Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong
Giới thiệu truyện
Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong, câu chuyện được Nguyên Tiểu Trát kể lại với những cảm xúc da diết, mở ra một khung cảnh Trường An tháng Chạp lạnh giá đến thấu xương. Gió rét như những lưỡi dao sắc lẹm, xé vào da thịt, khiến người ta khó chịu ngay cả khi đã khoác lên mình những lớp áo dày.
Giữa đám đông ồn ào, náo nhiệt vây quanh pháp trường, ta vẫn lặng lẽ đứng nhìn. A Kiều, với sự chu đáo đặc biệt, khẽ trao cho ta chiếc lò sưởi, chỉnh lại áo choàng, che kín cổ để giữ ấm. Một lời cảm ơn khe khẽ thoát ra, nhưng ánh mắt ta vẫn không rời khỏi đài hành hình.
Đó là buổi xử trảm cuối cùng của mùa đông này. Người quỳ lạy trên đài, chịu tội đày đọa, chính là gia gia, gia mẫu và huynh trưởng của ta. Còn người cầm kiếm, quyết định sinh sát, lại là Lâm Ân Diễm – vị hôn phu cũ, người ta từng yêu sâu đậm. Một sự trùng hợp trớ trêu, đau xót đến cùng.
Những người thân quen, những quan lại Hoài Dương bị vạ lây trong vụ mưu phản, lần lượt ngã xuống, đầu lìa khỏi cổ, thi thể lạnh lẽo bị vứt bỏ ngoài thành. Gia đình ta cũng không tránh khỏi số phận nghiệt ngã đó. Ánh mắt ta rời khỏi hình ảnh đau lòng kia, vô tình chạm phải ánh mắt của Lâm Ân Diễm. Hắn như cảm nhận được nỗi đau thấu tim của ta, ngừng nói chuyện với thuộc hạ, quay lại nhìn. Trong đôi mắt ấy, ta thấy sự lo lắng, một lời khuyên ngăn bằng ánh mắt – hãy rời khỏi nơi này, đừng tự dày vò bản thân.
Nhưng ta muốn nhìn người thân lần cuối, dù họ sợ hãi, dù họ không dám ngẩng đầu nhìn ta. Dưới ánh mắt ân cần của Lâm Ân Diễm, ta nhíu mày đau khổ. Hắn nghiêng đầu, trao đổi điều gì đó với thuộc hạ, rồi một lát sau, người nọ tiến đến, cúi đầu hành lễ: "Ngự sử đại nhân thỉnh Vương chủ hồi phủ nghỉ ngơi, Vương chủ bệnh nặng chưa khỏi, không nên nhiễm lạnh."
Nếu bạn yêu thích những câu chuyện tình cảm, đầy bi thương và trắc trở, hãy cùng đắm mình trong Hoài Dương Năm Ấy Có Người Nhớ Mong.