Chương 21: Chương 21
Ra khỏi thang máy, Thành Hân Nhiên quẹt thẻ mở cửa, Đặng Thời Lãng thò đầu vào xem, quả nhiên trong phòng bày đủ kiểu dáng máy móc, đèn chiếu và thùng thiết bị.
Bọn họ cùng nhau kéo Trần Miễn vào phòng, anh ngồi trên ghế sô pha, dù vẫn không có ý thức nhưng ca người cuộn tròn lại, ôm chặt lấy chính mình.
“Nếu hai người có việc thì có thể xuống dưới trước.” Thành Hân Nhiên tiễn họ ra cửa: "Dưới lầu còn nhiều khách khác.”
“Nhưng đàn em tôi…” Lâm Khoát hơi do dự.
“Có tôi ở đây trông là được rồi, vì có thể anh ấy sẽ cảm thấy khó chịu.” Thành Hân Nhiên nói với vẻ rất chân thành: “Mặt khác, dù sao sếp của tôi cũng tốt bụng cho vị bác sĩ này mượn chỗ nghỉ ngơi, thiết bị trong phòng lại rất đắt tiền nên cần có người ở lại trông coi cho đảm bảo hơn.”
Giọng điệu của Thành Hân Nhiên rất nghiêm túc, như người đại diện phát ngôn.
“Vậy được.” Lâm Khoát còn mong không dính vào phiền phức: “Vậy làm phiền cô nhé.”
Thành Hân Nhiên nở nụ cười với hai người, sau đó đóng sầm cửa lại trước mặt họ, không muốn nói thêm dù chỉ một lời.
Trong phòng, giường ngủ đã được trải, rèm cửa kéo kín mít.
Thành Hân Nhiên kéo rèm cửa ra lần nữa, khiến một vùng ánh sáng lấp lánh tràn vào phòng.
Tầm mắt cô bất giác dõi về nơi xa, nơi này có lợi thế về độ cao nên có thể ngắm được toàn cảnh khu CBD, xe cộ tấp nập, cảnh đêm phồn hoa, là một trong số ít những cảnh có cảm giác lãng mạn tại Bắc Kinh này.
Thành Hân Nhiên đun nước sôi rồi mở một cây quạt nhỏ bên cạnh cửa sổ để thông gió, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài cũng ùa vào theo. Cô bật lần lượt vài ngọn đèn trong phòng, duy trì độ sáng thoải mái những vẫn lờ mờ trong phòng.
Cô đã gặp rất nhiều ma men ở đoàn phim, kiểu say xỉn nào cũng từng thấy rồi nên Trần Miễn không được tính là khó chăm.
Không chỉ không khó chăm… Mà thậm chí cô còn cảm thấy anh "ngoan" hơn những lúc anh tỉnh táo nữa.
Cô xoay người xếp gọn bốn năm cái chân giá đang nằm lung tung trên giường, chừa ra khoảng trống đủ cho một người.
Trong lúc cô đang vùi đầu thu dọn thì đột nhiên Trần Miễn phát ra một tiếng tiếng rên rỉ khó chịu.
Thành Hân Nhiên nhanh chóng bước đến trước mặt anh: “Khó chịu lắm à?”
“Ừm.” Trần Miễn đáp lại trong vô thức.
Cô vẫn cố gắng thương lượng với anh: “Lên giường nghỉ ngơi được không?”
Nhưng không có phản ứng.
Thành Hân Nhiên do dự một hồi, tay nhẹ nhàng đặt lên gò má anh, gương mặt anh nóng hổi như đang phát sốt.
Những đầu ngón tay lành lạnh của cô lướt qua gương mặt anh, xúc cảm vừa quen thuộc vừa thoải mái, khiến anh vô thức dựa sát về phía cô.
“Trần Miễn, là tôi đây.” Cô nhẹ nhàng gọi anh: “Anh thực sự say đến mức không biết gì nữa ư?”
“Ừm.”
Thành Hân Nhiên cười khẽ một tiếng, không ngờ say đến mức này mà vẫn còn trò chuyện được.
Vậy thì cô cũng dễ thương lượng hơn: “Anh chờ một chút, tôi đi lấy cho anh cái khăn lau mặt.”
Ting ting ting...
Tiếng điện thoại reo lên, dường như Trần Miễn lấy lại được một chút ý thức, ngón tay hơi co lại. Thành Hân Nhiên cầm điện thoại lên xem màn hình, hai chữ Tiền Trầm hiện lên rõ ràng.
Cái tên như đã từng quen biết.
Cô lục lại trí nhớ một hồi mới nhớ ra, đây là một người bạn rất quan trọng của Trần Miễn.
Chuông điện thoại reo lên vài tiếng rồi ngắt, sau đó lại có một tin nhắn WeChat hiện lên: Phòng tiệc Quần Hiền đúng không? Tôi tan làm rồi, bây giờ đang qua.
Thành Hân Nhiên đột nhiên nuốt nước bọt, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng cô không nén nổi ý nghĩ của mình nữa.
Cô siết chặt tay lại rồi từ từ thả lỏng, cầm cái điện thoại đặt bên người anh lên, mở khóa màn hình.
Để vào được điện thoại cần nhập mật khẩu bốn chữ số.
Thành Hân Nhiên nín thở suy nghĩ, đầu tiên là nhập thử 0725, nhưng mật khẩu không đúng.
Chẳng lẽ là?
Cô cảm thấy như nghẹt thở, thử nhập 0418, nhưng kết quả vẫn sai.
Ngược lại cô thở phào nhẹ nhõm.
Vậy chắc là không đoán được mật khẩu rồi.
Thế là Thành Hân Nhiên buông xuôi, bấm đại bốn số không, ai ngờ bấm bậy bấm bạ mà lại đúng?
Cái quái gì vậy, cô có cảm giác như mình bị xoay như dế.
Cô hít sâu một hơi, bấm gọi ngược lại.
“Còn sống hay gục rồi?” Đầu dây bên kia là giọng của Tiền Trầm.