngày tháng năm nào?". Câu trả lời khiến tôi bật cười trong nước mắt: "Đồ ngốc, tôi đang ở trong quan tài, thời gian cũng giống như em thôi."
Cứ nghĩ đến việc anh sẽ ra đi, trái tim tôi tan vỡ. Tôi run rẩy cầu xin anh: "Anh đừng chết, có được không?". Gió đêm man mát thổi qua, lay động ánh đèn, như thể báo hiệu cho sự kết thúc. Nhưng anh chỉ khẽ thở dài: "Đồ ngốc." Tôi thú nhận, "Tôi là đồ ngốc, ngốc đến mức không nhận ra anh ghét tôi như thế, ngốc đến mức thích anh nhiều năm như vậy."
Tôi cầu xin, "Thời Nghiên Lễ, xin anh đừng chết!". Dù anh coi thường một người khuyết tật như tôi, tôi vẫn muốn anh sống tiếp. Anh khẽ ho, giọng khàn đặc, như bị xé toạc. Nhưng giọng điệu của anh vẫn dịu dàng, "Đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi còn đau hơn rồi." Tôi sốt ruột hỏi: "Đau ở đâu?". Anh đáp, "Đau ở tim."