Chương 40: . Trở về hiện thực

26/04/2025 10 8.5
Chương 40. Trở về hiện thực

Không lâu sau, Quốc tỉnh lại ở ngay điểm lưu trước đó, trong lúc đang đi tìm kiếm tung tích của kẻ đã t·ấn c·ông và làm Camellya phát điên, cũng chính là Blackwell.

"Sao thế?"

Thấy Quốc đột nhiên đứng thất thần ra đó, Camellya liền đứng bên cạnh hỏi thăm.

"...Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, có đôi điều mà tôi muốn giải thích rõ với cô"

"...?"

Cả hai ngồi xuống, và Quốc mau chóng mô tả về kẻ địch sắp tới của họ - Blackwell bằng tất cả những kiến thức mà cậu thu thập được bằng cái mạng trước đó. Đồng thời, cậu cũng tranh thủ lưu game ngay tại thời điểm này vì cậu biết rõ mình sẽ còn c·hết thêm kha khá lần nữa.

Camellya nghe xong, khuôn mặt tỏ ra nhăn nhó thấy rõ: "Sao cái bệnh viện này ngoạ hổ tàng long quá vậy? Tôi ở bên ngoài cũng được tính là mạnh mẽ siêu việt rồi, vậy mà vào đây lại chẳng khác gì một con tép riêu cả. Thật đáng buồn làm sao"

"Cô có nghĩ ra cách nào hay không?"

"Cơ chế vô địch mà anh nhắn đến quá khó khắc chế, nếu như không thể căn thời gian cho chuẩn xác đến từng giây thì cuộc chiến sẽ chỉ đơn thuần là dựa vào may mắn mà thôi"

Quốc khẽ gật đầu: "Tôi hiểu ý cô. Nhưng mà chẳng phải trước đó cô đã nói mình rất giỏi căn thời gian hay sao?"

"...Thì đúng. Nhưng tôi không dám khẳng định mình sẽ chính xác tuyệt đối đâu. Có thất bại cũng đừng có trách tôi"

"Trách gì được?" Quốc bật cười: "Nếu thất bại thì cả hai chúng ta đều c·hết thẳng cẳng, mà c·hết là hết, còn cơ hội đâu mà quở với trách?"

"Tên khốn này, đừng nói đến c·ái c·hết bằng cái giọng điệu dửng dưng đó chứ!"

Quốc cười thêm vài tiếng rồi lấy ra vài chiếc lọ thủy tinh. Cậu không nghĩ gì nhiều, chỉ lặng lẽ lấy ra một con dao rồi cắt một đường trên da thịt mình.

"Anh lại làm trò quỷ gì nữa đó!?" Camellya bắt đầu phát hoảng.

"Hửm? Ừ, thì làm thuốc hồi phục cho cô?"

"Anh dám gọi cái này là thuốc hồi phục?"

Quốc khẽ lắc đầu, cười nhạt đáo: "Với người bình thường thì không phải, nhưng với cô thì lại là câu chuyện khác, cô hiểu ý tôi mà có đúng không? Mà thật ra thì không chỉ có công dụng hồi phục, nó còn có thể được xem như thuốc thần gia tăng sức mạnh nữa ấy nhỉ? Ha ha"

Camellya vuốt trán: "Nếu được thì tôi muốn tinh dịch của anh. Tôi là Succubus, không phải Vampire, món khoái khẩu của tôi không phải máu tươi"

"Chà... Cái đó thì không được đâu cô nương. Cô sẽ lại trở nên mất kiểm soát và ăn sống tôi. Chiều theo mong muốn này của cô sẽ chẳng mang lại lợi lộc gì cho tôi cả. Xin kiếu"

Camellya: "..."

Lạ thật.

Cái tên này luôn nói chuyện như thể hắn hiểu rất rõ cô ấy!
Lại còn cả việc hắn đột nhiên thay đổi thái độ đối xử nữa... Việc này thực sự hết sức kì lạ!

Cơ mà...

Biết là thế rồi... Nhưng có nghĩ nát óc, cô ấy cũng không thể nào hiểu ra được nguyên nhân vì sao lại có chuyện này.

Sau khi đong đầy ba lọ máu tươi cho Camellya, Quốc lấy từ trong kho đồ của mình vài nắm thảo dược rồi ăn sống. Đợi đến khi v·ết t·hương đã hồi phục, Quốc đứng dậy, chuẩn bị lên đường tái chiến Blackwell.

Cơ mà đúng lúc đó, thế giới trước mắt cậu đột nhiên trở nên méo mó. Dường như cậu bị ép phải trở về hiện thực bởi bàn tay của thầy Liêm: "Nhóc con, dạo này em hơi đắm chìm vào Vũ Trụ Mô Phỏng rồi đấy, có thấy trời tối rồi không?"

"..."

Vì bị buộc phải quay trở về hiện thực không theo trình tự đã được định sẵn nên thành ra Quốc đang cảm thấy cực kì đau đầu, choáng váng và tầm nhìn thì chẳng khác gì một thanh niên cận thị bảy tám độ.

"Tối rồi à... Nhanh thế?"

"Nhóc con, ngoài đời thực vẫn còn nhiều thứ để nhóc bận tâm lắm đó, đừng có cắm đầu vào thế giới ảo đến mức quên hết giờ giấc chứ?"

Một lúc sau, trạng thái của Quốc dần trở lại bình thường. Đến lúc này cậu mới nhận ra lớp cá biệt đã về gần hết, chỉ có Himiko đang đợi cậu và Trần Quân vừa từ phòng giáo viên trở về chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

"Xin lỗi, em mải mê quá"

Thật ra thì việc này cũng không trách được Quốc.

Tạm bỏ qua mấy c·ái c·hết tàn khốc đó đi thì việc được đặt chân vào một thế giới hoàn toàn khác vốn dĩ đã là một trải nghiệm cực kì thú vị rồi... Đã thế cậu lại còn bị cuốn hút bởi cái cảm giác được đánh bại những kẻ địch khó nhằn mà mình không bao giờ nghĩ tới nữa...

Tất cả những đều đó tạo nên cho Quốc một sự thôi thúc kì lạ, khiến cậu muốn chơi Vũ Trụ Mô Phỏng mỗi khi có cơ hội.

"Thôi được rồi, tùy em. Giờ thì về ngay đi, có người đang đợi em kìa"

Quốc ngoái đầu nhìn ra cửa rồi thở dài, đứng dậy bước đến bên cạnh Himiko: "Đợi tôi làm gì vậy? Sao không về trước luôn đi?"

"...Hôm qua tôi kiếm được chút tiền nên muốn rủ cậu đi ăn chút gì đó để trừ nợ... Không được à?"

Quốc cau mày, trên mặt lộ vẻ dè chừng: "Không phi pháp đấy chứ?"

Himiko khẽ lắc đầu.

"Vậy thì đi thôi"

Quốc giơ ngón tay cái biểu thị sự đồng ý rồi quay đầu lại, định chào tạm biệt thầy Liêm của mình thì phát hiện ra ông ta đã biến mất khỏi lớp học từ khi nào.

Nói sao nhỉ...?
Đó là một hành vi rất là thầy Liêm. Cậu không lấy làm lạ.

Đành vậy.

Quốc lặng lẽ khoá cửa lớp rồi cùng Himiko đi la cà ngoài khu phố. Tất nhiên là không phải đi hẹn hò gì cả, chỉ đơn giản là một đôi bạn rủ nhau đi ăn cho sướng mồm mà thôi.

"Hỏi thế này có hơi kì, nhưng mà... Himiko này, công việc buổi đêm của cậu là gì vậy?"

Trong lúc đi tìm quán ăn, Quốc đã thuận miệng hỏi một câu như vậy.

Himiko im lặng, ngón tay đặt lên khoé miệng tựa như đang suy tư, được một lúc mới chịu trả lời: "Trừ tà"

"Hả?"

Quốc dừng bước, quay lại hỏi Himiko với vẻ mặt ngây dại.

"Trừ tà" Himiko nhẹ nhàng nhắc lại câu trả lời của mình: "Một công việc khá nguy hiểm nhưng tiền lương thì cực kì hậu hĩnh, chẳng khác công việc trước kia của tôi là mấy"

"Cậu đi một mình?"

"Không. Tôi có bạn đồng hành. Một người. Cô ấy phụ trách hậu phương. Còn tôi sẽ đảm nhiệm phần còn lại"

"Thế thì... cũng được"

Quốc gãi gãi đầu, nhất thời không hình dung ra nổi công việc của Himiko trông nó sẽ như thế nào... Nhưng ít nhất, cô ấy không hề hành động đơn độc. Điều đó làm cậu cảm thấy bớt lo lắng đi đôi chút.

Thấy Quốc thở phào đầy nhẹ nhõm, Himiko mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai cậu ta một cái: "Sao thế? Thấy lo cho tôi à?"

"Ừ"

"Ôi, thật ấm áp làm sao" Himiko cười toe toét khoác lấy vai Quốc: "Nhưng cậu biết đấy, tôi không yếu đâu. Đừng xem nhẹ tôi chỉ vì tôi là con gái nhé"

Quốc thở dài.

Cậu chưa từng dám xem nhẹ cô nàng tomboy này, cậu luôn biết rõ cô ấy cực kì mạnh. Chỉ có điều... Lo thì vẫn lo, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, người ta vẫn luôn bảo thế.

Cơ mà khi thấy Himiko tỏ ra tự tin như vậy, cậu cũng biết mình không nên khuyên cô ấy từ bỏ công việc hiện tại... Vì hơn ai hết, cậu biết rõ cô ấy cần tiền, rất rất nhiều tiền là đằng khác.

Lí do vì sao Himiko cần tiền thì cậu sẽ không tọc mạch làm gì... Nhưng cậu có cảm giác nếu không để cô ấy tiếp tục công việc trừ tà này, rất cô thể cô ấy sẽ lại đi làm những chuyện phi pháp để kiếm tiền giống như trước đây.

Đó mới thực sự là viễn cảnh không nên xảy ra nhất.

Trên hết, suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là bạn học của Himiko. Cậu vốn không có quyền chi phối Himiko sẽ làm những gì, bởi vì đó là điều mà chỉ có cô ấy mới có quyền quyết định.

Cậu cần phải tôn trọng quyết định của cô ấy.

"Đến rồi"
"Đến gì?"

"Quán ruột của tôi"

Himiko cười tủm tỉm ngoắc Quốc vào một quán ăn vỉa hè, nằm cách nhà cậu một quãng tương đối xa, phải đến khoảng hai ba con phố.

Tuy vậy, khi ngửi thấy mùi tủy xương được nấu chín đầy ngọt ngào được ẩn giấu trong những làn khói trắng bốc lên nghi ngút trong căn bếp, cậu biết rõ đồ ăn ở đây nhất định sẽ cực kì ngon miệng.

Cơ mà vì một lí do nào đó, cậu đột nhiên cảm thấy có hơi bất an.

Xét đến khẩu vị của Himiko thì... Lẽ nào quán ruột của cô ấy...

"Himiko, giới thiệu một chút được không? Quán này là quán gì thế?"

"Thực đơn hai món, phở đặc biệt và cơm trộn thập cẩm... Mà chủ yếu đều là hàng siêu cay" Himiko cười khan: "Tất nhiên là có nước súp đi kèm trong trường hợp quá cay. Cậu thấy rồi đó, nồi súp có mùi rất hấp dẫn có đúng không?"

"Thì đúng, nhưng..."

"Bà chủ! Cho cháu xin hai bát phở cay ạ!"

"Có ngay"

Quốc: "..."

Xong, món ăn đã gọi, Quốc đã hết đường bỏ chạy, chỉ có thể cắn răng dấn thân vào luyện ngục đầy khói lửa và đau đớn.

Cô nàng này bình thường trông có vẻ hơi ngốc ngốc... Nhưng chẳng hiểu sao riêng lúc này thì cô ấy lại trở nên nhạy bén đến đáng sợ.

Trong lúc đợi món ăn được mang lên, Himiko ra hiệu cho Quốc ngồi xuống ghế, cười hỏi: "Tôi thấy tò mò cũng lâu rồi, cái gọi là "Vũ Trụ Mô Phỏng" đó rốt cục là cái gì thế? Nó rất quan trọng với cậu sao?"

"..."

Nói sao bây giờ? Khai thật ra thì có bị lão thầy giáo đó ra tay diệt khẩu hay không?

Cái lão thầy giáo đó... Rõ ràng là muốn cậu giấu kín mọi chuyện xong giờ lại bô bô cái mồm cho thiên hạ nghe là sao vậy? Rốt cục là có muốn giữ bí mật hay không!?

Quốc cân nhắc một lúc rồi quyết định nói dối để lấp liếm: "Chỉ là một phần mềm VR để giúp tôi rèn luyện thêm thôi. Việc người ta chơi game trông như thế nào thì đằng này cũng tương tự như thế ấy"

Ngoại trừ việc cậu sẽ được đưa hẳn vào thế giới game và trực tiếp trải nghiệm cảm giác mà nhân vật trong game sẽ phải hứng chịu, từng chút từng chút một, từ da thịt đến tận sâu trong tâm hồn.

"Ồ... Ra là vậy"

Bằng một cách thần kì nào đó, Himiko lại tin.

Cô ấy bị ngốc thật à?

Ít ra cũng phải nghi ngờ một chút đi chứ!? Cái lí do mà cậu lấp kiếm có hợp lí đến vậy đâu trời!?
8.5
Tiến độ: 100% 44/44 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025