Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn
Giới thiệu truyện
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn kể về những ký ức vụn vặt, những dịu dàng âm thầm len lỏi trong tâm trí một cô gái. Dù trí nhớ đôi khi mờ mịt, nhưng những hình ảnh, những sự quan tâm ấy vẫn luôn hiện hữu, vững chãi bên cạnh cô.
Cô từng hỏi anh, một bông hoa có thể sống được bao lâu trong những tháng ngày cô đơn? Anh trao cho cô bức “Hoa Hướng Dương” của Van Gogh, một màu vàng rực rỡ, tràn đầy sức sống. Cô dần nhận ra, hoa hướng dương tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng, lặng lẽ chăm sóc, nâng niu cô trong suốt những năm tháng ấy.
Dù cô không nhớ về anh, nhưng tình yêu của anh vẫn âm thầm lớn lên theo thời gian. Anh nói, tuổi thọ của một bông hoa có thể rất dài, có thể nở rộ và mãnh liệt ngay cả trong cô đơn, bởi vì có tình yêu, nó sẽ không bao giờ tàn úa. Cô đã từng chứng kiến nhiều mối tình gắn bó, bền chặt, nhưng chỉ đến khi gặp anh, cô mới thực sự hiểu ý nghĩa của sự đồng điệu.
Chỉ cần có anh và cô ở đây, không cần vội vàng, không cần phải chạy theo thời gian, cả hai sẽ cùng nhau bước qua bốn mùa. Câu chuyện bắt đầu trên băng ghế dài lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, khi cô gặp Cố Tông Kỳ. Khoảnh khắc ấy, cô nhớ đến câu thơ bất hủ của Shakespeare: “Em có nên ví anh với ngày mùa hạ? Anh đáng yêu hơn và rất đỗi hiền hoà.”
Có điều gì đó đặc biệt ở Cố Tông Kỳ khiến cô không thể rời mắt. Cô chìm đắm trong sự dịu dàng, ấm áp của anh, quyến luyến mùi thuốc sát trùng quen thuộc của người bác sĩ. Ngay cả sự ngơ ngác, trầm lặng của anh cũng khiến cô rung động. Chỉ cần liên quan đến Cố Tông Kỳ, con “nhím bướng bỉnh” trong cô cũng trở nên hiền lành, ngoan ngoãn. Với Cố Tông Kỳ, cô chỉ là một cô gái bình thường, đang âm thầm yêu một chàng trai.