Kiếp Này Tôi Không Cần Hắn Nữa

25/04/2025 12 8.7

Giới thiệu truyện

Ngày tôi tròn mười tám tuổi, giữa một cơn tuyết trắng dày đặc, Vệ Đạc bất ngờ cầu hôn hủy hôn. May mắn thay, lúc ấy khách khứa đã dần tản đi, phụ thân tôi cũng không còn gọi hắn là “hiền điệt” nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn với ánh mắt thất vọng.

Vệ Đạc hành lễ tạm biệt phụ thân, lời lẽ khách sáo rằng tôi có phúc phận lớn, còn hắn chỉ là kẻ tầm thường không xứng với tôi. Tôi vẫn ngồi bất động, cảm giác như đang lạc vào một giấc mộng kỳ lạ. Người hầu nhà họ Vệ mang tờ giấy hủy hôn đến, tôi vội vàng đoạt lấy, đầu ngón tay run rẩy lướt trên những nét chữ quen thuộc.

Tim tôi như bị thiêu đốt, tôi không kìm được mà đuổi theo, gọi lớn, “Vệ Đạc!” Hắn quay lại, gương mặt thanh tú vẫn như chàng thiếu niên năm xưa, nhưng ánh mắt đã chẳng còn chút ấm áp. Nhìn Vệ Đạc của sáu năm trước, tôi thấy đôi chân mình nặng trĩu, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Lặng im rất lâu, hắn mới lên tiếng, “Chi Nghi, là ta có lỗi với muội.” Câu nói ấy kéo tôi về một đêm hè oi ả kiếp trước, khi hắn vội vã rời đi, bỏ lại những lời chỉ trích, nhưng cuối cùng vẫn buông ra một câu tương tự: “Chi Nghi, là ta có lỗi với muội.”

Tôi bước xuống bậc thềm, tiến đến trước mặt hắn, tháo viên ngọc quý trước ngực, món tín vật định tình mà chúng tôi trao nhau ngày đính ước. Tôi luôn trân trọng cất giữ nó, buộc chặt bằng sợi dây đỏ, nhưng giờ đây, tôi quyết tâm đoạn tuyệt. Tôi dùng hết sức lực, bẻ gãy viên ngọc thành hai mảnh.

Mảnh ngọc vỡ rơi xuống tuyết trắng, giống như tình cảm giữa tôi và hắn, vĩnh viễn tan vỡ. Vệ Đạc cúi mắt, nốt ruồi son nơi khóe mắt hắn như một vệt mực đỏ tươi, nổi bật trên nền da trắng. Hắn nhìn cái hố nhỏ trong tuyết rất lâu, rồi thở dài, “Cũng tốt, chi bằng vỡ tan.”

Đợi hắn đi khuất, nước mắt tôi mới rơi xuống, thế gian chìm trong một màn sương mờ mịt. Xuân Hoa vội vàng chạy đến, quấn áo khoác cho tôi, khuyên nhủ, “Tiểu thư, tuyết lớn quá, chúng ta về thôi.” Tôi bước một bước, chân mềm nhũn, khuỵu xuống đất. Tuyết bay khắp trời, nỗi đau trên chân, tất cả những uất ức trong lòng trào dâng, tôi ôm chặt Xuân Hoa, khóc nức nở.

Số chương
27
Lượt đọc
12
Đánh giá
8.7/5.0
8.7
Tiến độ: 100% 27/27 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
24/04/2025