Chương 45: Ma Thánh Tà Môn

26/04/2025 10 9.8
Chương 45: Ma Thánh Tà Môn

Toàn bộ Bắc Ly hiện tại có đến gần trăm vạn quân, lần này bao vây kinh thành Bắc Mạc lại chỉ mười vạn.

Bởi vì, Bắc Mạc đã gần diệt vong, hiện tại chỉ còn chưa đến năm ngàn binh lính trong thành, nếu không phải có Ma Vương và Cầm Thánh, kinh thành Bắc Mạc đã bị công phá từ lâu rồi.

Tần Phong cùng Tâm Giác đại sư đang đứng trên đỉnh núi quan sát, bỗng nhiên Tần Phong lên tiếng hỏi:

-Đại sư cho rằng, Bắc Mạc có diệt vong không?

Tâm Giác đại sư liền trả lời:

-Ma Vương và Cầm Thánh thi triển Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc ngăn mười vạn quân Bắc Ly lại, nhưng đó cũng chỉ là kéo dài hơi tàn của Bắc Mạc mà thôi, đến khi hai người bọn họ kiệt sức, Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc tiêu biến, đó chính là lúc Bắc Mạc diệt vong.

Tần Phong gật đầu, hắn cũng đồng tình với Tâm Giác đại sư, bất kì ai trong thiên hạ cũng có thể đoán được ra kết quả này, không ai tin với năm ngàn quân còn sót lại, Bắc Mạc có thể xoay chuyển tình thế.

Tần Phong lại nói:

-Ta từng nghe nói, nhất tướng công thành vạn cốt khô, sau khi quân Bắc Ly tràn vào kinh thành Bắc Mạc, nhất định sẽ có cảnh t·hảm s·át khắp nơi, nam thì bị g·iết, nữ thì b·ị h·ãm h·iếp. Đại sư có định ngăn cản lại chăng?

Tâm Giác đại sư lại lắc đầu trả lời:

-Ta tin tưởng Trương Thiên Sư, ông ấy sẽ không để q·uân đ·ội Bắc Ly làm bậy đâu.

Tần Phong lại không cho là như vậy, một triều đại diệt vong, sinh linh khắp nơi đồ thán, trăm vạn năm qua đều là như vậy, ngày nay Bắc Mạc diệt vong, chắc chắn cũng như vậy. Cho nên, Tần Phong nói:

-Ta không cho rằng lời đại sư là đúng, người đời gọi ta là ác ma, nhưng nếu bọn họ có năng lực của ta, trong bọn họ có mấy ai thành Phật?

Tâm Giác đại sư im lặng suy nghĩ, không trả lời câu hỏi của Tần Phong, lòng tham dục vọng của con người chính là ma, thử hỏi có mấy ai có thể buông bỏ được?

Bên trong hoàng cung Bắc Mạc, bây giờ đã thành một mớ hỗn loạn, không một ai còn tâm trạng suy nghĩ đối sách ngăn địch, bởi vì không một ai tin Bắc Mạc không diệt vong, bây giờ ai nấy đều chỉ lo lắng tìm cách thoát thân.

Ma Vương và Cầm Thánh trên thành hợp lực thi triển Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc đã bảy ngày bảy đêm không nghỉ, ngay cả một hạt cơm cũng chưa được ăn, bởi vì một khi họ dừng lại, mười vạn quân Bắc Ly sẽ lập tức công thành.

Nhưng trên đời, ngoài Tần Phong ra, còn có người nào có được tinh phách vô cùng vô tận, có thể không ăn uống, không ngủ nghỉ mà không biết mệt mỏi?

Ma Vương và Cầm Thánh hiện tại đã như đèn cạn dầu, có thể tắt bất cứ lúc nào. Sự thật này, bọn họ không thể thay đổi được.
Tần Phá Thiên cùng mười vị trưởng lão Ma giáo đã bàn nhau, chỉ cần Ma Vương và Cầm Thánh kiệt sức, sẽ cùng nhau mang bọn họ đi, bỏ lại kinh thành Bắc Mạc.

Tần Phong cũng đã đợi quá lâu, đã bắt đầu không nhịn nổi rồi, công lực định tĩnh của người có ma tâm chiếm trọn tâm trí thật kém, hắn muốn được ngay lập tức nhìn thấy Bắc Mạc diệt vong, cho nên đã nuốt lời, không nhịn được mà ra tay.

Không để Tâm Giác đại sư kịp ngăn cản, Tần Phong bất ngờ rút đao ra, phi thân về phía trước, đao chiêu tối cao của Huyết Ảnh Đao Pháp – Huyết Mãn Nhân Gian được Tần Phong thi triển ra.

Ngay lập tức, vô số đao mang trùng trùng, xuyên qua mưa gió, từ phía Tần Phong bay đến tường thành.

Lẫn vào trong mưa máu, người ta không thể thấy cảnh huyết ảnh đã phủ kín trời của ý cảnh trong đao chiêu.

Vô số bóng quỷ hiện ra, tay cầm huyết đao, lao đến t·ấn c·ông tường thành.

Ma Vương và Cầm Thánh đã kiệt sức, Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc dễ dàng bị một đao của Tần Phong phá.

Binh thủ thành Bắc Mạc run sợ trước hình ảnh ma quỷ lao đến, tinh thần suy sụp, sĩ khí tiêu tan, mất đi sức chiến đấu.

Tần Phong thu tay, quay người trở lại đỉnh núi.

Tâm Giác đại sư không thể ngăn cản Tần Phong xuất đao, tuy nhiên sau khi thấy Tần Phong chỉ xuất một đao thì dừng lại, ông ta cũng không có hành động gì.

Tiểu Độc Thần và Dương Như Hoa cũng đã quay lại đỉnh núi. Bốn người cùng nhau quan sát cảnh q·uân đ·ội Bắc Ly công thành.

Mười vạn đại quân ồ át xông lên, phía trước là ba người Tiêu Dao Hầu, Vạn Kim Công Tử và Hoa Phi Vũ dẫn đầu, sau đó là bảy vị chưởng môn của thất phái.

Tần Phá Thiên và mười vị trưởng lão Ma giáo mang theo Ma Vương cùng Cầm Thánh bỏ chạy, không hề ứng chiến, q·uân đ·ội nhà Mạc như rắn mất đầu, không ai thống lĩnh.

Rất nhanh, kinh thành Bắc Mạc dễ dàng bị công phá, giáo đồ ma giáo yểm hộ hoàng tộc họ Mạc bỏ trốn, quan quân Bắc Ly nhập thành.

Đúng như lời của Tâm Giác đại sư đã nói, không hề có cảnh t·hảm s·át người vô tội, những binh lính Bắc Mạc sau khi bỏ v·ũ k·hí xuống đầu hàng cũng không bị g·iết.

Tần Phong thất vọng, nói với Dương Như Hoa:

-Như Hoa, chúng ta đi.

Tiểu Độc Thần lần này không đi theo Tần Phong, mà đứng lại bên cạnh Tâm Giác đại sư, vẫn tiếp tục quan sát quá trình q·uân đ·ội Bắc Ly nhập thành.
Lịch sử viết rằng: Khí số nhà Mạc đã tận, Ma Vương và Cầm Thánh thi triển ma công tạo ra mưa máu, ngăn cản đại quân Bắc Ly, đã làm trái ý trời, quỷ thần nổi giận. Hôm đó, từ xa vô số bóng đao từ trời ập xuống, dưới đất trăm ngàn đại quân ma quỷ cầm theo huyết đao xông lên, Ma Vương và Cầm Thánh b·ị đ·ánh bại, mưa máu ngừng rơi, q·uân đ·ội Bắc Ly nhập thành, nhà Mạc diệt vong.

Tần Phong không phải thật sự rời đi, hắn cùng Dương Như Hoa bí mật đi theo hướng chạy trốn của ma giáo và hoàng tộc nhà Mạc.

Tần Phong biết chắc rằng, Bắc Ly sẽ không để Ma giáo và bất kì ai họ Mạc còn sống, sợ rằng sau này sẽ lại có một Bắc Mạc thứ hai xuất hiện, cho nên muốn nhỏ cỏ tận gốc.

Quả nhiên, không lâu sau khi ổn định dân chúng trong thành, Trương Thiên Sư phái Hoa Phi Vũ dẫn đầu bảy vị chưởng môn cùng nhân sĩ giang hồ Bắc Ly, cưỡi ngựa đuổi theo tiêu diệt ma giáo và hoàng tộc họ Mạc.

Bản thân Trương Thiên Sư cũng cưỡi trên hạc giấy, theo gió bay đi phía trước.

Rất nhanh, Trương Thiên Sư đã đuổi kịp nhóm người đang chạy trốn, giọng của Trương Thiên Sư theo gió truyền tới:

-Các vị, nhà Mạc đã diệt vong, thiên hạ không còn nơi cho họ Mạc dung thân, các vị còn muốn chạy đi đâu? Hãy đầu hàng đi, bần đạo có thể đảm bảo sẽ bảo vệ tính mạng của các vị, nửa cuộc đời sau của các vị cũng có thể sống hạnh phúc, chứ không phải trốn chui trốn lủi như thế này.

Trương Thiên Sư trước nay nói lời giữ lời, nổi tiếng thiên hạ, không chỉ riêng mình Bắc Ly. Lời vừa rồi của ông ta, đã làm không ít người trong hoàng tộc họ Mạc động lòng, chỉ là vẫn chưa dám lên tiếng đồng ý quy hàng mà thôi.

Đáp lại lời của Trương Thiên Sư, mười vị trưởng lão ma giáo xông ra, đại trưởng lão nói:

-Bắc Ly là dựa vào ngươi mới có thể giành chiến thắng nhanh như vậy, dù có hàng hay không, hôm nay chúng ta cũng phải g·iết ngươi mới hàng.

Cả mười người lập tức xông lên, ngăn cản Trương Thiên Sư, bọn họ có năng lực đánh với Tần Phong, đương nhiên cũng có khả năng đấu với Trương Thiên Sư một trận.

Còn những người khác, vẫn tiếp tục toàn lực bỏ trốn, không hề dừng lại.

Hoa Phi Vũ ở phía sau đuổi đến, thấy Trương Thiên Sư cùng mười vị trưởng lão Ma giáo giao đấu, đang định rút kiếm xông vào giúp, lại nghe giọng Trương Thiên Sư vọng đến:

-Hoa minh chủ, ở đây có ta là đủ rồi, minh chủ hãy dẫn mọi người mau chóng đuổi theo những người khác đi.

Sau khi bị Trương Thiên Sư cản lại, nhóm người bỏ trốn từ hoàng cung Bắc Mạc chia ra thành nhiều hướng, mỗi hướng đều có các đệ tử ma giáo theo sau bảo vệ.

Họ tách ra như vậy làm Tần Phong nhất thời không biết nên đi theo hướng nào, lại thấy Tần Phá Thiên một mình đứng lại, có vẻ như muốn dùng sức một người, ở lại ngăn chặn nhân sĩ giang hồ Bắc Ly.

Tần Phong cùng Dương Như Hoa ẩn trong chỗ kín, mỉm cười đầy thú vị, quyết định ở lại quan sát Tần Phá Thiên.

Hoa Phi Vũ dẫn mọi người đuổi đến, chỉ thấy Tần Phá Thiên đang đứng chặn giữa đường, bỗng xuất một quyền, quyền khí bay ra, nhắm thẳng ngựa của Hoa Phi Vũ.
Hoa Phi Vũ vội vàng phi thân bay lên, một t·iếng n·ổ lớn phát ra, con ngựa mà hắn cưỡi nổ tan xác mà c·hết.

Những người khác cũng vội vàng ghì lại dây cương, dừng lại.

Hoa Phi Vũ đáp thân xuống đất, nhìn Tần Phá Thiên, nói:

-Tiểu tử, tưởng rằng được Giang Hồ Long Hổ Bảng xếp hàng hàng Thập Kiệt Cao Thủ là có thể đấu với ta hay sao? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy, khoảng cách của chúng ta lớn bao nhiêu.

Hoa Phi Vũ rút kiếm, đâm về phía Tần Phá Thiên, hàng trăm kiếm ảnh như bách hoa nở rộ, vây lấy Tần Phá Thiên.

Đã từng chứng kiến Đỗ Cuồng đấu với Hoa Phi Vũ, Tần Phá Thiên vẫn còn nhớ cách phá giải kiếm pháp đó, một quyền toàn lực tung ra, một t·iếng n·ổ tung, toàn bộ kiếm khí tiêu tan, hình ảnh cánh hoa rụng xuống lả tả.

Đúng là trình độ võ công của Tần Phá Thiên vẫn xếp sau Đỗ Cuồng và Hoa Phi Vũ, nhưng khoảng cách đã không còn quá xa, cho nên việc ngăn Hoa Phi Vũ lại, vẫn là trong khả năng của Tần Phá Thiên, không phải một chuyện quá khó đối với hắn.

Hoa Phi Vũ tuy bị chăn lại, nhưng vẫn tự tin rằng thực lực của mình cao hơn Tần Phá Thiên, quay mặt về phía sau ra lệnh cho những người ở phía sau:

-Tên tiểu tử này giao cho ta, các ngươi mau chóng đuổi theo những người khác.

Nhưng, không một ai lại nghe lệnh Hoa Phi Vũ, tất cả vẫn đang dừng lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy, phía sau lưng Tần Phá Thiên xuất hiện thêm hai người, là Tần Phong và Dương Như Hoa.

Bảy vị chưởng môn nhận ra Tần Phong, không một ai dám tiến lên thêm một bước, mà sợ hãi liên tục lui lại.

Cả Tần Phá Thiên và Hoa Phi Vũ lúc này cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Tần Phong và Dương Như Hoa.

Tần Phá Thiên tức giận, nói:

-Ngươi nói lời không giữ lấy lời, đã ra tay giúp Bắc Ly, lúc này xuất hiện, có phải định g·iết ta không? Tần Phá Thiên ta đã nhìn lầm ngươi rồi, uổng công ta từng coi ngươi là bằng hữu.

Tần Phong trả lời Tần Phá Thiên, ánh mắt vượt qua hắn, nhìn đến những nhân sĩ giang hồ Bắc Ly, lạnh giọng nói:

-Các vị, đường phía trước không thông, nên dừng lại ở đây thôi.

Tần Phong nở một nụ cười đầy hòa nhã, nhưng nhân sĩ giang hồ ai nấy đều rét run trong lòng, đằng sau nụ cười ấy, chính là một ác ma g·iết người không ghê tay, có thể dễ dàng g·iết sạch bọn họ trong nháy mắt.

Đến cả Hoa Phi Vũ cũng không dám thở mạnh, cái cảm giác run sợ ngày đó tại Hoa Kiếm Môn, cả đời hắn sẽ không bao giờ quên, và hiện tại hắn cũng đang run lên từng hồi.

Hành động của Tần Phong thật là tà môn, quái đản. Trước là giúp q·uân đ·ội Bắc Ly phá Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc, t·ấn c·ông kinh thành Bắc Mạc. Sau lại giúp Ma giáo, ngăn cản nhân sĩ giang hồ Bắc Ly.

Tần Phong đã dẫn theo Dương Như Hoa rời đi, Tần Phá Thiên cũng đã rời đi. Nhưng nhân sĩ giang hồ vẫn không dám động đậy, chỉ đến khi Trương Thiên Sư cưỡi hạc bay đến, tất cả mọi người mới chịu hoàn hồn lại.

Trương Thiên Sư nghe có Tần Phong ra mặt ngăn cản, cũng từ bỏ ý định đuổi theo những người bỏ trốn, quay lại kinh thành Bắc Mạc đã bị công phá, chuẩn bị trở về kinh thành Bắc Ly.
9.8
Tiến độ: 100% 55/55 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025