Chương 54: Chí Tôn Tiêu Dao
26/04/2025
10
9.8
Chương 54: Chí Tôn Tiêu Dao
Ở trạng thái nửa điên nửa dại, Hoa Phi Vũ vẫn không quên đi dã tâm ở trong lòng mình, hắn phát ra một tiếng cười đầy man rợ, nói:
-Khà khà khà,… bây giờ là tới lượt ngươi,… chỉ cần g·iết được người,… ta sẽ thành Minh Chủ Võ Lâm Toàn Thiên Hạ…
Dứt lời, không để Tần Phong kịp phản ứng, Hoa Phi Vũ đã xuất kiếm t·ấn c·ông Tần Phong.
Bách hoa tiếp tục nở rộ, vẫn là những bông hoa mang đủ loại màu sắc, nhưng lần này trông chúng không còn xinh đẹp rực rỡ nữa, những bông hoa này đã mất đi sự tươi mát của loài hoa, mà xuất hiện sự u tối của địa ngục.
Liên kết những bông hoa này lại với nhau là những tia huyết mang vô cùng sắc bén, khiến cho người đối diện đem lòng sợ hãi.
Chỉ là, bất kì ai cũng có thể kinh hãi trước một cảnh này, còn Tần Phong, hắn là thần thánh của tà ma, nhìn một cảnh này, hắn không những không kinh hãi, mà còn càng phấn khích hơn.
Huyết Mãn Nhân Gian đã được tung ra, A Tỳ Địa Ngục hiện thế cùng A Tỳ Địa Ngục, Huyết Tu La đối diện Huyết Tu La, rốt cuộc ai thật ai giả, phải xem đao pháp của Tần Phong và kiếm pháp của Hoa Phi Vũ, bên nào lợi hại hơn.
Hai tên ác ma lao vào nhau cắn xé, điên cuồng đến mức, chỉ công không thủ, kiếm khí cùng đao khí bắn ra như bão táp mưa sa, chém lên cơ thể hai tên cuồng mà, chém cả ra xung quanh bán kính mười trượng.
Không một ai có thể lại gần hai người, nhưng cây cối xung quanh thì không thể di chuyển, hai người đánh đến đâu, đất đá văng lên tung tóe, cây cối b·ị c·hém thành vô số mảnh.
Huyết cảnh đã phủ khắp không gian trăm dặm, sàn đấu của hai ác ma như được mở rộng, khiến cho sinh vật sống xung quanh, dù là con người hay động vật, cảm giác như đang phải đối diện với c·ái c·hết, tất cả chỉ biết run sợ mà co cụm lại với nhau.
Cả hai bên chỉ biết điên cuồng mà vung kiếm bạt đao, v·ết t·hương đã chằng chịt xuất hiện trên cơ thể cả hai.
Ban đầu, cả hai bên còn vì như thế mà càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh. Nhưng khi mà Tần Phong có ma thể tự động hồi phục, còn Hoa Phi Vũ thì lại không, đến khi thương tổn nặng đến một mức độ nhất định, người bại chắc chắn là Hoa Phi Vũ.
Một đao toàn lực của Tần Phong chém từ bên trên xuống chém xuống, Hoa Phi Vũ chỉ còn một tay vẫn không có ý định đỡ, đấm kiếm thẳng vào bụng của Tần Phong.
Một đao gần như chia cơ thể Hoa Phi Vũ làm đôi, đẩy hắn văng ra xa đến mười trượng. Nếu không phải hiện giờ hắn có công lực cực cao, lại có kiếm khí hộ thể, hắn đ·ã t·ử v·ong ngay tại chỗ rồi. Chỉ là hiện tại, Hoa Phi Vũ cũng không còn khả năng động thủ.
Về phía Tần Phong, một kiếm đâm xuyên bụng của hắn, bách hoa xung quanh điên cuồng xâm nhập vào cơ thể mà p·hát n·ổ, kiếm khí điên cuồng đâm vào trong kinh mạch, may nhờ có ma khí hộ thể mà không b·ị t·hương nặng hơn.
Tay trái Tần Phong tự rút thanh kiếm của Hoa Phi Vũ đang đâm xuyên bụng của mình ra, một cảnh đó đã vô cùng đáng sợ rồi, vậy mà Tần Phong vẫn lê từng bước đến trước mặt Hoa Phi Vũ, định một đao đưa Hoa Phi Vũ xuống địa ngục.
Một bước của Tần Phong lại làm cho thiên địa rung chuyển, ma khí cùng huyết khí đang hòa quyện với nhau, máu từ bụng của hắn vẫn không ngừng phun ra.
Chỉ là khi bước đến trước người Hoa Phi Vũ, các v·ết t·hương trên người Tần Phong đã lành lại một cách thần kì, kể cả đó là ngoại thương hay nội thương, Tần Phong lại trở về trạng thái toàn thịnh một cách nhanh chóng.
Ánh mắt Tần Phong nhìn Hoa Phi Vũ đầy vẻ thất vọng, hắn cứ tưởng rằng, Hoa Phi Vũ có thể thỏa mãn hắn đánh một trận, nhưng biểu hiện của Hoa Phi Vũ thực sự khiến cho hắn phải thất vọng, chỉ mới một chút Hoa Phi Vũ đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
Khi Tần Phong đang chuẩn bị kết liễu mạng của Hoa Phi Vũ, từ xa, một cây bổng trúc phá không lao tới, t·ấn c·ông Tần Phong.
Tần Phong ỷ vào có ma thể tự động hồi phục, không quan tâm đến đòn t·ấn c·ông từ xa, vẫn vung đao chém xuống, nhất định phải g·iết Hoa Phi Vũ.
Kì lạ thay, cây bổng trúc như có linh tính, mục tiêu của nó không phải t·ấn c·ông Tần Phong, mà mục tiêu của nó là cứu mạng Hoa Phi Vũ, cho nên giữa đường bỗng nhiên gậy trúc đổi hướng, vừa vặn cản lại được đao của Tần Phong.
Tần Phong đã nhìn rõ cây gậy trúc này, nó chính là Thiên Cơ Bổng của Thiên Cơ Tán Nhân, người cứu Hoa Phi Vũ lại là Thiên Cơ Tán Nhân.
Tần Phong dừng lại việc g·iết Hoa Phi Vũ, nhìn về hướng Thiên Cơ Bổng bay ra, nói:
-Thiên Cơ Các chẳng phải không xen vào ân oán giang hồ sao? Tại sao ông lại cứu hắn?
Một người đàn ông cao to vạm vỡ từ từ bước ra trong góc khuất, nhìn chẳng có điểm nào là giống với Thiên Cơ Tán Nhân mà Tần Phong từng gặp, chỉ là Tần Phong chắc chắn người này chính là Thiên Cơ Tán Nhân, bởi khí hình đặc biệt của ông ta.
Thiên Cơ Tán Nhân biết rõ Tần Phong đã nhận ra mình, cho nên cũng không chối bỏ thân phận, mà nói:
-Chẳng phải trước kia, ta cũng đã từng cứu ngươi một lần hay sao?
Tần Phong không biết phải nói thế nào, lại hỏi một câu thừa thãi:
-Ông nhất định phải cứu hắn?
Thiên Cơ Tán Nhân đáp:
-Đúng!
Tần Phong lại hỏi:
-Tại sao?
Thiên Cơ Tán Nhân trả lời:
-Bởi vì thiên ý.
Tần Phong cười, nói:
-Thiên ý! Thiên ý là cái gì chứ? Ta có thể chưởng khống thiên địa. Thiên cũng phải nghe lời của ta!
Dứt lời, Tần Phong chỉ tay lên trời, thiên địa phong vân lại biến sắc, một đạo lôi điện khổng lồ từ trên trời đánh xuống, thẳng hướng Hoa Phi Vũ đang nằm bất động trên mặt đất.
Thiên Cơ Tán Nhân không hề hành động, mà chỉ nói:
-Thiên ý không thể làm trái, như ngươi luyện thành ma công cũng là thiên ý, lần trước ta cứu ngươi cũng là thiên ý, và lần này, ngươi không thể g·iết Hoa Phi Vũ, cũng là thiên ý.
Quả nhiên, khi đạo lôi điện khổng lồ đánh xuống, Thiên Cơ Bổng lại xuất hiện biến hóa, rõ ràng không có sự điều khiển của Thiên Cơ Tán Nhân, Thiên Cơ Bổng lại tự động bay lên, chặn lại đạo lôi điện, và hấp thụ sức mạnh từ đạo lôi điện đó.
Tần Phong vẫn không chịu tin vào thiên ý, quyết phải g·iết Hoa Phi Vũ cho bằng được, bảo đao trong tay vung lên, Huyết Ảnh Đao Pháp được thi triển, huyết sắc đao ảnh khổng lồ lại hiện thế, tu la thần nhất quyết phải uống máu.
Thiên Cơ Tán Nhân vẫn không ra tay, Thiên Cơ Bổng lại bộc phải sức mạnh của Lôi Thần Thông vừa hấp thụ.
Thiên Cơ Bổng được lôi điện bao quanh, hóa thành một cây bổng kim sắc khổng lồ, dễ dàng đánh tan huyết sắc ma đao, cứ như là lôi điện của Thiên Cơ Bổng chính là khắc tinh của mọi tà ma trên đời vậy, và Thiên Cơ Bổng chính là khắc tinh của mọi tà vật trên đời này.
Đến cả Tần Phong, không ngờ lại bị Thiên Cơ Bổng đánh lui.
Ném bảo đao trong tay về cho Dương Như Hoa bảo quản, ma khí quanh thân bốc lên, Tần Phong thi triển Ma Huyệt Thần Thông, hắn không tin Thiên Cơ Bổng có thể cản được ma huyệt.
Tần Phong đã dùng đến ma công mạnh nhất của mình, từ lúc hắn vào giang hồ đến nay, chỉ có thần thông tuyệt kỹ của Trúc Lâm Tự và Lôi Âm Tự có thể so sánh, lần này Thiên Cơ Tán Nhân phải tự mình động thủ rồi.
Nắm Thiên Cơ Bổng trong tay, sau lưng Thiên Cơ Tán Nhân hiện ra hình ảnh thái cực đồ khổng lồ, đã sẵn sàng đối đầu với Tần Phong rồi.
Tần Phong nhìn Thiên Cơ Tán Nhân, lắc đầu nói:
-Thực lực của ông có thể ngang hàng với tuyệt thế cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, hoàn toàn có khả năng đánh một trận với ta. Nhưng nếu ta muốn g·iết hắn, ông không ngăn cản được.
Thiên Cơ Tán Nhân gật đầu, đáp:
-Đúng, không những là ta, cho dù là ai xuất hiện, nếu ngươi thật sự muốn g·iết hắn, thế gian không ai cản được ngươi.
Tần Phong chớp mắt một cái, mặt không biểu cảm, nói:
-Có lẽ, vị thần tăng đang ở Lôi Âm Tự có thể!
Thiên Cơ Tán Nhân tiếp tục gật đầu, nhưng lần này không hề nói.
Tần Phong lại nói tiếp:
-Thiên ý bảo ta không thể g·iết hắn, nhưng kể cả ông cũng không cản được ta, như vậy, thiên ý cũng có thể thay đổi.
Lần này, Thiên Cơ Tán Nhân lại lắc đầu, nói:
-Ta không thể ngăn cản được ngươi, ta cũng sẽ không vì thế mà ra tay với người của ngươi. Nhưng ta một thông tin, chỉ cần ngươi tha cho hắn, ta có thể nói với ngươi. Mà ta biết rằng, ngươi nhất định không từ chối thông tin này.
Tần Phong tò mò, hỏi:
-Thông tin gì?
Thiên Cơ Tán Nhân đáp:
-Tung tích của Tần Tĩnh.
Tần Phong nghe thấy tên của gia gia mình, lập tực kích động vô cùng, hai bàn tay nắm chặt, ma khí bốc lên càng nhiều, ma huyệt xung quanh cũng to ra. Tần Phong gằn từng chữ:
-Ông ta đang ở đâu?
Thiên Cơ Tán Nhân chỉ nhếch miệng cười, không nói.
Tần Phong cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, nói:
-Mang hắn đi đi.
Thiên Cơ Tán Nhân thu lại công lực, ôm lấy Hoa Phi Vũ vào eo, thi triển bộ pháp rời đi.
Khi bóng hình của Thiên Cơ Tán Nhân biến mất, giọng nói của ông ta vọng lại, chỉ có hai chữ lọt vào tai Tần Phong:
-Đông Bắc!
Tần Phong thu lại ma công, ma huyệt lập tức biến mất, những người khác đi đến chỗ hắn. Trần Như Ngọc lên tiếng:
-Phong lang, ông ta còn chưa nói thông tin cho chàng mà.
Tần Phong nhìn Trần Như Ngọc, sau đó lại nhìn sang Dương Như Hoa, nhận lấy đao của mình từ tay Dương Như Hoa, Tần Phong nói:
-Ông ta đã nói cho ta biết rồi.
Lúc này, Tần Phá Thiên mới tò mò hỏi:
-Ta nghe đồn Thiên Cơ Tán Nhân đã sống đến trăm tuổi, hôm nay gặp mặt, không ngờ lại trẻ như vậy, thật đúng là tin đồn giang hồ thật không đáng tin.
Tần Phong lắc đầu, nói:
-Tần huynh, huynh sai rồi! Ta không biết Thiên Cơ Tán Nhân bao nhiêu tuổi. Nhưng lần trước ta gặp ông ta, ông ta sử dụng hình dạng khác.
Trần Như Ngọc lại nói chen vào:
-Quả nhiên ông ta có thuật thay hình đổi dạng, thật không biết gương mặt thật của ông ta trông như thế nào.
Tần Phong lại cảm thán, nói thầm một câu mà không ai nghe thấy:
-Ít nhất, ta cũng xác định được, ông ta không phải là gia gia của ta.
Trước đây, khi Tần Phong ở cạnh Liễu Nguyên, hai người đã từng nghi ngờ, Thiên Cơ Tán Nhân xuất hiện sau khi Thần Phong Tiêu Cục bị tiêu diệt, chính là gia gia của Tần Phong.
Nhưng từ lần đầu tiên gặp Thiên Cơ Tán Nhân, Tần Phong đã biết hai người không phải là một, Tần Phong không cảm nhận được tình thân máu mủ từ người của Thiên Cơ Tán Nhân.
Thế là, Tần Phong lại chia tay Tần Phá Thiên, hắn dẫn theo ba mỹ nhân tuyệt sắc trong giang hồ, đi về hướng Đông Bắc.
Trên đường đi, Tần Phong vì để che giấu cảm xúc thật của mình, và để tìm kiếm gia gia hắn thật kỹ, tránh bỏ xót để gia gia hắn thoát được, hắn đi rất từ từ, bày ra một dáng vẻ tiêu dao tự tại, muốn cùng mỹ nhân thưởng thức mỹ cảnh trong thiên hạ, lại muốn g·iết người thì g·iết người, muốn cứu người thì cứu người, không cần biết lí do là gì.
Thế nên, trên đường đi, vô tình có các môn phái nhỏ lẻ bị Tần Phong xóa sổ, có người dân hay quan chức bị Tần Phong đồ sát cả nhà.
Nếu như có người hỏi Tần Phong lí do là gì, mà hành động vô pháp vô thiên như vậy, hắn chỉ trả lời:
-Bởi vì, ta là Võ Lâm Chí Tôn.
Ở trạng thái nửa điên nửa dại, Hoa Phi Vũ vẫn không quên đi dã tâm ở trong lòng mình, hắn phát ra một tiếng cười đầy man rợ, nói:
-Khà khà khà,… bây giờ là tới lượt ngươi,… chỉ cần g·iết được người,… ta sẽ thành Minh Chủ Võ Lâm Toàn Thiên Hạ…
Dứt lời, không để Tần Phong kịp phản ứng, Hoa Phi Vũ đã xuất kiếm t·ấn c·ông Tần Phong.
Bách hoa tiếp tục nở rộ, vẫn là những bông hoa mang đủ loại màu sắc, nhưng lần này trông chúng không còn xinh đẹp rực rỡ nữa, những bông hoa này đã mất đi sự tươi mát của loài hoa, mà xuất hiện sự u tối của địa ngục.
Liên kết những bông hoa này lại với nhau là những tia huyết mang vô cùng sắc bén, khiến cho người đối diện đem lòng sợ hãi.
Chỉ là, bất kì ai cũng có thể kinh hãi trước một cảnh này, còn Tần Phong, hắn là thần thánh của tà ma, nhìn một cảnh này, hắn không những không kinh hãi, mà còn càng phấn khích hơn.
Huyết Mãn Nhân Gian đã được tung ra, A Tỳ Địa Ngục hiện thế cùng A Tỳ Địa Ngục, Huyết Tu La đối diện Huyết Tu La, rốt cuộc ai thật ai giả, phải xem đao pháp của Tần Phong và kiếm pháp của Hoa Phi Vũ, bên nào lợi hại hơn.
Hai tên ác ma lao vào nhau cắn xé, điên cuồng đến mức, chỉ công không thủ, kiếm khí cùng đao khí bắn ra như bão táp mưa sa, chém lên cơ thể hai tên cuồng mà, chém cả ra xung quanh bán kính mười trượng.
Không một ai có thể lại gần hai người, nhưng cây cối xung quanh thì không thể di chuyển, hai người đánh đến đâu, đất đá văng lên tung tóe, cây cối b·ị c·hém thành vô số mảnh.
Huyết cảnh đã phủ khắp không gian trăm dặm, sàn đấu của hai ác ma như được mở rộng, khiến cho sinh vật sống xung quanh, dù là con người hay động vật, cảm giác như đang phải đối diện với c·ái c·hết, tất cả chỉ biết run sợ mà co cụm lại với nhau.
Cả hai bên chỉ biết điên cuồng mà vung kiếm bạt đao, v·ết t·hương đã chằng chịt xuất hiện trên cơ thể cả hai.
Ban đầu, cả hai bên còn vì như thế mà càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh. Nhưng khi mà Tần Phong có ma thể tự động hồi phục, còn Hoa Phi Vũ thì lại không, đến khi thương tổn nặng đến một mức độ nhất định, người bại chắc chắn là Hoa Phi Vũ.
Một đao toàn lực của Tần Phong chém từ bên trên xuống chém xuống, Hoa Phi Vũ chỉ còn một tay vẫn không có ý định đỡ, đấm kiếm thẳng vào bụng của Tần Phong.
Một đao gần như chia cơ thể Hoa Phi Vũ làm đôi, đẩy hắn văng ra xa đến mười trượng. Nếu không phải hiện giờ hắn có công lực cực cao, lại có kiếm khí hộ thể, hắn đ·ã t·ử v·ong ngay tại chỗ rồi. Chỉ là hiện tại, Hoa Phi Vũ cũng không còn khả năng động thủ.
Về phía Tần Phong, một kiếm đâm xuyên bụng của hắn, bách hoa xung quanh điên cuồng xâm nhập vào cơ thể mà p·hát n·ổ, kiếm khí điên cuồng đâm vào trong kinh mạch, may nhờ có ma khí hộ thể mà không b·ị t·hương nặng hơn.
Tay trái Tần Phong tự rút thanh kiếm của Hoa Phi Vũ đang đâm xuyên bụng của mình ra, một cảnh đó đã vô cùng đáng sợ rồi, vậy mà Tần Phong vẫn lê từng bước đến trước mặt Hoa Phi Vũ, định một đao đưa Hoa Phi Vũ xuống địa ngục.
Một bước của Tần Phong lại làm cho thiên địa rung chuyển, ma khí cùng huyết khí đang hòa quyện với nhau, máu từ bụng của hắn vẫn không ngừng phun ra.
Chỉ là khi bước đến trước người Hoa Phi Vũ, các v·ết t·hương trên người Tần Phong đã lành lại một cách thần kì, kể cả đó là ngoại thương hay nội thương, Tần Phong lại trở về trạng thái toàn thịnh một cách nhanh chóng.
Ánh mắt Tần Phong nhìn Hoa Phi Vũ đầy vẻ thất vọng, hắn cứ tưởng rằng, Hoa Phi Vũ có thể thỏa mãn hắn đánh một trận, nhưng biểu hiện của Hoa Phi Vũ thực sự khiến cho hắn phải thất vọng, chỉ mới một chút Hoa Phi Vũ đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
Khi Tần Phong đang chuẩn bị kết liễu mạng của Hoa Phi Vũ, từ xa, một cây bổng trúc phá không lao tới, t·ấn c·ông Tần Phong.
Tần Phong ỷ vào có ma thể tự động hồi phục, không quan tâm đến đòn t·ấn c·ông từ xa, vẫn vung đao chém xuống, nhất định phải g·iết Hoa Phi Vũ.
Kì lạ thay, cây bổng trúc như có linh tính, mục tiêu của nó không phải t·ấn c·ông Tần Phong, mà mục tiêu của nó là cứu mạng Hoa Phi Vũ, cho nên giữa đường bỗng nhiên gậy trúc đổi hướng, vừa vặn cản lại được đao của Tần Phong.
Tần Phong đã nhìn rõ cây gậy trúc này, nó chính là Thiên Cơ Bổng của Thiên Cơ Tán Nhân, người cứu Hoa Phi Vũ lại là Thiên Cơ Tán Nhân.
Tần Phong dừng lại việc g·iết Hoa Phi Vũ, nhìn về hướng Thiên Cơ Bổng bay ra, nói:
-Thiên Cơ Các chẳng phải không xen vào ân oán giang hồ sao? Tại sao ông lại cứu hắn?
Một người đàn ông cao to vạm vỡ từ từ bước ra trong góc khuất, nhìn chẳng có điểm nào là giống với Thiên Cơ Tán Nhân mà Tần Phong từng gặp, chỉ là Tần Phong chắc chắn người này chính là Thiên Cơ Tán Nhân, bởi khí hình đặc biệt của ông ta.
Thiên Cơ Tán Nhân biết rõ Tần Phong đã nhận ra mình, cho nên cũng không chối bỏ thân phận, mà nói:
-Chẳng phải trước kia, ta cũng đã từng cứu ngươi một lần hay sao?
Tần Phong không biết phải nói thế nào, lại hỏi một câu thừa thãi:
-Ông nhất định phải cứu hắn?
Thiên Cơ Tán Nhân đáp:
-Đúng!
Tần Phong lại hỏi:
-Tại sao?
Thiên Cơ Tán Nhân trả lời:
-Bởi vì thiên ý.
Tần Phong cười, nói:
-Thiên ý! Thiên ý là cái gì chứ? Ta có thể chưởng khống thiên địa. Thiên cũng phải nghe lời của ta!
Dứt lời, Tần Phong chỉ tay lên trời, thiên địa phong vân lại biến sắc, một đạo lôi điện khổng lồ từ trên trời đánh xuống, thẳng hướng Hoa Phi Vũ đang nằm bất động trên mặt đất.
Thiên Cơ Tán Nhân không hề hành động, mà chỉ nói:
-Thiên ý không thể làm trái, như ngươi luyện thành ma công cũng là thiên ý, lần trước ta cứu ngươi cũng là thiên ý, và lần này, ngươi không thể g·iết Hoa Phi Vũ, cũng là thiên ý.
Quả nhiên, khi đạo lôi điện khổng lồ đánh xuống, Thiên Cơ Bổng lại xuất hiện biến hóa, rõ ràng không có sự điều khiển của Thiên Cơ Tán Nhân, Thiên Cơ Bổng lại tự động bay lên, chặn lại đạo lôi điện, và hấp thụ sức mạnh từ đạo lôi điện đó.
Tần Phong vẫn không chịu tin vào thiên ý, quyết phải g·iết Hoa Phi Vũ cho bằng được, bảo đao trong tay vung lên, Huyết Ảnh Đao Pháp được thi triển, huyết sắc đao ảnh khổng lồ lại hiện thế, tu la thần nhất quyết phải uống máu.
Thiên Cơ Tán Nhân vẫn không ra tay, Thiên Cơ Bổng lại bộc phải sức mạnh của Lôi Thần Thông vừa hấp thụ.
Thiên Cơ Bổng được lôi điện bao quanh, hóa thành một cây bổng kim sắc khổng lồ, dễ dàng đánh tan huyết sắc ma đao, cứ như là lôi điện của Thiên Cơ Bổng chính là khắc tinh của mọi tà ma trên đời vậy, và Thiên Cơ Bổng chính là khắc tinh của mọi tà vật trên đời này.
Đến cả Tần Phong, không ngờ lại bị Thiên Cơ Bổng đánh lui.
Ném bảo đao trong tay về cho Dương Như Hoa bảo quản, ma khí quanh thân bốc lên, Tần Phong thi triển Ma Huyệt Thần Thông, hắn không tin Thiên Cơ Bổng có thể cản được ma huyệt.
Tần Phong đã dùng đến ma công mạnh nhất của mình, từ lúc hắn vào giang hồ đến nay, chỉ có thần thông tuyệt kỹ của Trúc Lâm Tự và Lôi Âm Tự có thể so sánh, lần này Thiên Cơ Tán Nhân phải tự mình động thủ rồi.
Nắm Thiên Cơ Bổng trong tay, sau lưng Thiên Cơ Tán Nhân hiện ra hình ảnh thái cực đồ khổng lồ, đã sẵn sàng đối đầu với Tần Phong rồi.
Tần Phong nhìn Thiên Cơ Tán Nhân, lắc đầu nói:
-Thực lực của ông có thể ngang hàng với tuyệt thế cao thủ trên Tuyệt Thế Bảng, hoàn toàn có khả năng đánh một trận với ta. Nhưng nếu ta muốn g·iết hắn, ông không ngăn cản được.
Thiên Cơ Tán Nhân gật đầu, đáp:
-Đúng, không những là ta, cho dù là ai xuất hiện, nếu ngươi thật sự muốn g·iết hắn, thế gian không ai cản được ngươi.
Tần Phong chớp mắt một cái, mặt không biểu cảm, nói:
-Có lẽ, vị thần tăng đang ở Lôi Âm Tự có thể!
Thiên Cơ Tán Nhân tiếp tục gật đầu, nhưng lần này không hề nói.
Tần Phong lại nói tiếp:
-Thiên ý bảo ta không thể g·iết hắn, nhưng kể cả ông cũng không cản được ta, như vậy, thiên ý cũng có thể thay đổi.
Lần này, Thiên Cơ Tán Nhân lại lắc đầu, nói:
-Ta không thể ngăn cản được ngươi, ta cũng sẽ không vì thế mà ra tay với người của ngươi. Nhưng ta một thông tin, chỉ cần ngươi tha cho hắn, ta có thể nói với ngươi. Mà ta biết rằng, ngươi nhất định không từ chối thông tin này.
Tần Phong tò mò, hỏi:
-Thông tin gì?
Thiên Cơ Tán Nhân đáp:
-Tung tích của Tần Tĩnh.
Tần Phong nghe thấy tên của gia gia mình, lập tực kích động vô cùng, hai bàn tay nắm chặt, ma khí bốc lên càng nhiều, ma huyệt xung quanh cũng to ra. Tần Phong gằn từng chữ:
-Ông ta đang ở đâu?
Thiên Cơ Tán Nhân chỉ nhếch miệng cười, không nói.
Tần Phong cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, nói:
-Mang hắn đi đi.
Thiên Cơ Tán Nhân thu lại công lực, ôm lấy Hoa Phi Vũ vào eo, thi triển bộ pháp rời đi.
Khi bóng hình của Thiên Cơ Tán Nhân biến mất, giọng nói của ông ta vọng lại, chỉ có hai chữ lọt vào tai Tần Phong:
-Đông Bắc!
Tần Phong thu lại ma công, ma huyệt lập tức biến mất, những người khác đi đến chỗ hắn. Trần Như Ngọc lên tiếng:
-Phong lang, ông ta còn chưa nói thông tin cho chàng mà.
Tần Phong nhìn Trần Như Ngọc, sau đó lại nhìn sang Dương Như Hoa, nhận lấy đao của mình từ tay Dương Như Hoa, Tần Phong nói:
-Ông ta đã nói cho ta biết rồi.
Lúc này, Tần Phá Thiên mới tò mò hỏi:
-Ta nghe đồn Thiên Cơ Tán Nhân đã sống đến trăm tuổi, hôm nay gặp mặt, không ngờ lại trẻ như vậy, thật đúng là tin đồn giang hồ thật không đáng tin.
Tần Phong lắc đầu, nói:
-Tần huynh, huynh sai rồi! Ta không biết Thiên Cơ Tán Nhân bao nhiêu tuổi. Nhưng lần trước ta gặp ông ta, ông ta sử dụng hình dạng khác.
Trần Như Ngọc lại nói chen vào:
-Quả nhiên ông ta có thuật thay hình đổi dạng, thật không biết gương mặt thật của ông ta trông như thế nào.
Tần Phong lại cảm thán, nói thầm một câu mà không ai nghe thấy:
-Ít nhất, ta cũng xác định được, ông ta không phải là gia gia của ta.
Trước đây, khi Tần Phong ở cạnh Liễu Nguyên, hai người đã từng nghi ngờ, Thiên Cơ Tán Nhân xuất hiện sau khi Thần Phong Tiêu Cục bị tiêu diệt, chính là gia gia của Tần Phong.
Nhưng từ lần đầu tiên gặp Thiên Cơ Tán Nhân, Tần Phong đã biết hai người không phải là một, Tần Phong không cảm nhận được tình thân máu mủ từ người của Thiên Cơ Tán Nhân.
Thế là, Tần Phong lại chia tay Tần Phá Thiên, hắn dẫn theo ba mỹ nhân tuyệt sắc trong giang hồ, đi về hướng Đông Bắc.
Trên đường đi, Tần Phong vì để che giấu cảm xúc thật của mình, và để tìm kiếm gia gia hắn thật kỹ, tránh bỏ xót để gia gia hắn thoát được, hắn đi rất từ từ, bày ra một dáng vẻ tiêu dao tự tại, muốn cùng mỹ nhân thưởng thức mỹ cảnh trong thiên hạ, lại muốn g·iết người thì g·iết người, muốn cứu người thì cứu người, không cần biết lí do là gì.
Thế nên, trên đường đi, vô tình có các môn phái nhỏ lẻ bị Tần Phong xóa sổ, có người dân hay quan chức bị Tần Phong đồ sát cả nhà.
Nếu như có người hỏi Tần Phong lí do là gì, mà hành động vô pháp vô thiên như vậy, hắn chỉ trả lời:
-Bởi vì, ta là Võ Lâm Chí Tôn.
Tiến độ: 100%
55/55 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan