Chương 35: . Giảng dạy nghiêm túc

26/04/2025 10 8.5
Chương 35. Giảng dạy nghiêm túc

Sáng hôm sau.

Kết thúc một đêm chơi game cực kì thành công, Quốc khởi đầu buổi sáng của mình bằng việc đi tắm do hậu quả của việc có một con Succubus trong tổ đội.

Phải thương lượng dữ lắm thì cậu mới không bị cô ta ăn thịt đấy.

Tất nhiên, nếu không phải cậu bị ăn thịt thì kẻ chịu trận chính là những gì còn lại của Mastermind. Sau khi tiến hoá nhiều lần như vậy, chắc hẳn là máu thịt của hắn ta sẽ làm hài lòng một con quỷ đói khát như Camellya.

Được gọi hẳn là "Sinh mệnh cấp cao" cơ mà...

Quốc thở dài.

Thật lòng mà nói, cậu thực sự nể phục chính mình khi đã đánh bài Dr. Jerkyl chỉ sau vài lần thử nghiệm. Tuy vậy, cậu cũng đang nghi ngờ liệu việc chiêu mộ Camellya vào đội có thực sự là đúng đắn hay không, mặc dù vốn dĩ đó gần như là lựa chọn duy nhất của cậu rồi.

Câu hỏi này... Có lẽ chỉ có thời gian mới trả lời được.

Một lúc sau, khi đã ăn sáng xong xuôi, Quốc uống thuốc rồi lên đồ chuẩn bị đến trường.

Mọi thứ xung quanh cậu vẫn vậy, chỉ có con chính người cậu đang dần xuất hiện sự thay đổi.

Cậu có thể cảm nhận được mình đang dần trở nên tự tin hơn khi đối mặt với mọi thứ, và... Cậu cũng đã có bạn bè, những người mà cậu quen biết đang xuất hiện ngày một nhiều lên, xua đuổi đi hầu hết bóng tối đã luôn đeo bám cậu trong suốt cuộc đời mình.

Có lẽ sự thay đổi đó bắt đầu kể từ khi ông thầy khó ưa kia nhận chức giáo viên chủ nhiệm. Sự xuất hiện của ông ta... Cũng không biết là có mang lại điều gì tốt đẹp cho mấy người bạn học của cậu hay không... Nhưng ít nhất, với cậu, cậu đã có được những điều tốt đẹp từ ông ta.

Đi kèm theo đó là mớ kí ức kinh hoàng mà cậu chỉ muốn quên đi.

"Hmm, ngày mai là ngày nghỉ thì phải, chắc hôm đó mình cũng nên nghỉ chơi một hôm cho đầu óc tỉnh táo lại"

Không lâu sau đó, cậu đã đến trường.

Trước cổng trường vẫn đông đúc và ồn ào giống như ngày hôm trước bởi sự xuất hiện của Maquia. Tuy vậy, ngày hôm nay với toàn bộ sự may mắn mà mình có, cậu đã kịp chen chân tiến vào bên trong trước khi gã thầy giáo kia xuất hiện làm phép xua đuổi đám đông.

Lên đến lớp, Quốc nhìn thấy Himiko lúc này đang ngủ gục trên bàn, trông có vẻ rất mệt mỏi. Trong khi đó, Maquia thì ngồi đọc sách rất chill, như thể không hề biết đến mớ hỗn độn mà cô ấy gây ra vậy.

"Chào buổi sáng. Quả nhiên là siêu thần tượng nào đó đã chuyển đến học tại cái lớp này nhỉ. Thật là vinh hạnh"

Maquia liếc mắt nhìn đến chỗ Quốc, mỉm cười như không cười: "Đây là cách cậu nói chuyện với một người đã bấm bụng bỏ thời gian quý báu ra tìm cho cậu một nơi để thư giãn đấy à?"

"..."

Khác với hình tượng trên truyền thông đại chúng, tính tình của Maquia ngoài đời cũng không khác người bình thường là bao. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn... Vừa mới mở miệng ra đã có mùi thuốc súng.
"Đùa thôi, đừng căng thẳng như vậy. Đằng này cũng chào buổi sáng đằng đó nhé"

Lần này, Maquia để lộ một nụ cười rạng rỡ... Cơ mà Quốc thực sự không dám chắc liệu cô ấy có đang có những cảm xúc giống như nụ cười kia hay không.

Quốc cười gượng vài tiếng rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Himiko thì đang ngủ. Maquia thì không tiện tiếp xúc. Còn về cậu pháp sư áo vàng, kể cả có không vắng mặt đi chăng nữa, cậu cũng không biết phải giao tiếp như thế nào...

C·hết dở.

Bầu không khí đang trở nên gượng gạo c·hết đi được... Ai đó làm ơn có thể xuất hiện phá nó đi được không?

Như mong muốn của Quốc, thầy Chấn Liêm xuất hiện phá tan bầu không khí gượng gạo bằng aura hắc ám của riêng lão ta: "Phiền vãi. Maquia, em có biết không ít kẻ đã cố gắng leo rào để vào đây gặp em hay không? Ít nhất em cũng phải ra mặt ngăn mấy thằng điên đó làm trò mèo đi chứ?"

"Khả năng là họ sẽ còn đi xa hơn nếu họ nhìn thấy em đó"

"Chậc"

Thầy Chấn Liêm ngồi lên bàn làm việc, xem lại hồ sơ của thành viên còn lại trong lớp cá biệt: "Hừm, lại là một đứa con gái nữa hả? Cái lớp này âm thịnh dương suy phết đấy. Mà thôi kệ đi, hôm sau tính tiếp"

Một lúc sau, cậu pháp sư áo vàng đã vào lớp. Cậu ta cũng giống như Himiko, trông có vẻ khá là tơi tả và kiệt quệ.

"Hôm qua em lại thử nghiệm vài thứ mới mẻ nữa đấy à?"

Cậu pháp sư áo vàng trừng to mắt: "Sao thầy biết? Thầy gắn camera theo dõi em à!?"

"Tôi chỉ suy đoán đại khái vậy thôi, em nhột, em giãy lên thì đừng có đổ thừa cho tôi chứ?"

Pháp sư áo vàng: "..."

Cực kì khả nghi. Chắc chắn là có theo dõi!

"Được rồi, nếu mấy đứa đã tề tựu đông đủ thì chúng ta sẽ bắt đầu tiết học ngay bây giờ luôn, khỏi phải đợi kèn trống gì hết" Trần Quân nói: "Hôm nay đổi gió, tôi sẽ dạy cho các em ôn luyện lí thuyết. Tất nhiên, đó không phải mớ lý thuyết khô khan trong sách vở được in sẵn, mà là những thông tin có liên quan mật thiết đến mấy đứa các em"

Nói rồi Trần Quân khẽ búng tay, phân chia phòng học ra làm bốn phần bằng những bức tường vô hình, dường như còn có khả năng chặn đứng mọi âm thanh phát ra từ bên trong mỗi căn phòng.

Đồng thời, lão ta cũng tạo ra các phân thân giống hệt mình, mỗi phân thân sẽ phụ trách dạy riêng cho mỗi học sinh được phân chia.

Bắt đầu với Maquia. Trần Quân đứng đối diện với cô ấy, chậm rãi nói: "Mọi Halovian được sinh ra đều sẽ mang trong mình một quyền năng bí ẩn nào đó. Và nó cũng là lí do vì sao Halovian còn được gọi là Thượng Nhân trong một số bản ghi chép lưu truyền từ xưa đến nay"

"Trong trường hợp của em, có lẽ em đã luôn nghĩ rằng "Giọng Nói" chính là quyền năng mà em được tạo hoá ban cho. Ngoài việc nó nghe rất êm tai ra thì cũng không còn gì nổi bật nữa... Nhưng thực tế thì không phải như vậy"
Maquia ngẩng đầu, dường như đã bắt đầu tỏ ra chăm chú hơn trong việc nghe giảng... Hay nói đúng hơn thì đây là chủ đề đánh rất mạnh vào tâm lí của cô ấy bấy lâu nay.

"Vậy thầy hiểu rõ quyền năng của em là gì sao?"

"Chắc là vậy" Trần Quân khẽ gật đầu: "Theo tôi, quyền năng của em là một thứ gì đó lớn mạnh hơn em nghĩ rất nhiều, và cái "giọng nói" thực ra chỉ là một phương tiện để nó phần nào thể hiện uy năng của mình... Hay nói cách khác, em vẫn chưa tận dụng được toàn bộ sức mạnh mà em đang nắm giữ"

"Chính vì vậy..."

Trần Quân búng tay, tức thì thay đổi bộ đồng phục mà Maquia đang mặc thành một bộ đồ của nữ tu, thật đơn giản và mộc mạc: "Để có thể hiểu hơn về bản thân và thế giới xung quanh mình thì cách hiệu quả nhất chính là thiền định"

...

Tiếp theo, pháp sư áo vàng.

Nhìn thấy lão thầy giáo khó ưa đứng đối diện với mình, trên mặt cậu bạn pháp sư không hề che giấu sự ghét bỏ.

Tuy vẫn, Trần Quân chẳng hơi đâu mà tính toán mấy chuyện đó, hắn chỉ chậm rãi nói: "Yellow Mage, Pháp Sư Vàng đến từ lục địa Abyssonia, nơi được mệnh danh vùng đất của bóng tối và sự hỗn loạn"

"Với sự khắc nghiệt của môi trường sống, nơi đó gần như luôn luôn cho ra những cá nhân tài giỏi kiệt xuất, song họ cũng cực kì ích kỷ, chỉ thích làm theo ý mình. Đó là lí do vì sao thay vì Pháp Sư Vàng, người ta thường gọi những kẻ như em là Pháp Sư Hỗn Mang, Chaos Mage"

"Ý thầy là gì?"

"Chà, thật lòng mà nói, ta phần nào thấu hiểu được sự ích kỷ của đám pháp sư ấy" Trần Quân nhún vai: "Tại một nơi mà khả năng sinh tồn cần phải được phát huy ở mức tối đa để có thể sống sót, việc ưu tiên lợi ích của bản thân vốn chẳng có gì sai cả"

"Tuy vậy, bản chất của trường phái "Hỗn Loạn" là cực kì khó nắm bắt. Nếu em tiếp xúc với nó một cách vội vàng và ngu xuẩn thì người sẽ phải trả giá cũng chính là em chứ không phải ai khác. Em quá hiểu điều này đúng không?"

"..."

"Thầy có hiểu biết về sự "Hỗn Loạn" sao?"

"Ít nhất thì sự hiểu biết của tôi là đủ để em lĩnh ngộ cho đến lúc cạn kiệt tuổi thọ đấy"

"...Được. Tôi sẽ học"

"Đó không phải thái độ của một kẻ đang truy cầu tri thức đến từ một người hiểu biết hơn hẳn bản thân mình đâu"

"..."

"X..."

"Xin hãy dạy cho tôi"
"Thế mới ngoan chứ"

Trần Quân nở một nụ cười cực kì ác nghiệt.

...

Tiếp theo nữa, Himiko.

Dù đang ngồi trước mặt cường địch như Trần Quân, Himiko vẫn tỏ ra có đôi chút ngáy ngủ. Với dáng vẻ mệt mỏi như vậy, chắc hẳn là tối hôm qua cô ấy đã không ngủ được quá nhiều.

"Chà, một con bé phải vứt bỏ cả tên họ của mình để làm lại cuộc đời mới nhỉ? Ha, em biết đấy, có đôi lúc, những gì em thể hiện ra một cách vô thức sẽ bán đứng em. Suy cho cùng, không một ai có thể chạy trốn khỏi quá khứ của mình, kể cả em và tôi, hay nói đúng hơn thì tất cả mọi người đều như vậy"

Himiko trừng to mắt, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trước một kẻ tỏ ra như thể mình đã đọc quá khứ của cô ấy như một quyển sách.

Giờ thì cô ấy đã hoàn toàn tỉnh ngủ rồi.

"Sao thầy biết!?"

"Bí mật" Trần Quân khẽ nhún vai: "Tôi sẽ không bình luận gì thêm về quá khứ của em, vì suy cho cùng, việc trốn chạy hay đối mặt là do chính bản thân em lựa chọn"

"Tuy nhiên, trong trường hợp em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tôi có thể dạy cho em cách để làm chủ con đường mà em đã chọn... Với tư cách là một giáo viên làm công ăn lương"

Himiko nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ trước lời đề nghị của gã giáo viên mất nết: "Em không cho rằng thầy sẽ tốt tính với học sinh của mình như thế này. Chuyện ngày hôm nay chắc chắn có tồn tại uẩn khúc nào đó phía sau"

"Thế tóm lại là em có muốn học hay không?" Hắn bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

"Muốn"

"Muốn thì im mồm, cụp cái đầu xuống nghe tôi thuyết giảng, đừng có thắc mắc vớ vẩn"

...

Cuối cùng, Nguyễn Quốc.

Quốc và Trần Quân lườm nhau một lúc lâu, trong mắt tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng thực chất thì giữa họ đã chẳng còn gì để nói nữa.

Suy cho cùng, cậu ta cũng là vật thí nghiệm kiêm luôn "học trò cưng" của Trần Quân.

Và hơn hết, dường như gã thầy giáo này cũng không nghĩ ra cách dạy nào hợp lí cho chàng thanh niên đang đứng trước ngưỡng cửa gần đất xa trời này cả.

Cơ hội đã trao, lời khuyên cũng đã nói. Trần Quân gần như đã hết trách nhiệm với cậu nhóc này rồi.

"..."

"Thôi thì em vào Vũ Trụ Mô Phỏng chơi một chút cho thầy đỡ khó xử vậy"
8.5
Tiến độ: 100% 44/44 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025