Chương 20: Chương 20

26/04/2025 10 8.8

Sau ba đợt rượu, bên ngoài phòng tiệc có người tụ lại thành tốp năm tốp ba, đứng rải rác khắp nơi để nói chuyện.

Cô nhìn xung quanh, không thấy bóng anh đâu, bèn đi thang cuốn lên tầng 6B.

Tầng 6B nằm giữa tầng 6 và tầng 7, ở đây có một phòng tiệc loại nhỏ, bên trong hình như là buổi liên hoan của một công ty nào đó, thỉnh thoảng lại có tiếng hò reo và vỗ tay vang lên.

Quả nhiên, cô vừa ra khỏi thang cuốn là thấy Trần Miễn đang ở một mình, dựa nửa người lên ghế sô pha cách đó không xa.

Trên mặt Thành Hân Nhiên lộ vẻ lo lắng mà chính cô cũng không nhận ra, nhanh chân bước về phía anh.

Trần Miễn hơi cúi đầu, cà vạt không biết bị tháo xuống từ lúc nào, bị anh gấp đại vài cái rồi nắm trong lòng bàn tay, cổ áo sơ mi cởi hai cúc áo, ống tay áo cũng được cuộn lên đến khuỷu tay. Anh đan hai tay vào nhau rồi đặt trước bụng, cả người toát lên vẻ người sống đừng tới gần, trông vô cùng xa cách..

“Trần Miễn.” Cô khẽ gọi.

Không biết là muốn anh nghe hay sợ anh nghe thấy.

Nhưng ngoài việc nhíu mày chặt hơn thì Trần Miễn không còn phản ứng nào khác.

Trước đây Thành Hân Nhiên chưa từng thấy anh uống rượu, nên cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh.

Cô ngồi xuống bên cạnh, cách anh khoảng nửa người, sau đó thò lại gần hỏi khẽ: “Khó chịu ư?”

Hơi thở phả vào tai khiến anh cảm thấy hơi ngứa, anh nhíu mày nghiêng đầu, dưới cằm mọc râu lún phún, trông có phần tiều tụy và mệt mỏi.

Đột nhiên mũi Thành Hân Nhiên cảm thấy cay cay.

Người lớn như vậy mà lại bị bỏ mặc ở đây, không biết đã uống bao nhiêu rượu, sao lại chẳng có ai chăm sóc cho.

“Này, đi nghỉ một lát nhé?”

Vừa nghĩ vậy, cô vô thức cắn môi, sau đó cúi đầu nhắn tin cho đàn anh Đỗ.

Chỉ một lát sau, Đặng Thời Lãng và Lâm Khoát cùng nhau đi ra tìm người.

Từ xa đã thấy Trần Miễn ngồi trên sô pha cùng một cô gái, khiến họ thấy hơi tò mò.

“Chào cô?” Đến khi nhìn thấy mặt Thành Hân Nhiên, Đặng Thời Lãng có chút ấn tượng: “Có phải ban nãy cô cũng ở hội trường không?”

“Phải.” Thành Hân Nhiên thản nhiên đáp.

Thật ra cô hơi giận vì họ không ở bên cạnh Trần Miễn.

Nhưng nghĩ lại thì chuyện này không liên quan gì đến họ, thậm chí cũng chẳng mấy liên quan tới cô, thế là cô dịu giọng: “Trên lầu có phòng chúng tôi thuê để dự phòng, tôi vừa xin phép ông chủ rồi, phiền hai anh giúp một tay, đưa anh bác sĩ này lên đó nghỉ ngơi một lát.”

Hai người nhìn nhau, đều đang thắc mắc cô gái này là ai, cô quen biết Trần Miễn sao?

Lâm Khoát hơi do dự: “Phòng dự phòng là để làm gì?”

Anh ấy sợ nếu không báo trước với Trần Miễn, đến khi anh tỉnh dậy thì sẽ nổi giận, vì anh vốn có tiếng sợ phiền phức.

Thành Hân Nhiên giải thích: “Ông chủ của tôi thuê hai phòng để đặt thiết bị và máy móc dự phòng, ở tầng 74, tối qua họ cũng ngủ ở đó.”

Trần Miễn ở bên kia khẽ rên một tiếng, dường như cảm thấy dạ dày hơi khó chịu.

Cô quay đầu nhìn anh một cái, rồi lại quay sang nói với hai người kia: “Tôi thấy anh ấy khó chịu quá, tiếp tục để anh ấy ở đại sảnh vừa không ổn, lại vừa có ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện các anh nữa."

Thoạt nhìn cô vẫn giữ lễ phép, nhưng giọng điệu bất giác trở nên kiên quyết hơn.

Hai người lại nhìn nhau, sau đó đỡ Trần Miễn đứng dậy, cùng vào thang máy.

Mặc dù Trần Miễn uống đến mức xây xẩm mặt mày nhưng vẫn không quên giữ hình tượng của mình, vừa đứng lên đã đòi đẩy Đặng Thời Lãng và Lâm Khoát ra, nhưng sau đó lại không thể tự đi một mình, nhìn từ xa ba người cứ xô đẩy như đang đánh nhau vậy.

“Đúng là khó chiều, tưởng mình là thiếu gia à.”

“Thì thiếu gia chứ còn gì nữa, cậu ấy uống say đến giáo viên cũng gọi điện thoại hỏi thăm, còn chúng ta uống say có ai thèm quan tâm đâu.”

“Có uống được tôi cũng không uống.”

Hai người thấy bây giờ Trần Miện đã mất nhận thức nên nói chuyện không thèm kiêng dè.

Cũng không quan tâm có ai đang nghe hay không.

Thành Hân Nhiên đứng ở góc thang máy, khóe môi mím chặt, không nói một lời.

8.8
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025