Chương 50: Điên Đảo Hoàng Cung
26/04/2025
10
9.8
Chương 50: Điên Đảo Hoàng Cung
Trần Như Ngọc không mất nhiều thời gian để bàn giao lại công việc trong huyện thành cho người khác. Lúc này, người dân trong thành mới biết rằng nàng là thân nữ nhi.
Còn nhớ lúc trước khi nàng cải trang nam mới đến huyện thành này, tên huyện lệnh trước là một kẻ tham quan vô lại, đã bị nàng g·iết ngay lập tức, sau đó nàng thay hắn đảm nhận chức vụ huyện lệnh.
Khi người của tri phủ đến, nhưng cũng chẳng làm gì được nàng, tri phủ vì vậy cũng phải thay người mới.
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, nàng lại tiêu diệt hết sơn tặc xung quanh, loại bỏ những người làm ác trong huyện, lại lãnh đạo người dân khai hoang trồng trọt, khiến cuộc sống của dân trong huyện thay đổi.
Vậy mà hôm nay, nàng không những rời bỏ huyện thành, mà còn tiết lộ thân phận nữ nhi của mình, làm cho cả huyện thành phải xôn xao cả lên, không mất mười ngày nửa tháng sợ rằng không thể lắng xuống được.
Nhóm bốn người của Tần Phong đã muốn đi thì không ai trong thành giữ nổi, bọn họ đi thẳng một đường đến hoàng cung Đông Lạc, chỉ dừng lại nghỉ ngơi những lúc cần thiết mà thôi.
Chỉ trong ba ngày, cả nhóm đã đến được hoàng thành Đông Lạc. Tần Phong để Dương Như Hoa và Tiểu Thanh vào một quán trọ nghỉ ngơi, còn mình cùng Trần Như Ngọc thẳng bước đi đến hoàng cung.
Người thường không được phép tới gần hoàng cung nếu không có sự cho phép, nhưng Tần Phong nào phải người thường, cấm vệ quân nào có bản lĩnh cản đường được hắn, hơn nữa Trần Như Ngọc lại là công chúa Đông Lạc.
Tần Phong nắm tay Trần Như Ngọc thẳng bước vào hoàng cung, khí thế mà hắn tỏa ra khiến người khác sợ hãi đến nghẹt thở, không một người nào dám đứng ra ngăn cản hắn.
Hai người cứ thế mà đi thẳng đến chính điện, nơi mà hoàng đế cùng các quan lại đại thần của Đông Lạc đang lên triều.
Còn chưa bước vào chính điện, Tần Phong đột nhiên dừng bước chân lại, Trần Như Ngọc cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không lên tiếng.
Tần Phong hơi nhìn sang bên trái, ánh mắt nhìn thẳng vào một người thanh niên đang mặc trang phục của cấm vệ quân, lên tiếng hỏi:
-Là ngươi sao?
Người này từ khi nhìn thấy Tần Phong, bàn tay đang giữ kiếm nắm chặt lại, run run, xem ra có nhận biết Tần Phong.
Còn Tần Phong chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, bởi vì người này là một người vô cùng đặc biệt, là một trong ba người có long khí hóa hình trong thiên hạ hiện nay, người thanh niên ngày đó trên Lôi Âm Tự bị Tần Phong một kiếm đâm xuyên qua tim.
Người thanh niên không đáp lời Tần Phong bởi vì hoàng đế ở trong điện còn đang thiết triều, chứ không phải hắn không dám đối diện nói chuyện với Tần Phong.
Trần Như Ngọc trời sinh cũng đã n·hạy c·ảm với khí chất của người khác, nhìn thấy thanh niên có khí chất phi phàm, cũng không khỏi đánh giá trong lòng một phen.
Một giọng nói trầm ổn nhưng lại chứ đựng uy quyền từ bên trong chính điện phát ra:
-Phò mã đã hỏi đến ngươi, vậy ngươi cứ trả lời phò mã, trẫm cho phép.
Là lời của hoàng đế Đông Lạc, thanh niên hướng vào trong chính điện quỳ xuống, chắp tay, vừa lạy vừa nói:
-Thần xin đa tạ hoàng ân!
