Chương 44: Không Ra Tay
26/04/2025
10
9.8
Chương 44: Không Ra Tay
Những vòng xoáy ma huyệt xuất hiện, điên cuồng hấp thụ độc khí đã thành sương trong U Linh Lâm.
Phong Thần Thông đã không thể thổi bay đi độc khí, nhưng Ma Huyệt Thần Thông vô địch thiên hạ lại có thể thôn phệ vạn vật.
Tiểu Độc Thần cảm giác không ổn, nhưng cũng không thể làm gì được, nếu bây giờ hắn buông cơ thể Tần Phong ra, hắn nhất định sẽ bị vây ở bên trong ma huyệt trận đáng sợ của Tần Phong.
Trong khoảng thời gian đủ để uống một tách trà, ma huyệt của Tần Phong quả thật đã hấp thụ hết độc khí của U Linh Lâm, U Linh Lâm giờ đây trở nên trong lành tươi mát hơn bao giờ hết, không ngờ có một ngày ma công g·iết người đáng sợ lại mang đến sự tươi mát cho thế gian này.
Ma huyệt bay lượn xung quang hai người mà không lại gần, sự đáng sợ của ma huyệt đến cả chủ nhân của nó cũng phải dè chừng.
Nếu như bị ma huyệt thôn phệ vào bên trong, liệu rằng có biến mất hoàn toàn khỏi thế gian hay không?
Tiểu Độc Thần không biết, chủ nhân của ma huyệt - Tần Phong cũng không biết, trên thế gian này, sợ rằng không có người nào biết.
Cả hai người đang vận nội công đấu với nhau, những t·iếng n·ổ liên tục phát ra từ cơ thể cả hai, kết quả của trận đấu, ai thắng ai thua, sẽ sớm xuất hiện.
Tần Phong dùng tâm điều khiển ma huyệt vây lấy hai người vào giữa trung tâm, từ trong ma huyệt từ từ chui ra những vật thể đáng sợ, là thiên thạch, lưu tinh vũ biến hóa của Vũ Thần Thông, đang chuẩn bị rơi trực tiếp lên cơ thể hai người.
Đến lúc này, Tiểu Độc Thần dù còn che giấu chiêu thức kì lạ chưa tung ra hay không, cũng đều không thay đổi được kết quả rằng hắn đã thua, người chiến thắng cuối cùng là Tần Phong.
Vội vàng trở lại bình thường, đứng cách Tần Phong một bước chân, Tiểu Độc Thần nói một cách gấp gáp:
-Được rồi, được rồi, ta chịu thua, ngươi thu hồi công lực đi,…
Cơ thể đã không còn bị Tiểu Độc Thần quấn chặt lấy, Tần Phong vẫn mang theo đôi mắt đỏ rực, nhìn Tiểu Độc Thần với vẻ mặt hung tợn, như thể hắn đã động sát tâm với Tiểu Độc Thần rồi vậy.
Sống lưng của Tiểu Độc Thần lạnh toát, có thể lưu tinh vũ không g·iết được hắn, nhưng cũng sẽ khiến hắn trọng thương, thấy vẻ mặt dữ tợn của Tần Phong, cảm giác run sợ đã lâu không xuất hiện lại đang dâng lên.
May mắn là Tần Phong vẫn chưa hoàn toàn bị mất đi thần trí, vẫn nhận ra Tiểu Độc Thần đã chịu thua.
Tần Phong thu lại ma công của mình, lưu tinh vũ đang rơi xuống như muốn hủy diệt nhân gian, lại tan biến như chưa từng xuất hiện, ma huyệt cũng đang từ từ thu nhỏ lại và biến mất.
Tần Phong đã thu lại ma công, ma khí cũng đã không còn bốc lên, nhưng Tiểu Độc Thần vẫn cảm nhận quanh người Tần Phong có một những luồng tà khí quấn quanh.
Luồng ta khí này diễn hóa thành những ác ma đang liên tục kêu gào bên tai Tần Phong, như là đang xúi giục Tần Phong ra tay g·iết Tiểu Độc Thần.
Cho nên, Tiểu Độc Thần vẫn giữ im lặng, không dám lên tiếng, chỉ cần Tần Phong có biểu hiện bất thường, hắn sẽ lập tức bỏ chạy, chứ không ở lại đấu với Tần Phong nữa, bởi vì ma huyệt thần thông quá thần kì, Tiểu Độc Thần không có cách phá giải.
Tần Phong đã lấy lại bình tĩnh, dù không hiểu vì sao lòng hắn lại có ý muốn g·iết Tiểu Độc Thần, nhưng hăn cũng sẽ không ra tay.
Thấy Tiểu Độc Thần vẫn còn có vẻ dè chừng, Tần Phong lên tiếng hỏi:
-Ngươi sợ?
Giọng nói của Tần Phong vang vào trong tai của Tiểu Độc Thần mang theo lãnh khí, nhưng Tiểu Độc Thần lại có thể thấy được Tần Phong đã trở lại bình thường, vừa rồi chỉ là Tần Phong muốn hù dọa hắn thôi, nên đáp:
-Ta là sợ ra tay sẽ độc c·hết ngươi đó!
Tiểu Độc Thần nhìn thẳng vào mắt Tần Phong, Tần Phong nhìn lại Tiểu Độc Thần, Tiểu Độc Thần bật cười, Tần Phong cũng cười, cả hai vui vẻ quay lại Vạn Độc Môn.
Trong lúc đám đệ tử của Vạn Độc Môn vẫn còn đang miệt mài dọn dẹp, nhóm ba người Tần Phong, Dương Như Hoa và Tiểu Độc Thần lại ngồi uống trà với nhau.
Tiểu Độc Thần lên tiếng hỏi:
-Tiếp theo, ngươi định sẽ đi đâu?
Tần Phong suy nghĩ một thoáng, sau đó liền trả lời:
-Có lẽ hai chúng ta sẽ đến chiến trường Bắc Ly và Bắc Mạc, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?
Tiểu Độc Thần không suy nghĩ nhiều, lại hỏi:
-Đến phương Bắc, ngươi định đến giúp Ma giáo sao?
Chuyện Tần Phong thầm yêu Trần Như Ngọc – đệ tử của Cầm Thánh Ma giáo đã không còn là bí mật, Dương Như Hoa đương nhiên cũng biết chuyện này, khi Tiểu Độc Thần hỏi câu này, nàng một nửa muốn nghe câu trả lời từ Tần Phong, một nửa lại không dám nghe.
Nàng chỉ sợ, câu trả lời của hắn sẽ làm trái tim nàng đau, sợ rằng tình cảm ba năm qua của nàng dành cho hắn là vô nghĩa.
May thay, câu trả lời của Tần Phong, lại không phải là câu trả lời làm tổn thương người nương tử của hắn:
-Không phải, ta cùng Ma giáo đúng là có chút giao tình, nhưng không đủ để ta ra tay giúp đỡ Ma giáo hay Bắc Mạc. Chiến tranh nhiều năm, Bắc Mạc đã sắp bị diệt vong. Ta muốn đến chứng kiến thời khắc lụi tàn của một triều đại.
Thời khắc lụi tàn của một triều đại đúng là một thời khắc lịch sử, có thể chứng kiến toàn bộ quá trình đó, thật sự là một cái gì đó khó mà diễn tả thành lời, Tiểu Độc Thần chưa được chứng kiến, Dương Như Hoa cũng chưa được chứng kiến, và Tần Phong cũng vậy.
Việc đó đối với một số người thì sẽ không có ý nghĩa, nhưng đối với một số người khác lại có ý nghĩa cực kì to lớn.
Tiểu Độc Thần nghe câu trả lời của Tần Phong, cảm thấy đầy hứng thú, cười tươi nói:
-Ngươi nói vậy, làm ta cũng muốn đi xem thử thời khắc đó sẽ như thế nào.
Qua hơn một tháng sau, nhóm ba người Tần Phong, Dương Như Hoa, Tiểu Độc Thần đã đến bên ngoài khu vực kinh thành Bắc Mạc.
Trong vòng mười dặm bán kính xung quanh kinh thành Bắc Mạc, trời đổ mưa máu không ngừng, q·uân đ·ội Bắc Ly không thể tiếp cận. Bởi vì, đây không phải một cơn mưa bình thường, mà là Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc – tuyệt chiêu hợp bích của Ma Vương và Cầm Thánh.
Do ba người bọn Tần Phong không có ý định che dấu hành tung của mình, cho nên cả hai phe Bắc Ly và Bắc Mạc đều biết rằng họ đã đến.
Hai tuyệt thế cao thủ như Tần Phong và Tiểu Độc Thần đều có năng lực đủ để xoay chuyển càn khôn. Với Tần Phong, với khả năng chưởng khống thiên địa của hắn, đặc biệt là điều khiển lưu tinh vũ, có thể hủy diệt cả một đội quân hùng mạnh trong chớp mắt.
Với Tiểu Độc Thần, chỉ cần hắn ra tay, độc c·hết cả trăm vạn đại quân cũng là chuyện trong khả năng.
Cho nên, cả hai phe Bắc Ly và Bắc Mạc đều không muốn hai người bọn họ giúp bên còn lại.
Bên phía Bắc Ly, Trương Thiên Sư đã ra mặt đến gặp nhóm Tần Phong.
Về phần Bắc Mạc, do Ma Vương và Cầm Thánh còn phải giữ thành, người đến gặp Tần Phong là Tần Phá Thiên.
Ngoài ra, còn một người mà Tần Phong không ngờ đến cũng đã tới, Tâm Giác đại sư của Trúc Lâm Tự.
Trên một đỉnh núi cách kinh thành Bắc Mạc mười dặm, Tần Phong đang chắp tay quan sát kinh thành từ xa, những cao thủ khác đứng phía sau lưng hắn, im lặng không vội lên tiếng.
Nếu như Tần Phong có bất kì hành động gì không đúng, có lẽ Trương Thiên Sư sẽ không ra tay, nhưng Tâm Giác đại sư chắc chắn sẽ ra tay.
Bất chợt, Tần Phong xoay người lại, lên tiếng:
-Có lẽ sẽ không còn có người nào đến nữa, các vị lần này đến gặp ta là vì trận chiến này?
Tần Phá Thiên liền nhanh chóng giành nói trước:
-Tần huynh, nhiều năm không gặp, huynh còn nhớ những ngày tháng ở tổng đàn giáo ta chứ?
Tần Phá Thiên mở miệng là nhắc đến tình nghĩa, năm xưa Tần Phong bị Tâm Minh đại sư đánh trọng thương, lại bị Trương Thiên Sư t·ruy s·át, b·ất t·ỉnh, được người Ma giáo chăm sóc cả năm trời mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì lại có được đột phá trong võ công nhờ tu luyện ở Ma giáo.
Tần Phá Thiên muốn dùng phần tình nghĩa này, để Tần Phong ra tay giúp Ma giáo, cũng như là giúp Bắc Mạc.
Tần Phong nhìn Tần Phá Thiên, trả lời:
-Phần ân tình đó, ta không bao giờ quên.
Dương Như Hoa ở bên cạnh Tần Phong, đã biết mục đích của hắn đến đây để làm gì, nên cho dù Tần Phong có trả lời ra sao, nàng cũng tin tưởng, hắn sẽ không giúp Bắc Mạc.
Nhưng Trương Thiên Sư lại không hề biết suy nghĩ của Tần Phong, thấy Tần Phong thân thiện với Tần Phá Thiên, ông ta trở nên gấp gáp, nói:
-Dương cô nương, kiếm pháp gần đây có tiến bộ, cũng đã là Hào Kiệt Cao Thủ rồi.
Về tình nghĩa, Trương Thiên Sư cũng có, nếu không phải do ông ta chỉ điểm, kiếm pháp của Dương Như Hoa cũng không thể tiến bộ thần tốc đến như vậy.
Hơn nữa, ông ta cũng đã từng cứu mạng Dương Như Hoa dưới tay Tần Phong. Nếu ngày đó không có Trương Thiên Sư, Tần Phong có lẽ đã g·iết người con gái mà sau này hắn sẽ cưới về rồi.Trương Thiên Sư vẫn chưa nhắc đến chuyện này, nhưng ông ta tin cả Dương Như Hoa và Tần Phong đều vẫn nhớ.
Tần Phong lại lên tiếng đáp lại Trương Thiên Sư:
-Ân tình của Thiên Sư, ta và nàng ấy cũng sẽ không bao giờ quên.
Sau đó, Tần Phong lại nhìn sang Tâm Giác đại sư, hỏi:
-Có vẻ, đại sư cùng ta không có giao tình gì thì phải?
Tâm Giác đại sư nghe Tần Phong hỏi đến mình, cung kính nhìn Tần Phong, chắp hai tay, nói:
-A Di Đà Phật, lão nạp cùng thí chủ đúng là không có giao tình, nhưng lão nạp vẫn xin thỉnh cầu Tần thí chủ rời khỏi nơi này, không nhúng tay vào chuyện của hai nước Bắc Ly và Bắc Mạc.
Tần Phong nhìn Tâm Giác đại sư với vẻ mặt kì lạ, hỏi tiếp:
-Tại sao?
Tâm Giác đại sư liền đáp:
-Bởi vì, binh lính Bắc Ly cũng là người, binh lính Bắc Mạc cũng là người, muôn dân trong thiên hạ đều là người.
Không sai, chỉ cần Tần Phong ra tay, dù là giúp bên nào, trận chiến nhất định sẽ khốc liệt hơn bao giờ hết. Khi đấy, máu đổ thành sông, xương chất thành núi, là chuyện có thể tưởng tượng ra.
Tần Phong không quan tâm đến chúng sinh trong thiên hạ, hắn chỉ quan tâm đến bản thân của hắn, cho nên đã nói:
-Ta sẽ không rời đi, nếu đại sư muốn ép ta rời đi, vậy đại sư hãy g·iết ta trước, rồi mang xác ta rời đi.
Tâm Giác đại sư không kìm được cảm xúc đau lòng, hai mặt nhắm chặt lại. Ông ta không có năng lực g·iết Tần Phong, cả thiên hạ cũng chưa có người có thể g·iết Tần Phong. Nghĩ đến cảnh dân chúng lầm than, ông ta chỉ biết niệm “ A Di Đà Phật ”.
Ngay lúc Tâm Giác đại sư thất vọng, Tần Phong lại nói thêm một câu:
-Đại sư yên tâm, tuy ta không rời đi, nhưng ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ bất kì bên nào cả, chỉ là cần đại sự ở bên cạnh, đàm đạo với ta.
Tần Phong đã nói rõ sẽ không giúp bên nào, Tần Phá Thiên tỏ vẻ thất vọng, liền nói:
-Tần huynh …
Nhưng hắn còn chưa nói được gì, Tần Phong đã dơ tay chặn lại, không để hắn nói thêm.
Còn về Trương Thiên Sư, không cần suy nghĩ, chỉ cần Tần Phong không ra tay giúp Bắc Mạc, đó đã là kết quả mà ông ta mong đợi rồi.
Hiện tại, chỉ còn Tiểu Độc Thần là chưa đưa ra quan điểm của mình, nhưng ở đây, không ai là có giao tình với hắn cả.
Cả Trương Thiên Sư và Tần Phá Thiên đều đang suy nghĩ đến lợi ích đưa ra để lôi kéo Tiểu Độc Thần, thì Tiểu Độc Thần đã lên tiếng trước:
-Ta cũng sẽ không ra tay.
Tuy rằng, đối với những người ở đây, Tiểu Độc Thần đều đã gặp mặt khi còn ở Lôi Âm Tự, nhưng hắn duy chỉ kính trọng Tần Phong và Tâm Giác đại sư.
Về Tần Phong thì không phải nói đến nữa.
Còn Tâm Giác đại sư, Tiểu Độc Thần kính trọng ông ta không phải vì ông ta là cao thủ tuyệt thế, nếu vậy thì Trương Thiên Sư ở đây cũng là cao thủ tuyệt thế.
Mà Tiểu Độc Thần kính trọng Tâm Giác đại sư, đơn giản chỉ bởi vì ông ta là một nhà sư mà thôi.
Năm xưa, cha mẹ của Tiểu Độc Thần đã chịu ơn tha c·hết cùng cảm hóa của Phổ Đức Thần Tăng. Cho nên, không chỉ đối với các nhà sư ở Lôi Âm Tự, mà đối với tất cả các nhà sư chân chính trong thiên hạ, Tiểu Độc Thần đều kính trọng.
Những vòng xoáy ma huyệt xuất hiện, điên cuồng hấp thụ độc khí đã thành sương trong U Linh Lâm.
Phong Thần Thông đã không thể thổi bay đi độc khí, nhưng Ma Huyệt Thần Thông vô địch thiên hạ lại có thể thôn phệ vạn vật.
Tiểu Độc Thần cảm giác không ổn, nhưng cũng không thể làm gì được, nếu bây giờ hắn buông cơ thể Tần Phong ra, hắn nhất định sẽ bị vây ở bên trong ma huyệt trận đáng sợ của Tần Phong.
Trong khoảng thời gian đủ để uống một tách trà, ma huyệt của Tần Phong quả thật đã hấp thụ hết độc khí của U Linh Lâm, U Linh Lâm giờ đây trở nên trong lành tươi mát hơn bao giờ hết, không ngờ có một ngày ma công g·iết người đáng sợ lại mang đến sự tươi mát cho thế gian này.
Ma huyệt bay lượn xung quang hai người mà không lại gần, sự đáng sợ của ma huyệt đến cả chủ nhân của nó cũng phải dè chừng.
Nếu như bị ma huyệt thôn phệ vào bên trong, liệu rằng có biến mất hoàn toàn khỏi thế gian hay không?
Tiểu Độc Thần không biết, chủ nhân của ma huyệt - Tần Phong cũng không biết, trên thế gian này, sợ rằng không có người nào biết.
Cả hai người đang vận nội công đấu với nhau, những t·iếng n·ổ liên tục phát ra từ cơ thể cả hai, kết quả của trận đấu, ai thắng ai thua, sẽ sớm xuất hiện.
Tần Phong dùng tâm điều khiển ma huyệt vây lấy hai người vào giữa trung tâm, từ trong ma huyệt từ từ chui ra những vật thể đáng sợ, là thiên thạch, lưu tinh vũ biến hóa của Vũ Thần Thông, đang chuẩn bị rơi trực tiếp lên cơ thể hai người.
Đến lúc này, Tiểu Độc Thần dù còn che giấu chiêu thức kì lạ chưa tung ra hay không, cũng đều không thay đổi được kết quả rằng hắn đã thua, người chiến thắng cuối cùng là Tần Phong.
Vội vàng trở lại bình thường, đứng cách Tần Phong một bước chân, Tiểu Độc Thần nói một cách gấp gáp:
-Được rồi, được rồi, ta chịu thua, ngươi thu hồi công lực đi,…
Cơ thể đã không còn bị Tiểu Độc Thần quấn chặt lấy, Tần Phong vẫn mang theo đôi mắt đỏ rực, nhìn Tiểu Độc Thần với vẻ mặt hung tợn, như thể hắn đã động sát tâm với Tiểu Độc Thần rồi vậy.
Sống lưng của Tiểu Độc Thần lạnh toát, có thể lưu tinh vũ không g·iết được hắn, nhưng cũng sẽ khiến hắn trọng thương, thấy vẻ mặt dữ tợn của Tần Phong, cảm giác run sợ đã lâu không xuất hiện lại đang dâng lên.
May mắn là Tần Phong vẫn chưa hoàn toàn bị mất đi thần trí, vẫn nhận ra Tiểu Độc Thần đã chịu thua.
Tần Phong thu lại ma công của mình, lưu tinh vũ đang rơi xuống như muốn hủy diệt nhân gian, lại tan biến như chưa từng xuất hiện, ma huyệt cũng đang từ từ thu nhỏ lại và biến mất.
Tần Phong đã thu lại ma công, ma khí cũng đã không còn bốc lên, nhưng Tiểu Độc Thần vẫn cảm nhận quanh người Tần Phong có một những luồng tà khí quấn quanh.
Luồng ta khí này diễn hóa thành những ác ma đang liên tục kêu gào bên tai Tần Phong, như là đang xúi giục Tần Phong ra tay g·iết Tiểu Độc Thần.
Cho nên, Tiểu Độc Thần vẫn giữ im lặng, không dám lên tiếng, chỉ cần Tần Phong có biểu hiện bất thường, hắn sẽ lập tức bỏ chạy, chứ không ở lại đấu với Tần Phong nữa, bởi vì ma huyệt thần thông quá thần kì, Tiểu Độc Thần không có cách phá giải.
Tần Phong đã lấy lại bình tĩnh, dù không hiểu vì sao lòng hắn lại có ý muốn g·iết Tiểu Độc Thần, nhưng hăn cũng sẽ không ra tay.
Thấy Tiểu Độc Thần vẫn còn có vẻ dè chừng, Tần Phong lên tiếng hỏi:
-Ngươi sợ?
Giọng nói của Tần Phong vang vào trong tai của Tiểu Độc Thần mang theo lãnh khí, nhưng Tiểu Độc Thần lại có thể thấy được Tần Phong đã trở lại bình thường, vừa rồi chỉ là Tần Phong muốn hù dọa hắn thôi, nên đáp:
-Ta là sợ ra tay sẽ độc c·hết ngươi đó!
Tiểu Độc Thần nhìn thẳng vào mắt Tần Phong, Tần Phong nhìn lại Tiểu Độc Thần, Tiểu Độc Thần bật cười, Tần Phong cũng cười, cả hai vui vẻ quay lại Vạn Độc Môn.
Trong lúc đám đệ tử của Vạn Độc Môn vẫn còn đang miệt mài dọn dẹp, nhóm ba người Tần Phong, Dương Như Hoa và Tiểu Độc Thần lại ngồi uống trà với nhau.
Tiểu Độc Thần lên tiếng hỏi:
-Tiếp theo, ngươi định sẽ đi đâu?
Tần Phong suy nghĩ một thoáng, sau đó liền trả lời:
-Có lẽ hai chúng ta sẽ đến chiến trường Bắc Ly và Bắc Mạc, ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?
Tiểu Độc Thần không suy nghĩ nhiều, lại hỏi:
-Đến phương Bắc, ngươi định đến giúp Ma giáo sao?
Chuyện Tần Phong thầm yêu Trần Như Ngọc – đệ tử của Cầm Thánh Ma giáo đã không còn là bí mật, Dương Như Hoa đương nhiên cũng biết chuyện này, khi Tiểu Độc Thần hỏi câu này, nàng một nửa muốn nghe câu trả lời từ Tần Phong, một nửa lại không dám nghe.
Nàng chỉ sợ, câu trả lời của hắn sẽ làm trái tim nàng đau, sợ rằng tình cảm ba năm qua của nàng dành cho hắn là vô nghĩa.
May thay, câu trả lời của Tần Phong, lại không phải là câu trả lời làm tổn thương người nương tử của hắn:
-Không phải, ta cùng Ma giáo đúng là có chút giao tình, nhưng không đủ để ta ra tay giúp đỡ Ma giáo hay Bắc Mạc. Chiến tranh nhiều năm, Bắc Mạc đã sắp bị diệt vong. Ta muốn đến chứng kiến thời khắc lụi tàn của một triều đại.
Thời khắc lụi tàn của một triều đại đúng là một thời khắc lịch sử, có thể chứng kiến toàn bộ quá trình đó, thật sự là một cái gì đó khó mà diễn tả thành lời, Tiểu Độc Thần chưa được chứng kiến, Dương Như Hoa cũng chưa được chứng kiến, và Tần Phong cũng vậy.
Việc đó đối với một số người thì sẽ không có ý nghĩa, nhưng đối với một số người khác lại có ý nghĩa cực kì to lớn.
Tiểu Độc Thần nghe câu trả lời của Tần Phong, cảm thấy đầy hứng thú, cười tươi nói:
-Ngươi nói vậy, làm ta cũng muốn đi xem thử thời khắc đó sẽ như thế nào.
Qua hơn một tháng sau, nhóm ba người Tần Phong, Dương Như Hoa, Tiểu Độc Thần đã đến bên ngoài khu vực kinh thành Bắc Mạc.
Trong vòng mười dặm bán kính xung quanh kinh thành Bắc Mạc, trời đổ mưa máu không ngừng, q·uân đ·ội Bắc Ly không thể tiếp cận. Bởi vì, đây không phải một cơn mưa bình thường, mà là Vũ Huyết Quỷ Dạ Khốc – tuyệt chiêu hợp bích của Ma Vương và Cầm Thánh.
Do ba người bọn Tần Phong không có ý định che dấu hành tung của mình, cho nên cả hai phe Bắc Ly và Bắc Mạc đều biết rằng họ đã đến.
Hai tuyệt thế cao thủ như Tần Phong và Tiểu Độc Thần đều có năng lực đủ để xoay chuyển càn khôn. Với Tần Phong, với khả năng chưởng khống thiên địa của hắn, đặc biệt là điều khiển lưu tinh vũ, có thể hủy diệt cả một đội quân hùng mạnh trong chớp mắt.
Với Tiểu Độc Thần, chỉ cần hắn ra tay, độc c·hết cả trăm vạn đại quân cũng là chuyện trong khả năng.
Cho nên, cả hai phe Bắc Ly và Bắc Mạc đều không muốn hai người bọn họ giúp bên còn lại.
Bên phía Bắc Ly, Trương Thiên Sư đã ra mặt đến gặp nhóm Tần Phong.
Về phần Bắc Mạc, do Ma Vương và Cầm Thánh còn phải giữ thành, người đến gặp Tần Phong là Tần Phá Thiên.
Ngoài ra, còn một người mà Tần Phong không ngờ đến cũng đã tới, Tâm Giác đại sư của Trúc Lâm Tự.
Trên một đỉnh núi cách kinh thành Bắc Mạc mười dặm, Tần Phong đang chắp tay quan sát kinh thành từ xa, những cao thủ khác đứng phía sau lưng hắn, im lặng không vội lên tiếng.
Nếu như Tần Phong có bất kì hành động gì không đúng, có lẽ Trương Thiên Sư sẽ không ra tay, nhưng Tâm Giác đại sư chắc chắn sẽ ra tay.
Bất chợt, Tần Phong xoay người lại, lên tiếng:
-Có lẽ sẽ không còn có người nào đến nữa, các vị lần này đến gặp ta là vì trận chiến này?
Tần Phá Thiên liền nhanh chóng giành nói trước:
-Tần huynh, nhiều năm không gặp, huynh còn nhớ những ngày tháng ở tổng đàn giáo ta chứ?
Tần Phá Thiên mở miệng là nhắc đến tình nghĩa, năm xưa Tần Phong bị Tâm Minh đại sư đánh trọng thương, lại bị Trương Thiên Sư t·ruy s·át, b·ất t·ỉnh, được người Ma giáo chăm sóc cả năm trời mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì lại có được đột phá trong võ công nhờ tu luyện ở Ma giáo.
Tần Phá Thiên muốn dùng phần tình nghĩa này, để Tần Phong ra tay giúp Ma giáo, cũng như là giúp Bắc Mạc.
Tần Phong nhìn Tần Phá Thiên, trả lời:
-Phần ân tình đó, ta không bao giờ quên.
Dương Như Hoa ở bên cạnh Tần Phong, đã biết mục đích của hắn đến đây để làm gì, nên cho dù Tần Phong có trả lời ra sao, nàng cũng tin tưởng, hắn sẽ không giúp Bắc Mạc.
Nhưng Trương Thiên Sư lại không hề biết suy nghĩ của Tần Phong, thấy Tần Phong thân thiện với Tần Phá Thiên, ông ta trở nên gấp gáp, nói:
-Dương cô nương, kiếm pháp gần đây có tiến bộ, cũng đã là Hào Kiệt Cao Thủ rồi.
Về tình nghĩa, Trương Thiên Sư cũng có, nếu không phải do ông ta chỉ điểm, kiếm pháp của Dương Như Hoa cũng không thể tiến bộ thần tốc đến như vậy.
Hơn nữa, ông ta cũng đã từng cứu mạng Dương Như Hoa dưới tay Tần Phong. Nếu ngày đó không có Trương Thiên Sư, Tần Phong có lẽ đã g·iết người con gái mà sau này hắn sẽ cưới về rồi.Trương Thiên Sư vẫn chưa nhắc đến chuyện này, nhưng ông ta tin cả Dương Như Hoa và Tần Phong đều vẫn nhớ.
Tần Phong lại lên tiếng đáp lại Trương Thiên Sư:
-Ân tình của Thiên Sư, ta và nàng ấy cũng sẽ không bao giờ quên.
Sau đó, Tần Phong lại nhìn sang Tâm Giác đại sư, hỏi:
-Có vẻ, đại sư cùng ta không có giao tình gì thì phải?
Tâm Giác đại sư nghe Tần Phong hỏi đến mình, cung kính nhìn Tần Phong, chắp hai tay, nói:
-A Di Đà Phật, lão nạp cùng thí chủ đúng là không có giao tình, nhưng lão nạp vẫn xin thỉnh cầu Tần thí chủ rời khỏi nơi này, không nhúng tay vào chuyện của hai nước Bắc Ly và Bắc Mạc.
Tần Phong nhìn Tâm Giác đại sư với vẻ mặt kì lạ, hỏi tiếp:
-Tại sao?
Tâm Giác đại sư liền đáp:
-Bởi vì, binh lính Bắc Ly cũng là người, binh lính Bắc Mạc cũng là người, muôn dân trong thiên hạ đều là người.
Không sai, chỉ cần Tần Phong ra tay, dù là giúp bên nào, trận chiến nhất định sẽ khốc liệt hơn bao giờ hết. Khi đấy, máu đổ thành sông, xương chất thành núi, là chuyện có thể tưởng tượng ra.
Tần Phong không quan tâm đến chúng sinh trong thiên hạ, hắn chỉ quan tâm đến bản thân của hắn, cho nên đã nói:
-Ta sẽ không rời đi, nếu đại sư muốn ép ta rời đi, vậy đại sư hãy g·iết ta trước, rồi mang xác ta rời đi.
Tâm Giác đại sư không kìm được cảm xúc đau lòng, hai mặt nhắm chặt lại. Ông ta không có năng lực g·iết Tần Phong, cả thiên hạ cũng chưa có người có thể g·iết Tần Phong. Nghĩ đến cảnh dân chúng lầm than, ông ta chỉ biết niệm “ A Di Đà Phật ”.
Ngay lúc Tâm Giác đại sư thất vọng, Tần Phong lại nói thêm một câu:
-Đại sư yên tâm, tuy ta không rời đi, nhưng ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ bất kì bên nào cả, chỉ là cần đại sự ở bên cạnh, đàm đạo với ta.
Tần Phong đã nói rõ sẽ không giúp bên nào, Tần Phá Thiên tỏ vẻ thất vọng, liền nói:
-Tần huynh …
Nhưng hắn còn chưa nói được gì, Tần Phong đã dơ tay chặn lại, không để hắn nói thêm.
Còn về Trương Thiên Sư, không cần suy nghĩ, chỉ cần Tần Phong không ra tay giúp Bắc Mạc, đó đã là kết quả mà ông ta mong đợi rồi.
Hiện tại, chỉ còn Tiểu Độc Thần là chưa đưa ra quan điểm của mình, nhưng ở đây, không ai là có giao tình với hắn cả.
Cả Trương Thiên Sư và Tần Phá Thiên đều đang suy nghĩ đến lợi ích đưa ra để lôi kéo Tiểu Độc Thần, thì Tiểu Độc Thần đã lên tiếng trước:
-Ta cũng sẽ không ra tay.
Tuy rằng, đối với những người ở đây, Tiểu Độc Thần đều đã gặp mặt khi còn ở Lôi Âm Tự, nhưng hắn duy chỉ kính trọng Tần Phong và Tâm Giác đại sư.
Về Tần Phong thì không phải nói đến nữa.
Còn Tâm Giác đại sư, Tiểu Độc Thần kính trọng ông ta không phải vì ông ta là cao thủ tuyệt thế, nếu vậy thì Trương Thiên Sư ở đây cũng là cao thủ tuyệt thế.
Mà Tiểu Độc Thần kính trọng Tâm Giác đại sư, đơn giản chỉ bởi vì ông ta là một nhà sư mà thôi.
Năm xưa, cha mẹ của Tiểu Độc Thần đã chịu ơn tha c·hết cùng cảm hóa của Phổ Đức Thần Tăng. Cho nên, không chỉ đối với các nhà sư ở Lôi Âm Tự, mà đối với tất cả các nhà sư chân chính trong thiên hạ, Tiểu Độc Thần đều kính trọng.
Tiến độ: 100%
55/55 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan