Chương 17: Chương 17

26/04/2025 10 8.8

Diệp Đường lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thành Hân Nhiên, thấp giọng, giọng điệu trầm ngâm: “Vừa rồi các cô gái trong phòng điều khiển bên kia đang bàn tán về bác sĩ Trần nhà cậu, đúng là đẹp trai đến mức nhất kỵ tuyệt trần. Đoán chừng tối nay sẽ có một đống phụ nữ xếp hàng trước cửa nhà người ta xin thẻ bài tình yêu.”

Diệp Đường đẩy nhẹ bả vai cô: “Dù cậu không tuân thủ quy tắc cũng chẳng phải vấn đề lớn.”

Thành Hân Nhiên mỉm cười: “Đừng gây rối nữa, chỗ ngồi phát sóng trực tiếp đã điều chỉnh xong chưa? Coi chừng đàn anh lại mắng cậu.”

Diệp Đường cười xấu xa hất cằm với cô một cái rồi rời đi như một cơn lốc.

Trần Miễn được thầy Chu Tín Minh dẫn tới trước đám người và chào hỏi từng bác sĩ lão làng tham dự diễn đàn.

Chu Tín Minh là trưởng khoa phẫu thuật tổng hợp của Tam Viện, anh ấy có rất nhiều nghiên cứu khoa học cùng nguồn lực lâm sàng, cũng có người nói rằng anh ấy sẽ là Phó viện trưởng tiếp theo. Người như vậy mà ôm lấy Trần Miễn với vẻ mặt đắc ý.

“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là học trò của tôi, Trần Miễn, học lâm sàng 8 năm, định ở lại bệnh viện, cực kỳ xuất sắc.” Xong còn nhỏ giọng bổ sung: “Con trai của Quang Trạch và Tiểu Tương.”

“Chà, để tôi xem thử!”

Những bác sĩ đến từ các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh đều rất ưu tú, nhưng so với tính từ như xuất sắc, ở lại bệnh viện, sinh viên tài giỏi để hình dung, mọi người lại phản ứng nồng nhiệt hơn khi nghe thấy là con trai con gái của ai.

Một vị trong đó nói: “Lần trước khi đến Bắc Kinh tôi đã từng gặp cậu, tôi đến họp tại Đại học Y Bắc Kinh, lúc đó cậu còn ngồi trên giảng đường của chủ nhiệm Trương về “Tổ chức phôi thai học”, cậu còn nhớ không?”

“Nhớ, nhớ ạ.” Trần Miễn cười theo.

Chuyện đã xảy ra hơn tám năm trước, có ma mới nhớ.

Một vị khác lên tiếng: “Hôm qua, tôi và ba cậu còn cùng làm một ca phẫu thuật.”

Trần Miễn gật đầu: “Tôi có nghe nói, việc cắt bỏ khối u ở tĩnh mạch chủ dưới đầu tụy đến tâm nhĩ phải sẽ khiến các ngài gặp nhiều khó khăn.”

“Đúng vậy, từ 9 giờ đến gần hai giờ đêm, hôm nay tôi chỉ mới tắm xong đã phải tới đây.”

Trần Miễn quá quen với việc này, từ nhỏ anh đã bị một đám người như thế vây quanh, họ đều là các giáo sư dày dặn kinh nghiệm, còn có một số người lớn đã theo dõi anh trưởng thành. Anh không ngại trò chuyện với người khác trong những dịp như vậy, nhưng việc xuất hiện cùng nhau cùng một lúc lại khiến anh thấy khó chịu.

Lại còn quá sắc bén.

Ngay khi hội nghị bắt đầu, Trần Miễn đã trốn miệt ở hàng ghế sau. Kết quả Chu Tín Minh vừa mới bước lên khán đàn phát biểu khai mạc đã được gọi đi phẫu thuật khẩn cấp. Trần Miễn bị bỏ lại để theo dõi, bị ép di chuyển lên hàng ghế đầu, đảm nhận vị trí thay thầy mình cho đủ sỉ số.

Vị trí này có cho cũng không ai trộm, Trần Miễn giữ vững tinh thần, ngồi thẳng người.

Tối qua anh phải trực ban, sáng sớm lại chạy ra sân bay đón người, còn nhận được một cuộc gọi tới bệnh viện một chuyến, hiện tại quả thực phải dùng hết sức bình sinh để họp.

Khi ban lãnh đạo thứ ba đang phát biểu lời chào mừng, ánh đàn chuyển sang ánh sáng lạnh đúng như dự định, bấy giờ Thành Hân Nhi cúi người như mèo đi vào hàng ghế đầu, chụp cận cảnh từng vị lãnh đạo ở hàng ghế đầu tiên từ phải sang trái.

“Xin chào ngài lãnh đạo, tôi là người phụ trách chụp ảnh tại hiện trường, Thành Hân Nhiên.” Cô mỉm cười chìa bảng tên mình ra: “Tôi chụp ảnh tin tức cho ngài, phiền ngài ngồi thẳng người, dựa người ra sau, duỗi thẳng vai, hai tay đặt trên đùi, cười hay không đều được.”

Thành Hân Nhiên đều kiên nhẫn lập lại như vậy với mỗi vị bác sĩ ngồi ở hàng đầu.

Cho đến khi gặp Trần Miễn ngồi ở ngoài cùng bên trái.

Thành Hân Nhiên đã nhìn thấy anh từ vài người trước, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Hầu hết các bác sĩ trước đó đều sẽ chủ động tạo dáng để phối hợp chụp ảnh, đến phiên Trần Miễn, anh vẫn khẽ hất cằm, nhìn qua cô, vẫn giữ tư thế vòng hay tay trước ngực.

Thành Hân Nhiên thấy rất khó hiểu, trông anh như không chịu hợp tác, cô thầm nghĩ xong lại bắt đầu nghĩ đến cuộc điện thoại mình gọi cho anh. Hiện tại cuộc điện thoại khi say rượu kia là cứu cánh của cô, cô thậm chí không thể nghĩ nỗi, mỗi khi nghĩ đến đều sẽ cắm đầu xuống đất.

Cô cảm thấy chột dạ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng bản thân nhất định phải vượt qua anh.

Cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, vô thức liếm môi, khom người về trước, tiến tới trước mặt anh thấp giọng thì thầm:

“Bác sĩ Trần, chụp ảnh.”

Lúc tiến đến gần, cô ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh.

Anh đã không còn là cậu bé chỉ toàn mùi nước giặt như trước nữa.

Đến gần hơn, Trần Miễn khoanh tay nhíu mày, anh ngửa ra sau theo phản xạ, giữ khoảng cách với Thành Hân Nhiên.

8.8
Tiến độ: 100% 38/38 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025