Nói xong, thanh niên mới đứng dậy, quay người đối diện với Tần Phong, nói:
-Chính là tại hạ!
Tần Phong nhìn người thanh niên, gật đầu nói:
-Bị đâm xuyên qua tim mà không c·hết, tương lai ngươi nhất định không phải người tầm thường.
Nói xong, Tần Phong không nói thêm gì nữa, nắm tay Trần Như Ngọc bước thẳng vào chính điện hoàng cung.
Hai ngươi bước vào, quan lại đại thần đều đứng sang hai bên, nhường đường cho hai người.
Tần Phong nắm tay Trần Như Ngọc đứng giữa đại điện, đối diện hoàng đế Đông Lạc đang ngổi ở trên, nói:
-Thảo dân Tần Phong, tham kiến hoàng thượng!
Tên thái giám đứng hầu bên cạnh hoàng đế Bắc Ly thấy bàn tay của chủ thượng của mình hơi nắm lại, biết rằng hoàng đế đang tức giận, nháy mắt ra hiệu cho Tần Phong và Trần Như Ngọc quỳ xuống.
Trần Như Ngọc cũng muốn quỳ xuống, nhưng Tần Phong cứ nắm chặt tay nàng, không để ý đến tên thái giám đang liên tục ra ám hiệu, cứ đứng thẳng đối điện với hoàng đế Đông Lạc.
Hoàng đế Đông Lạc tỏ vẻ khó chịu, lên tiếng hỏi Tần Phong:
-Phò mã tại sao gặp trẫm lại không quỳ?
Tần Phong chắp hai tay đáp:
-Ta dù rằng đã cưới công chúa của ngài, nhưng ta không phải con dân của Đông Lạc.
Hoàng đế Đông Lạc vô cùng tức giận, nhưng ông ta lại nở một nụ cười tươi, che đi cảm xúc thật của mình là điều mà mọi vị hoàng đế thường hay làm.
Từ thông tin nhận được, ông ta biết rằng Tần Phong là một người cực kì nguy hiểm, nếu như hắn nổi giận, sợ rằng ở đây không ai ngăn cản được hắn.
Cho nên, hoàng đế Đông Lạc dù có tức giận đến đâu cũng phải nhịn.
Để đuổi khéo Tần Phong, ông ta ra lệnh cho người con mà ông ta tin tưởng nhất, cũng là hoàng tử duy nhất được lên triều nghị sự:
-Tam hoàng tử, ngươi hãy dẫn phò mã cùng công chúa đi gặp những huynh đệ tỉ muội khác, để mọi người làm quen với nhau.
Trần Lĩnh nhận lệnh, lập tức đáp ứng:
-Vâng, thưa phụ hoàng!
Sau đó, hắn lại quay sang Tần Phong và Trần Như Ngọc, nói:
-Phò mã, hoàng muội hãy đi theo ta.
Ba người tiếp bước nhau rời khỏi đại điện, một đường đi đến ngự hoa viên. Trần Lĩnh gọi đám thái giám và cung nữ đang dọn dẹp ở ngự hoa viên tới, ra lệnh:
-Các ngươi hãy đi thông báo cho các hoàng tử công chúa khác rằng, Như Ngọc công chúa cùng phò mã đã về hoàng cung, gọi bọn họ tới đây làm quen với phò mã.
Đám thái giám cùng cung nữ nhận lệnh, lập tức tản ra, ngự hoa viên chỉ còn lại ba người Tần Phong mới đến ở lại.
Trần Lĩnh lên tiếng, nói chuyện với Tần Phong:
-Phò mã, còn nhớ đề nghị lần trước mà ta ở Lôi Âm Tự từng nói với người không?
Tần Phong đáp:
-Tại hạ vẫn nhớ.
Trần Lĩnh lại hỏi:
-Vậy, lần này phò mã có đồng ý giúp ta một tay?
Tần Phong lắc đầu:
-Tại hạ chỉ là người giang hồ, thích tiêu dao tự tại, không muốn dính vào chuyện phân tranh của hoàng tộc Đông Lạc hay tranh giành thiên hạ.
Trần Lĩnh lại thuyết phục thêm:
-Phò mã đã cưới công chúa của Đông Lạc ta, cũng xem như là người hoàng thất, hãy nể tình mà ra sức giúp Đông Lạc một tay.
Lần này, Tần Phong còn chưa kịp từ chối, Trần Như Ngọc đã lên tiếng thay hắn:
-Hoàng huynh, ta đã rời hoàng cung nhiều năm, hơn nữa cưới gà theo gà, cưới chó theo chó, ta phải theo Phong lang, không muốn chàng vì ta mà vướng bận.
Thấy Trần Như Ngọc đã lên tiếng, Trần Lĩnh không khỏi không thất vọng, nhưng hắn cũng là một người giỏi che giấu cảm xúc, cho nên vẫn nở nụ cười, nói sang những chuyện phiếm khác.
Ba người cùng nhau nói chuyện, nói về những gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua, đa phần là việc Trần Như Ngọc cải trang thành nam rồi đóng giả làm quan huyện.
Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng chưa có một vị hoàng tử hay công chúa nào khác tới đây cả. Điều này làm Tần Phong cảm thấy không được tôn trọng, cho nên lên tiếng hỏi Trần Lĩnh:
-Hoàng huynh, sao vẫn chưa có người nào tới đây vậy?
Trần Lĩnh cũng cảm thấy kỳ lạ, cho dù thường ngày tranh đấu bất hòa với nhau, nhưng dù sao việc làm quen với Tần Phong cũng là do hoàng đế chỉ định, không ngờ những người này vậy mà thật sự dám không nghe theo.
Trần Lĩnh còn chưa tìm được lí do thỏa đáng để nói, Tần Phong đã lại nói tiếp:
-Chẳng lẽ những người khác coi thường chúng ta vì là người trong giang hồ?
Sự thật đúng như lời Tần Phong nói, không phải hoàng tử hay công chúa nào đều giống như Trần Lĩnh, có tầm nhìn sâu rộng và biết trọng dụng những nhân tài trong thiên hạ.
Phần lớn những hoàng tử công chúa khác đều là những người có kiến thức hạn hẹp, chỉ gói gọn trong sách vở, có thể gọi là ếch ngồi đáy giếng cũng không sai.
Nên cho dù Tần Phong có là Võ Lâm Chí Tôn cũng không được những người tự cho rằng bản thân tôn quý này coi trọng, cảm thấy rằng không phải là mình nên đi gặp Tần Phong, mà là Tần Phong phải đi thỉnh an mình.
Thêm việc bọn họ nghe nói Tần Phong xông thẳng vào hoàng cung, gặp hoàng đế mà không chịu quỳ, bọn họ cho rằng để Tần Phong phải chờ đợi là để trút giận thay hoàng đế.
Còn Trần Như Ngọc, nàng dù sao cũng là con nuôi của hoàng đế, không phải huyết thống hoàng gia, ban đầu hoàng đế Đông Lạc còn định gả Trần Như Ngọc cho người sẽ thừa kế ngai vàng của mình, nhưng giữa đường lại xuất hiện một Cầm Thánh, mang Trần Như Ngọc đi.
Sự khinh thường lại xen lẫn cùng ganh ghét, cho nên không một ai có ý đi gặp Tần Phong và Trần Như Ngọc cả.
Tần Phong lại tức giận rồi, ma thần nổi giận, thế gian ai có thể ngăn cản, đám hoàng tử công chúa Đông Lạc này không ngờ vô tình lại khiến cho triều đình Đông Lạc điên đảo vì tính tự cao của mình.
Trần Như Ngọc không cản Tần Phong, cho nên Tần Phong thoải mái bộc phát cơn tức giận của mình.
Giọng nói phát ra cùng công lực thâm hậu vang xa, vang khắp hoàng cung Đông Lạc, còn vang ra tận bên ngoài hoàng thành, làm kinh hãi toàn bộ hoàng cung Đông Lạc:
-Hoàng tộc Đông Lạc lại dám khinh thường ta, không tiếp đãi ta chu đáo, hôm nay nể mặt nương tử của ta cũng là công chúa của Đông Lạc, cho nên ta chỉ cảnh cáo, nếu ngày sau còn dám như vậy, Đông Lạc tự khắc diệt vong.
Lời của Tần Phong vừa dứt, chỉ thấy thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển, từng đạo lôi điện trên trời giáng xuống, làm sụp đổ không ít kiến trúc trong hoàng cung Đông Lạc, lửa lớn bùng cháy, nếu không nhanh chóng d·ập l·ửa, sợ rằng cả hoàng cung đều bị t·hiêu r·ụi.
Trẫn Lĩnh kinh hãi vô cùng, hắn không kịp cũng không thể ngăn cản Tần Phong.
Tần Phong không để lại một lời từ biết, thi triển Phong Thần Thông, nắm tay Trần Như Ngọc bay đi theo gió, rời khỏi hoàng cung Đông Lạc.
Không biết các hoàng tử công chúa Đông Lạc có vì chuyện này mà bị hoàng đế Đông Lạc trách tội hay không, còn Giang Hồ Long Hổ Bảng lại biến việc Tần Phong làm điên đảo hoàng cung Đông Lạc trở thành một giai thoại trong võ lâm giang hồ.
Mang theo Trần Như Ngọc quay lại tìm Dương Như Hoa và Tiểu Thanh, vì bay lượn trên trời mà Tần Phong được dân chúng trong hoàng thành sùng bái như thần tiên giáng trần, toàn bộ dân chúng hoàng thành quỳ xuống, vừa vái lạy Tần Phong, vừa nói:
-Xin thần tiên bớt giận, xin thần tiên bớt giận,…
Tần Phong không quan tâm đến bọn họ, cùng Trần Như Ngọc hạ thân xuống gặp Dương Như Hoa, ngay lập tức nói:
-Chúng ta đi thôi!
Dương Như Hoa nhẹ gật đầu đáp:
-Chúng ta đi.
Thế là Tần Phong hai tay ôm lấy hai mỹ nhân tuyệt sắc Trần Như Ngọc và Dương Như Hoa bay đi, để lại Tiểu Thanh một mình phải thi triển khinh công đuổi theo.
Trần Như Ngọc ở trong vòng tay Tần Phong, thẹn thùng nói:
-Phong lang, ta xin lỗi, ta không ngờ bọn họ lại làm như vậy.
Dương Như Hoa cũng rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hoàng cung Đông Lạc mà lại khiến cho Tần Phong nổi giận, nhưng nàng không hề lên tiếng hỏi vào lúc này, nàng biết Trần Như Ngọc sẽ sớm nói cho nàng biết mà thôi.
Tần Phong lại nói với Trần Như Ngọc:
-Không sao, nếu như năm xưa bọn chúng cũng đối xử với nàng như vậy, nàng còn chịu nhiều tủi thân hơn ta.
Tần Phong suy nghĩ là những gì xảy ra với hắn ngày hôm nay, chắc chắn cũng xảy ra thường xuyên với Trần Như Ngọc trước kia, cho nên hắn không giận Trần Như Ngọc mà càng thương nàng hơn, thật đúng là khi yêu thì luôn luôn nghĩ tốt cho người mình yêu.
Trần Như Ngọc hiểu những gì Tần Phong đang suy nghĩ, nhưng hắn đã hiểu lầm, vậy nàng càng phải giải thích cho hắn:
-Không phải, trước kia phụ hoàng và những người khác đều đối xử rất tốt với ta, ta cũng không hiểu tại sao hôm nay bọn họ lại như vậy.
Lúc này Tần Phong càng chắc chắn hoàng tộc Đông Lạc là nhắm vào hắn, nhưng hắn không quan tâm, những người khác nghĩ sao là chuyện của bọn họ, chỉ cần Trần Như Ngọc yêu hắn, hắn đã mãn nguyện rồi.
Thấy Tần Phong không nói nữa, Trần Như Ngọc lại hỏi:
-Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu, chàng có muốn cùng ta về ma giáo luôn không?
Tần Phong gật đầu:
-Đúng, tiếp theo chúng ta đi thẳng về ma giáo.
Trần Như Ngọc không mất nhiều thời gian để bàn giao lại công việc trong huyện thành cho người khác. Lúc này, người dân trong thành mới biết rằng nàng là thân nữ nhi.
Còn nhớ lúc trước khi nàng cải trang nam mới đến huyện thành này, tên huyện lệnh trước là một kẻ tham quan vô lại, đã bị nàng g·iết ngay lập tức, sau đó nàng thay hắn đảm nhận chức vụ huyện lệnh.
Khi người của tri phủ đến, nhưng cũng chẳng làm gì được nàng, tri phủ vì vậy cũng phải thay người mới.
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, nàng lại tiêu diệt hết sơn tặc xung quanh, loại bỏ những người làm ác trong huyện, lại lãnh đạo người dân khai hoang trồng trọt, khiến cuộc sống của dân trong huyện thay đổi.
Vậy mà hôm nay, nàng không những rời bỏ huyện thành, mà còn tiết lộ thân phận nữ nhi của mình, làm cho cả huyện thành phải xôn xao cả lên, không mất mười ngày nửa tháng sợ rằng không thể lắng xuống được.
Nhóm bốn người của Tần Phong đã muốn đi thì không ai trong thành giữ nổi, bọn họ đi thẳng một đường đến hoàng cung Đông Lạc, chỉ dừng lại nghỉ ngơi những lúc cần thiết mà thôi.
Chỉ trong ba ngày, cả nhóm đã đến được hoàng thành Đông Lạc. Tần Phong để Dương Như Hoa và Tiểu Thanh vào một quán trọ nghỉ ngơi, còn mình cùng Trần Như Ngọc thẳng bước đi đến hoàng cung.
Người thường không được phép tới gần hoàng cung nếu không có sự cho phép, nhưng Tần Phong nào phải người thường, cấm vệ quân nào có bản lĩnh cản đường được hắn, hơn nữa Trần Như Ngọc lại là công chúa Đông Lạc.
Tần Phong nắm tay Trần Như Ngọc thẳng bước vào hoàng cung, khí thế mà hắn tỏa ra khiến người khác sợ hãi đến nghẹt thở, không một người nào dám đứng ra ngăn cản hắn.
Hai người cứ thế mà đi thẳng đến chính điện, nơi mà hoàng đế cùng các quan lại đại thần của Đông Lạc đang lên triều.
Còn chưa bước vào chính điện, Tần Phong đột nhiên dừng bước chân lại, Trần Như Ngọc cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không lên tiếng.
Tần Phong hơi nhìn sang bên trái, ánh mắt nhìn thẳng vào một người thanh niên đang mặc trang phục của cấm vệ quân, lên tiếng hỏi:
-Là ngươi sao?
Người này từ khi nhìn thấy Tần Phong, bàn tay đang giữ kiếm nắm chặt lại, run run, xem ra có nhận biết Tần Phong.
Còn Tần Phong chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, bởi vì người này là một người vô cùng đặc biệt, là một trong ba người có long khí hóa hình trong thiên hạ hiện nay, người thanh niên ngày đó trên Lôi Âm Tự bị Tần Phong một kiếm đâm xuyên qua tim.
Người thanh niên không đáp lời Tần Phong bởi vì hoàng đế ở trong điện còn đang thiết triều, chứ không phải hắn không dám đối diện nói chuyện với Tần Phong.
Trần Như Ngọc trời sinh cũng đã n·hạy c·ảm với khí chất của người khác, nhìn thấy thanh niên có khí chất phi phàm, cũng không khỏi đánh giá trong lòng một phen.
Một giọng nói trầm ổn nhưng lại chứ đựng uy quyền từ bên trong chính điện phát ra:
-Phò mã đã hỏi đến ngươi, vậy ngươi cứ trả lời phò mã, trẫm cho phép.
Là lời của hoàng đế Đông Lạc, thanh niên hướng vào trong chính điện quỳ xuống, chắp tay, vừa lạy vừa nói:
-Thần xin đa tạ hoàng ân!
Nói xong, thanh niên mới đứng dậy, quay người đối diện với Tần Phong, nói:
-Chính là tại hạ!
Tần Phong nhìn người thanh niên, gật đầu nói:
-Bị đâm xuyên qua tim mà không c·hết, tương lai ngươi nhất định không phải người tầm thường.
Nói xong, Tần Phong không nói thêm gì nữa, nắm tay Trần Như Ngọc bước thẳng vào chính điện hoàng cung.
Hai ngươi bước vào, quan lại đại thần đều đứng sang hai bên, nhường đường cho hai người.
Tần Phong nắm tay Trần Như Ngọc đứng giữa đại điện, đối diện hoàng đế Đông Lạc đang ngổi ở trên, nói:
-Thảo dân Tần Phong, tham kiến hoàng thượng!
Tên thái giám đứng hầu bên cạnh hoàng đế Bắc Ly thấy bàn tay của chủ thượng của mình hơi nắm lại, biết rằng hoàng đế đang tức giận, nháy mắt ra hiệu cho Tần Phong và Trần Như Ngọc quỳ xuống.
Trần Như Ngọc cũng muốn quỳ xuống, nhưng Tần Phong cứ nắm chặt tay nàng, không để ý đến tên thái giám đang liên tục ra ám hiệu, cứ đứng thẳng đối điện với hoàng đế Đông Lạc.
Hoàng đế Đông Lạc tỏ vẻ khó chịu, lên tiếng hỏi Tần Phong:
-Phò mã tại sao gặp trẫm lại không quỳ?
Tần Phong chắp hai tay đáp:
-Ta dù rằng đã cưới công chúa của ngài, nhưng ta không phải con dân của Đông Lạc.
Hoàng đế Đông Lạc vô cùng tức giận, nhưng ông ta lại nở một nụ cười tươi, che đi cảm xúc thật của mình là điều mà mọi vị hoàng đế thường hay làm.
Từ thông tin nhận được, ông ta biết rằng Tần Phong là một người cực kì nguy hiểm, nếu như hắn nổi giận, sợ rằng ở đây không ai ngăn cản được hắn.
Cho nên, hoàng đế Đông Lạc dù có tức giận đến đâu cũng phải nhịn.
Để đuổi khéo Tần Phong, ông ta ra lệnh cho người con mà ông ta tin tưởng nhất, cũng là hoàng tử duy nhất được lên triều nghị sự:
-Tam hoàng tử, ngươi hãy dẫn phò mã cùng công chúa đi gặp những huynh đệ tỉ muội khác, để mọi người làm quen với nhau.
Trần Lĩnh nhận lệnh, lập tức đáp ứng:
-Vâng, thưa phụ hoàng!
Sau đó, hắn lại quay sang Tần Phong và Trần Như Ngọc, nói:
-Phò mã, hoàng muội hãy đi theo ta.
Ba người tiếp bước nhau rời khỏi đại điện, một đường đi đến ngự hoa viên. Trần Lĩnh gọi đám thái giám và cung nữ đang dọn dẹp ở ngự hoa viên tới, ra lệnh:
-Các ngươi hãy đi thông báo cho các hoàng tử công chúa khác rằng, Như Ngọc công chúa cùng phò mã đã về hoàng cung, gọi bọn họ tới đây làm quen với phò mã.
Đám thái giám cùng cung nữ nhận lệnh, lập tức tản ra, ngự hoa viên chỉ còn lại ba người Tần Phong mới đến ở lại.
Trần Lĩnh lên tiếng, nói chuyện với Tần Phong:
-Phò mã, còn nhớ đề nghị lần trước mà ta ở Lôi Âm Tự từng nói với người không?
Tần Phong đáp:
-Tại hạ vẫn nhớ.
Trần Lĩnh lại hỏi:
-Vậy, lần này phò mã có đồng ý giúp ta một tay?
Tần Phong lắc đầu:
-Tại hạ chỉ là người giang hồ, thích tiêu dao tự tại, không muốn dính vào chuyện phân tranh của hoàng tộc Đông Lạc hay tranh giành thiên hạ.
Trần Lĩnh lại thuyết phục thêm:
-Phò mã đã cưới công chúa của Đông Lạc ta, cũng xem như là người hoàng thất, hãy nể tình mà ra sức giúp Đông Lạc một tay.
Lần này, Tần Phong còn chưa kịp từ chối, Trần Như Ngọc đã lên tiếng thay hắn:
-Hoàng huynh, ta đã rời hoàng cung nhiều năm, hơn nữa cưới gà theo gà, cưới chó theo chó, ta phải theo Phong lang, không muốn chàng vì ta mà vướng bận.
Thấy Trần Như Ngọc đã lên tiếng, Trần Lĩnh không khỏi không thất vọng, nhưng hắn cũng là một người giỏi che giấu cảm xúc, cho nên vẫn nở nụ cười, nói sang những chuyện phiếm khác.
Ba người cùng nhau nói chuyện, nói về những gì đã xảy ra trong thời gian vừa qua, đa phần là việc Trần Như Ngọc cải trang thành nam rồi đóng giả làm quan huyện.
Thời gian trôi qua rất lâu, nhưng chưa có một vị hoàng tử hay công chúa nào khác tới đây cả. Điều này làm Tần Phong cảm thấy không được tôn trọng, cho nên lên tiếng hỏi Trần Lĩnh:
-Hoàng huynh, sao vẫn chưa có người nào tới đây vậy?
Trần Lĩnh cũng cảm thấy kỳ lạ, cho dù thường ngày tranh đấu bất hòa với nhau, nhưng dù sao việc làm quen với Tần Phong cũng là do hoàng đế chỉ định, không ngờ những người này vậy mà thật sự dám không nghe theo.
Trần Lĩnh còn chưa tìm được lí do thỏa đáng để nói, Tần Phong đã lại nói tiếp:
-Chẳng lẽ những người khác coi thường chúng ta vì là người trong giang hồ?
Sự thật đúng như lời Tần Phong nói, không phải hoàng tử hay công chúa nào đều giống như Trần Lĩnh, có tầm nhìn sâu rộng và biết trọng dụng những nhân tài trong thiên hạ.
Phần lớn những hoàng tử công chúa khác đều là những người có kiến thức hạn hẹp, chỉ gói gọn trong sách vở, có thể gọi là ếch ngồi đáy giếng cũng không sai.
Nên cho dù Tần Phong có là Võ Lâm Chí Tôn cũng không được những người tự cho rằng bản thân tôn quý này coi trọng, cảm thấy rằng không phải là mình nên đi gặp Tần Phong, mà là Tần Phong phải đi thỉnh an mình.
Thêm việc bọn họ nghe nói Tần Phong xông thẳng vào hoàng cung, gặp hoàng đế mà không chịu quỳ, bọn họ cho rằng để Tần Phong phải chờ đợi là để trút giận thay hoàng đế.
Còn Trần Như Ngọc, nàng dù sao cũng là con nuôi của hoàng đế, không phải huyết thống hoàng gia, ban đầu hoàng đế Đông Lạc còn định gả Trần Như Ngọc cho người sẽ thừa kế ngai vàng của mình, nhưng giữa đường lại xuất hiện một Cầm Thánh, mang Trần Như Ngọc đi.
Sự khinh thường lại xen lẫn cùng ganh ghét, cho nên không một ai có ý đi gặp Tần Phong và Trần Như Ngọc cả.
Tần Phong lại tức giận rồi, ma thần nổi giận, thế gian ai có thể ngăn cản, đám hoàng tử công chúa Đông Lạc này không ngờ vô tình lại khiến cho triều đình Đông Lạc điên đảo vì tính tự cao của mình.
Trần Như Ngọc không cản Tần Phong, cho nên Tần Phong thoải mái bộc phát cơn tức giận của mình.
Giọng nói phát ra cùng công lực thâm hậu vang xa, vang khắp hoàng cung Đông Lạc, còn vang ra tận bên ngoài hoàng thành, làm kinh hãi toàn bộ hoàng cung Đông Lạc:
-Hoàng tộc Đông Lạc lại dám khinh thường ta, không tiếp đãi ta chu đáo, hôm nay nể mặt nương tử của ta cũng là công chúa của Đông Lạc, cho nên ta chỉ cảnh cáo, nếu ngày sau còn dám như vậy, Đông Lạc tự khắc diệt vong.
Lời của Tần Phong vừa dứt, chỉ thấy thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển, từng đạo lôi điện trên trời giáng xuống, làm sụp đổ không ít kiến trúc trong hoàng cung Đông Lạc, lửa lớn bùng cháy, nếu không nhanh chóng d·ập l·ửa, sợ rằng cả hoàng cung đều bị t·hiêu r·ụi.
Trẫn Lĩnh kinh hãi vô cùng, hắn không kịp cũng không thể ngăn cản Tần Phong.
Tần Phong không để lại một lời từ biết, thi triển Phong Thần Thông, nắm tay Trần Như Ngọc bay đi theo gió, rời khỏi hoàng cung Đông Lạc.
Không biết các hoàng tử công chúa Đông Lạc có vì chuyện này mà bị hoàng đế Đông Lạc trách tội hay không, còn Giang Hồ Long Hổ Bảng lại biến việc Tần Phong làm điên đảo hoàng cung Đông Lạc trở thành một giai thoại trong võ lâm giang hồ.
Mang theo Trần Như Ngọc quay lại tìm Dương Như Hoa và Tiểu Thanh, vì bay lượn trên trời mà Tần Phong được dân chúng trong hoàng thành sùng bái như thần tiên giáng trần, toàn bộ dân chúng hoàng thành quỳ xuống, vừa vái lạy Tần Phong, vừa nói:
-Xin thần tiên bớt giận, xin thần tiên bớt giận,…
Tần Phong không quan tâm đến bọn họ, cùng Trần Như Ngọc hạ thân xuống gặp Dương Như Hoa, ngay lập tức nói:
-Chúng ta đi thôi!
Dương Như Hoa nhẹ gật đầu đáp:
-Chúng ta đi.
Thế là Tần Phong hai tay ôm lấy hai mỹ nhân tuyệt sắc Trần Như Ngọc và Dương Như Hoa bay đi, để lại Tiểu Thanh một mình phải thi triển khinh công đuổi theo.
Trần Như Ngọc ở trong vòng tay Tần Phong, thẹn thùng nói:
-Phong lang, ta xin lỗi, ta không ngờ bọn họ lại làm như vậy.
Dương Như Hoa cũng rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong hoàng cung Đông Lạc mà lại khiến cho Tần Phong nổi giận, nhưng nàng không hề lên tiếng hỏi vào lúc này, nàng biết Trần Như Ngọc sẽ sớm nói cho nàng biết mà thôi.
Tần Phong lại nói với Trần Như Ngọc:
-Không sao, nếu như năm xưa bọn chúng cũng đối xử với nàng như vậy, nàng còn chịu nhiều tủi thân hơn ta.
Tần Phong suy nghĩ là những gì xảy ra với hắn ngày hôm nay, chắc chắn cũng xảy ra thường xuyên với Trần Như Ngọc trước kia, cho nên hắn không giận Trần Như Ngọc mà càng thương nàng hơn, thật đúng là khi yêu thì luôn luôn nghĩ tốt cho người mình yêu.
Trần Như Ngọc hiểu những gì Tần Phong đang suy nghĩ, nhưng hắn đã hiểu lầm, vậy nàng càng phải giải thích cho hắn:
-Không phải, trước kia phụ hoàng và những người khác đều đối xử rất tốt với ta, ta cũng không hiểu tại sao hôm nay bọn họ lại như vậy.
Lúc này Tần Phong càng chắc chắn hoàng tộc Đông Lạc là nhắm vào hắn, nhưng hắn không quan tâm, những người khác nghĩ sao là chuyện của bọn họ, chỉ cần Trần Như Ngọc yêu hắn, hắn đã mãn nguyện rồi.
Thấy Tần Phong không nói nữa, Trần Như Ngọc lại hỏi:
-Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu, chàng có muốn cùng ta về ma giáo luôn không?
Tần Phong gật đầu:
-Đúng, tiếp theo chúng ta đi thẳng về ma giáo.
Tiến độ: 100%
55/55 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan