Chương 18: Chương 18
Ngay sau đó, đập vào mắt anh là mái tóc đẫm mồ hôi của cô, phía trên trán có dính một lớp bụi lông mỏng. Cô còn trang điểm, trên môi điểm chút sắc hồng nhạt, căng mọng dưới ánh sáng. Khi cô cúi đầu nhìn anh, bím tóc đuôi ngựa quấn quanh bên cạnh cổ cô, trông ngoan ngoãn đơn thuần.
Trong lòng anh như bị cào nhẹ.
Trần Miễn nghiêng đầu, ánh mắt không tiếp tục nhìn cô nữa.
“Cô cố ý à?” Anh thì thầm hỏi.
“Hả?” Cô không hiểu.
Anh nghiêng người, để lộ bảng tên phía sau, trên đó đề tên thầy anh.
“Chỗ này trước đó của ai mà cũng không biết?”
“Ồ.” Cô kiên trì nói tiếp: “Xin lỗi, tôi không nhận được danh sách trước.”
Rồi cô vội vàng nhanh chóng đứng dậy, hất đuôi ngựa về phía sau.
Trần Miễn khẽ hừ một tiếng.
Trong khâu phát biểu chào mừng dài dòng, Trần Miễn mở di động ra ghi âm, tai anh nghe câu được câu không.
Khi đề cập đến trường hợp trình bày các phương pháp phẫu thuật tiên tiến để cắt bỏ tận gốc ung thư gan, do đoàn đội của chủ nhiệm Lăng đến từ Bệnh viện Nhân Dân chia sẻ, Người thực hiện sàng lọc PPT trên khán đài là bác sĩ Vương Úy thuộc đoàn bác sĩ chủ trị.
Không chỉ Trần Miễn để ý, mà cả Thành Hân Nhiên cũng chú ý đến.
Năm đó, chủ nhiệm Lăng là bác sĩ phẫu thuật chính cho mẹ của cô, còn Vương Úy là bác sĩ giường bệnh.
Giờ đây bắt gặp chủ nhiệm Lăng cùng bác sĩ Vương Úy, cô bị phân tâm bởi quá khứ, mới nhận ra hình ảnh của mẹ khi bà ở cuối cơn bạo bệnh đều là ký ức mờ nhạt không rõ, trong trí nhớ cô luôn là lúc mẹ cô độc đoán hung hăng và có tinh thần tự do. Từ lúc phát hiện đến khi bà rời đi, đều quá nhanh quá đột ngột.
Lúc đó cô mới 16, 17 tuổi, lại một thân một mình, có nhiều chuyện giờ nghĩ lại đều không thể thành thục xử lý được.
Cô lại nghĩ, đã bảy tám năm trôi qua, ngày nay càng nhiều cách chữa bệnh hơn. Nếu là ngày nay, liệu mẹ cô có thể sống lâu hơn một quãng thời gian nữa không, dù chỉ là giảm bớt ốm đau một chút cũng được.
Tóm lại, cô cứ suy nghĩ miên man như vậy.
Ánh mắt Trần Miễn vô thức quét qua phía sau hội trường, không tìm thấy người. Một lúc sau, anh quay đầu nói với đàn anh ngồi phía sau một câu, hai người đổi chỗ, anh bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đi vòng ra bên ngoài hội trường một vòng, rồi lại quay đầu đi về phía khu hút thuốc.
Trong khu hút thuốc được dựng tạm bằng kính mờ, một bóng người mơ hồ duyên dáng đang lẳng lặng đứng bên trong.
Trần Miễn đút tay vào túi, đứng tại chỗ, im lặng một lúc rồi bước tới. Lúc anh chuẩn bị kéo cửa ra thì Thành Hân Nhiên đã đẩy cửa đi ra ngoài, trên người mang theo mùi thuốc gia nhàn nhạt.
“Xin tránh đường cho tôi qua.” Thành Hân Nhiên nói, trong giọng có hơi nghẹn ngào.
Trần Miễn không nhượng bộ.
Thành Hân Nhiên giương mắt nhìn anh, hàng mi dài khẽ run lên, mí mắt thoáng đỏ ửng.
“Xin tránh đường cho tôi qua.”
Cô lập lại lần nữa, tông giọng có phần hơi to hơn.
Yết hầu Trần Miễn khẽ di chuyển, bỗng dừng lại một hai giây rồi lùi lại để nhường bước.
Thành Hân Nhiên vuốt phẳng vạt áo vest đi qua, trực tiếp xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Trong nửa phần sau của hội nghị, tâm trạng của Thành Hân Nhiên vẫn luôn chùng xuống, nhưng cô thường sẽ không để bất cứ ai nhận ra tâm trạng mình không tốt. Đến buổi họp bàn tròn xế chiều, công việc của cô về cơ bản gần như kết thúc, cô không thể ngồi yên, lại chạy đến giúp đỡ tổ chỉ đạo, đưa micro, di chuyển thiết bị, trong mắt đều là công việc.
Diệp Đường lặng lẽ chọc cô: “Buổi tối có tổ chức tiệc, cũng dọn cho chúng ta một bàn, chúng ta cùng nhau đi ăn đi. Ở khách sạn Quốc Mậu, được ăn chùa ngu sao mà không ăn.”
Thành Hân Nhiên gật đầu: “Ừm.”
Cô ấy bắt đầu sắp xếp: “Một lát nữa tớ sẽ rủ đàn anh đi chung, chúng ta thay phiên nhau thuyết phục anh ấy, để ép rượu cho bác sĩ Trần nhà cậu. Buổi tối sau khi uống nhiều cứ trực tiếp kéo người về nhà, sau đó bắt ngầm ngâm nga há há.”
Nhưng lúc này Thành Hân Nhiên đã không còn những cảm xúc đó nữa, miễn cưỡng ứng phó: “Được được được, đều do cậu sắp xếp.”
Kết quả, Diệp Đường còn chưa kịp sắp xếp, trong bữa tiệc tối, thậm chí trước khi các món ngon nóng hổi được dọn lên bàn, Trần Miễn đã bị các vị bác sĩ khác chuốt cho say khướt.