Chương 12: Emotional Damage!
26/04/2025
10
9.0
Chương 12: Emotional Damage!
Tại một cửa hàng bán đồ cosplay…
“Ông chủ, ta muốn mua bộ trang phục của Doctor Doom!” Cánh cửa mở ra, một người trông giống Iron man nhưng là màu vàng bạch kim bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng của những người bên trong.
“Phía bên kia, cậu hãy chọn lấy size phù hợp.” Chủ cửa hàng chỉ về phía góc trong cửa hàng, nơi có 1 số trang phục áo choàng chùm đầu màu xanh lá cây, kèm bộ giáp bạc, thắt lưng da nâu khóa hình chữ D và mặt nạ bạc.
Người kia nghe vậy liền đi vào phía góc cửa hàng, lấy một bộ trang phục và phụ kiện Doctor Doom, mang ra quầy thanh toán.
“Cái này giá bao nhiêu?” Hắn ta hỏi.
“10.000đ.” Chủ cửa hàng liếc nhìn bộ trang phục và phụ kiện trước mặt, lại nhìn lấy hắn ta rồi lên tiếng trả lời.
Người đó rút ví ra lấy tiền mặt thanh toán rồi mặc luôn bộ đồ Doctor Doom vào người, nhìn gương một lúc rồi rời khỏi cửa hàng.
“Có trang phục Iron man rồi còn muốn mặc đồ của Doctor Doom, ngươi làm như ngươi là Robert Downey không bằng!” Một nam khách hàng vừa ngắm nhìn bộ trang phục người nhện, nhìn thấy người kia mặc đồ rời khỏi, miệng lẩm bẩm.
Chỉ thấy người kia đi ra ngoài, 2 chân rời khỏi mặt đất, cả người lơ lửng rồi biến thành một tia sáng bay lên, biến mất phía chân trời. Những người ở trong cửa hàng và những người đứng quanh đó đều ngớ người, mắt mở to, miệng há hốc nhìn lấy tất cả.
“Ta có nhìn nhầm không? Hắn ta… “ Người nam khách hàng vừa nói xấu xong giờ lại cảm thấy ngạc nhiên, hoang đường, không thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.
“Hắn là Iron man thực sự!” Chủ cửa hàng khuôn mặt vẫn còn tỏ vẻ kh·iếp sợ, run rẩy thốt lên.
Bao nhiêu năm dành tình yêu cho các siêu anh hùng, hắn đã dành hết tất cả tâm huyết và tài sản để mở cửa hàng này. Không biết bao nhiêu lần, hắn từng ao ước 1 lần được trở thành một siêu anh hùng, có khả năng đặc biệt, chiến đấu chống lại những thế lực tà ác để bảo vệ trái đất.
Bây giờ nhìn thấy một siêu anh hùng ở ngay trước mặt, hắn không thể không cảm thấy kích động và kính sợ.
“Hắn ta vừa bay lên trời?”
“Có người vừa đứng đây rồi bay lên, đúng không?”
“Ta cũng thấy, hình như mặc trang phục giống Doctor Doom.”
“Không phải. Hắn là Iron man. Ta cũng ở trong cửa hàng hắn ta vừa mua đồ nên ta biết?”
“Thật sao? Ngươi không nói đùa đấy chứ?”
“Đương nhiên là thật! Ngươi dám cá không? Chúng ta đi vào nhờ ông chủ cửa hàng check camera.”
“Ngọa tào! Rốt cuộc hắn ta là ai?”
…
Nằm gần với khu vực trung tâm Hà thành, đây là 1 khu vực có những ngôi nhà chung cư giá rẻ, thấp tầng, nơi dành cho những người thuộc tầng lớp trung lưu, có thu nhập khá và ổn định.
Tại đây, cơ sở vật chất không được phát triển và có nhiều thứ cao cấp, xa xỉ như khu vực trung tâm, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, tiện lợi.
Lúc này, Tiểu Uyên đang chơi đùa ngoài sân trường mẫu giáo với các bạn, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi từ phía bên ngoài.
“Tiểu Uyên, con có đó không?” Một cô gái mặc bộ áo dài thêu hoa trông xinh đẹp thướt tha đứng ngoài phía cổng gọi với vào.
“Ai đó?” Tiểu Uyên ngoẹo cái đầu nhỏ bé tròn đáng yêu, manh manh nhìn ra ngoài.
“Cha mẹ của con nhờ cô tới gửi đồ nè, con bảo cô giáo mở cửa giúp cô nhé!”
“A, thật sao?” Tiểu Uyên vui mừng, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra nghi hoặc. Nàng từng bị người ta lấy kẹo dụ dỗ rồi b·ắt c·óc, về nhà bị baba nói cho rất nhiều, baba dạy nàng không được tiếp xúc với người lạ.
“Thật mà.” Cô gái giơ lên một con gấu bông nhỏ, rất xinh đẹp dễ thương. “Cha mẹ của con nhờ cô đưa cho con con búp bê này này. Có thích không?”
Tiểu Uyên mắt sáng lên, muốn chạy tới, nhưng nàng lại nhớ lời cha mẹ dặn, lại lùi lại.
“Baba của con là Lưu Kiệt, đúng chứ? Cô là bạn của cậu ấy.”
“Dạ vâng.” Tiểu Uyên lễ phép trả lời.
“Thế đúng rồi! Con bảo cô giáo mở cổng ra để cô gửi đồ. Nhanh không cô còn có việc!” Cô gái tỏ ra mất kiên nhẫn, thúc dục.
“A, để con bảo cô giáo.” Thấy cô gái tức giận, Tiểu Uyên lúng túng chạy lạch bạch vào trong lớp gọi cô giáo.
1 lúc sau, 1 cô giáo trẻ đi ra cổng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lấy cô gái lạ ở phía ngoài.
“Cô là?”
“Tôi là bạn của Lưu Kiệt, phụ huynh của bé Tiểu Uyên, cậu ấy nhờ tôi đến gửi cái này.” Nói xong, cô gái giơ lên con búp bê trên tay.
Cảm thấy hơi lạ lạ, nhưng cô giáo vẫn mở cổng để lấy đồ. Nàng vừa mở cổng ra thì đột nhiên bị cô gái trước mặt giơ ra súng điện, bắn ngất xỉu.
Trong sự ngỡ ngàng của đám trẻ, cô gái nhanh chóng lao vào tóm lấy Tiểu Uyên, dùng thuốc mê khiến cô bé ngất đi không thể kháng cự rồi nhanh chóng chạy ra phía ngoài, nơi có đồng bọn đang chờ sẵn trong xe.
Vừa mới ra đến cổng, chợt có 1 bóng đen lao từ trên trời xuống chặn trước mặt khiến nàng ta giật mình.
“Đưa cô bé cho ta.” Một người mặc trang phục, đeo mặt nạ Doctor Doom đứng trước mặt nàng, lên tiếng.
“Ngươi … là ai?” Cô gái nhíu mày hỏi.
“Điều đó ngươi không cần biết. Kế hoạch của các ngươi đã thất bại!”
“Hừ, cuồng vọng!” Cô gái tức giận, cả người hạ trọng tâm, đá ra 1 cước nhanh như gió, hướng thẳng vào mặt của người lạ mặt này.
Chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng giơ tay lên, bàn tay đã nắm chặt cổ chân của cô gái, ngón tay khẽ động, tiếng răng rắc vang lên, cổ chân liền vỡ nát.
Cô gái hét thảm 1 tiếng, Tiểu Uyên trong vòng tay bị người kia đoạt mất. Hắn nắm cổ cô gái, ném về phía chiếc ô tô 7 chỗ phía bên kia đường.
Đồng bọn của nàng vừa mới kịp lao ra khỏi xe thì 2 người đã bị thân hình của cô gái văng trúng, cùng nhau kêu thảm ngã xuống. 3 tên còn lại giật mình, liền rút súng ra ngắm về phía đối phương.
Đạn còn chưa kịp bắn, cả 3 đã bị 3 tia sáng phát ra từ miệng đối phương xuyên qua giữa trán, 2 mắt trợn ngược, cả người đổ gục.
2 tên còn lại mới đứng dậy, thấy cô gái đã ngoẹo cổ 90 độ, c·hết không thể c·hết hơn, lại thấy đồng bạn c·hết thảm, vẻ mặt kinh hãi, nhưng vẫn cố rút súng ra. Súng chưa kịp rút thì lại có thêm 2 tia sáng bắn vào giữa trán, tạo thành lỗ máu, ngã gục.
Nghe có vẻ rất nhiều nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát. Khống chế, c·ướp người, phản sát, mọi chuyện được thực hiện nhanh chóng, liền mạch, mượt mà, không để cho đối thủ bất kỳ 1 cơ hội nào để phản kháng, thể hiện 1 sức mạnh vượt trội và đáng sợ!
Đến lúc này những người ở xung quanh mới kịp phản ứng, người người la hét, chạy trốn, các phương tiện giao thông cũng tăng tốc, vọt lẹ, không muốn bị vướng vào tràng tu la địa ngục này.
Người mặc trang phục Doctor Doom bình thản, đưa Tiểu Uyên về lại trong trường mầm non, đưa nàng cho 1 cô giáo đang sợ hãi lấy thân mình che chắn cho các em học sinh bé nhỏ phía sau.
Nàng run tay nhận lấy cô bé, phía sau là tiếng la hét của đám trẻ, tiếng khóc, tiếng gào. Có vẻ như đám trẻ hôm nay đã bị shock không ít.
Xong việc, hắn nháy mắt, giơ tay chào theo kiểu q·uân đ·ội, rồi nhún mình bay đi mất, để lại vô số ánh mắt ngạc nhiên, tò mò, kinh hãi, …
“Hết hồn, cứ tưởng là hôm nay ta c·hết chắc.” Cô giáo lấy lại tinh thần, thở ra một hơi, vuốt ngực cho đỡ sợ, miệng lẩm bẩm.
Nàng ổn định tinh thần cho học sinh, gọi cô giáo nằm ngất gần phía cổng tỉnh dậy, gọi điện cho cảnh sát báo cáo sự việc.
Buổi chiều hôm đó, tiếng xe cứu thương, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi khắp thành phố. Lưu Kiệt và vợ mình là Lý Hi, Trình Hưng cũng bị á·m s·át hụt, nhờ một người lạ mặc đồ giống Doctor Doom xuất hiện, tiêu diệt sát thủ và cứu được cả 3 người.
Trình Hưng chính là người từng trượng nghĩa ngăn cản đám b·ắt c·óc t·rẻ e·m cũng bị bọn trúng trả thù. Sau khi được cứu, ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn chằm chằm lấy bóng lưng đó bay đi.
Hắn từng có ước mơ được làm siêu anh hùng cứu vớt nhân loại, nhưng thực tế phũ phàng đã vùi dập ước mơ cao cả đó, c·hôn v·ùi hắn cùng với tương lai xuống dưới vũng bùn. Giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, phát hiện ra ước mơ thưở nhỏ của mình không phải viển vông. Trình Hưng 2 tay nắm chặt, mắt tỏa chiến ý, lần này quyết tâm rút khỏi t·hế g·iới n·gầm, trở thành 1 người có ích cho xã hội, bảo vệ lẽ phải.
Không phải chỉ ở vài địa điểm đó, mà đám người xấu mang theo v·ũ k·hí nóng thuộc tổ chức kia đang hoạt động khắp thành phố cũng bị quét sạch. Trong 1 ngày đã xảy ra 9 vụ án mạng, c·hết mất hơn 30 người.
…
“Cái gì? Toàn quân bị diệt?” Trong 1 căn hầm tối, tiếng trung niên nam tử giận dữ hét lên. “Các người đã làm cái quái gì vậy? Tất cả hành động của tổ chức là tuyệt mật cơ mà?”
“Thưa chỉ huy, thuộc hạ không thể tìm ra được sai lầm ở điểm nào. Vì tất cả những thành viên của tổ chức trước khi hành động chính thức sẽ không hề biết nhau, cũng không biết mục tiêu là gì, họ muốn phản bội cũng không thể!”
“Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề! Các ngươi mau chóng thu quân lại. Ở tất cả các khu vực xung quanh Hà thành. Chúng ta cần phải tìm ra được lý do thất bại, không thể tiếp tục mạo hiểm.” Trung niên nam tử ra lệnh.
“Vâng! Thưa chỉ huy.”
“Siêu anh hùng, có công nghệ và v·ũ k·hí tiên tiến. Việt quốc đã phát triển tới mức đó ư? Không được! Ta phải báo cho ông ấy.” Hắn ta lẩm bẩm, giọng nói có vẻ lo lắng.
…
Hà thành… tại một khu chợ
Dương Lâm đang bảo vệ hiện trường để chờ nhân viên pháp y tới xử lý thì điện thoại lại vang lên. Hắn bắt máy, miệng trả lời vâng dạ, vẻ mặt khó coi, tắt máy, quay sang nói với đồng nghiệp.
“Cậu ở lại canh giữ hiện trường, lại có thêm 1 vụ án mạng, tôi cần qua gấp.”
“Cái gì? Lại có án mạng?” Đồng nghiệp ngạc nhiên, trợn mắt.
“Đúng vậy, không hiểu sao gần đây đồn cảnh sát chúng ta bỗng nhiên nhiều việc thế!” Dương Lâm than thở.
Hết b·ắt c·óc, lại phải đi bắt t·ội p·hạm truy nã, lại có cả đống tố cáo nặc danh cần phải đi điều tra, rồi đến hôn nay đột nhiên người ta c·hết như ngả dạ. Dù đúng là công việc và bổn phận của họ nhưng con người cũng biết mệt a!
Nhất là đối với bên cảnh sát h·ình s·ự, tất cả các vụ việc đều là những vụ lớn, phải căng não, đấu tranh trí tuệ rất nhiều, không cẩn thận là m·ất m·ạng như chơi!
Vỗ vai an ủi đồng nghiệp, Dương Lâm lên xe cảnh sát đi đến địa điểm tiếp theo.
Ở phía bên kia thành phố, Phạm Thường cũng nhận được điều động của cấp trên đến một nơi khác x·ảy r·a á·n m·ạng. Hắn mặt khó coi, nhìn vào video quay lại cảnh chiến đấu của thủ phạm với n·ạn n·hân.
“Móa! Ngươi cũng giỏi gây chuyện a! Hẳn là Doctor Doom! Dám g·iết người giữa ban ngày ban mặt, tốt nhất đừng để ta bắt được.” Hắn ta giận dữ càu nhàu. Giết 1 2 kẻ xấu thì không nói, nhưng g·iết đến hàng chục người thì đã trở thành cả 1 vấn đề của xã hội, dù đúng hay dù sai.
Nhất là tên này g·iết người không chọn ngày, mỗi ngày g·iết vài người thôi, cảnh sát làm việc còn đỡ mệt. Nhưng ở đây thì 1 ngày g·iết đến hơn 30 người, rõ ràng là làm khó nhau a! Mất hết cả mặt mũi của chính quyền và cơ quan an ninh, hành pháp.
Nếu biết được sẽ gặp phải nhiều oán trách như vậy, chắc hẳn Trần Minh cũng sẽ phải giải thích.
“Đại ca! Kẻ xấu làm chuyện phạm pháp đâu có biết chọn ngày lành tháng tốt a! Tất cả những kẻ bị g·iết đều là những kẻ tội ác tày trời, c·hết không hết tội. Chứng cứ phạm tội ta để ngay ở hiện trường đấy, rõ ràng là đưa cho các ngươi công trạng, khỏi phải điều tra nhiều a! Phàn nàn cái rắm!”
“Ta mà không kịp thời tiêu diệt bọn hắn, thì sẽ có nhiều người dân vô tội phải bỏ mạng. Ta cũng là bất đắc dĩ a!”
…
Bộ Công An – Cơ quan mật …
“Cái gì? Tôn Ngộ Không? Iron man? Doctor Doom? Ngươi đùa ta đấy hả? Sao ngươi không bảo là bọn hắn đang diễn phim, nghe còn hợp lý hơn!”
“Mau chuyển hết các tài liệu lên quan cho ta! Ngày mai phải báo cáo với các sếp, đừng để bọn họ hiểu lầm ta đang diễn tuồng!”
“Vâng thưa sếp!”
“Nhiệm vụ hoàn thành!” Giọng AI vang lên trong đầu Trần Minh, hắn mỉm cười hài lòng, vô tình nhìn sang bên cạnh.
Một chàng trai cao to trắng trẻo, đẹp trai đang ngồi nhâm nhi li trà ở bên cạnh cũng vô tình quay sang, 2 người chạm mặt nhau. Chỉ thấy chàng trai sững sờ, mặt đỏ ửng, người uốn éo rồi “Hứ” một tiếng, nói giọng ái ái.
“Cái đồ biến thái! Người ta thích con trai, nhưng không phải dễ dãi đâu!” Nói xong, hắn ngại ngùng quay mặt đi. Đến lúc quay lại thì đã không thấy Trần Minh đâu.
Lúc này, Trần Minh đang ở nhà vệ sinh tầng dưới, nôn ọe vì kinh tởm.
“Má! Súng đạn sát thủ ta đây không sợ, thế mà bị knock out vì bị emotional damage! Con người thật đáng sợ!”
Tại một cửa hàng bán đồ cosplay…
“Ông chủ, ta muốn mua bộ trang phục của Doctor Doom!” Cánh cửa mở ra, một người trông giống Iron man nhưng là màu vàng bạch kim bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên và ngỡ ngàng của những người bên trong.
“Phía bên kia, cậu hãy chọn lấy size phù hợp.” Chủ cửa hàng chỉ về phía góc trong cửa hàng, nơi có 1 số trang phục áo choàng chùm đầu màu xanh lá cây, kèm bộ giáp bạc, thắt lưng da nâu khóa hình chữ D và mặt nạ bạc.
Người kia nghe vậy liền đi vào phía góc cửa hàng, lấy một bộ trang phục và phụ kiện Doctor Doom, mang ra quầy thanh toán.
“Cái này giá bao nhiêu?” Hắn ta hỏi.
“10.000đ.” Chủ cửa hàng liếc nhìn bộ trang phục và phụ kiện trước mặt, lại nhìn lấy hắn ta rồi lên tiếng trả lời.
Người đó rút ví ra lấy tiền mặt thanh toán rồi mặc luôn bộ đồ Doctor Doom vào người, nhìn gương một lúc rồi rời khỏi cửa hàng.
“Có trang phục Iron man rồi còn muốn mặc đồ của Doctor Doom, ngươi làm như ngươi là Robert Downey không bằng!” Một nam khách hàng vừa ngắm nhìn bộ trang phục người nhện, nhìn thấy người kia mặc đồ rời khỏi, miệng lẩm bẩm.
Chỉ thấy người kia đi ra ngoài, 2 chân rời khỏi mặt đất, cả người lơ lửng rồi biến thành một tia sáng bay lên, biến mất phía chân trời. Những người ở trong cửa hàng và những người đứng quanh đó đều ngớ người, mắt mở to, miệng há hốc nhìn lấy tất cả.
“Ta có nhìn nhầm không? Hắn ta… “ Người nam khách hàng vừa nói xấu xong giờ lại cảm thấy ngạc nhiên, hoang đường, không thể tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy.
“Hắn là Iron man thực sự!” Chủ cửa hàng khuôn mặt vẫn còn tỏ vẻ kh·iếp sợ, run rẩy thốt lên.
Bao nhiêu năm dành tình yêu cho các siêu anh hùng, hắn đã dành hết tất cả tâm huyết và tài sản để mở cửa hàng này. Không biết bao nhiêu lần, hắn từng ao ước 1 lần được trở thành một siêu anh hùng, có khả năng đặc biệt, chiến đấu chống lại những thế lực tà ác để bảo vệ trái đất.
Bây giờ nhìn thấy một siêu anh hùng ở ngay trước mặt, hắn không thể không cảm thấy kích động và kính sợ.
“Hắn ta vừa bay lên trời?”
“Có người vừa đứng đây rồi bay lên, đúng không?”
“Ta cũng thấy, hình như mặc trang phục giống Doctor Doom.”
“Không phải. Hắn là Iron man. Ta cũng ở trong cửa hàng hắn ta vừa mua đồ nên ta biết?”
“Thật sao? Ngươi không nói đùa đấy chứ?”
“Đương nhiên là thật! Ngươi dám cá không? Chúng ta đi vào nhờ ông chủ cửa hàng check camera.”
“Ngọa tào! Rốt cuộc hắn ta là ai?”
…
Nằm gần với khu vực trung tâm Hà thành, đây là 1 khu vực có những ngôi nhà chung cư giá rẻ, thấp tầng, nơi dành cho những người thuộc tầng lớp trung lưu, có thu nhập khá và ổn định.
Tại đây, cơ sở vật chất không được phát triển và có nhiều thứ cao cấp, xa xỉ như khu vực trung tâm, nhưng mọi thứ đều đầy đủ, tiện lợi.
Lúc này, Tiểu Uyên đang chơi đùa ngoài sân trường mẫu giáo với các bạn, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi từ phía bên ngoài.
“Tiểu Uyên, con có đó không?” Một cô gái mặc bộ áo dài thêu hoa trông xinh đẹp thướt tha đứng ngoài phía cổng gọi với vào.
“Ai đó?” Tiểu Uyên ngoẹo cái đầu nhỏ bé tròn đáng yêu, manh manh nhìn ra ngoài.
“Cha mẹ của con nhờ cô tới gửi đồ nè, con bảo cô giáo mở cửa giúp cô nhé!”
“A, thật sao?” Tiểu Uyên vui mừng, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra nghi hoặc. Nàng từng bị người ta lấy kẹo dụ dỗ rồi b·ắt c·óc, về nhà bị baba nói cho rất nhiều, baba dạy nàng không được tiếp xúc với người lạ.
“Thật mà.” Cô gái giơ lên một con gấu bông nhỏ, rất xinh đẹp dễ thương. “Cha mẹ của con nhờ cô đưa cho con con búp bê này này. Có thích không?”
Tiểu Uyên mắt sáng lên, muốn chạy tới, nhưng nàng lại nhớ lời cha mẹ dặn, lại lùi lại.
“Baba của con là Lưu Kiệt, đúng chứ? Cô là bạn của cậu ấy.”
“Dạ vâng.” Tiểu Uyên lễ phép trả lời.
“Thế đúng rồi! Con bảo cô giáo mở cổng ra để cô gửi đồ. Nhanh không cô còn có việc!” Cô gái tỏ ra mất kiên nhẫn, thúc dục.
“A, để con bảo cô giáo.” Thấy cô gái tức giận, Tiểu Uyên lúng túng chạy lạch bạch vào trong lớp gọi cô giáo.
1 lúc sau, 1 cô giáo trẻ đi ra cổng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn lấy cô gái lạ ở phía ngoài.
“Cô là?”
“Tôi là bạn của Lưu Kiệt, phụ huynh của bé Tiểu Uyên, cậu ấy nhờ tôi đến gửi cái này.” Nói xong, cô gái giơ lên con búp bê trên tay.
Cảm thấy hơi lạ lạ, nhưng cô giáo vẫn mở cổng để lấy đồ. Nàng vừa mở cổng ra thì đột nhiên bị cô gái trước mặt giơ ra súng điện, bắn ngất xỉu.
Trong sự ngỡ ngàng của đám trẻ, cô gái nhanh chóng lao vào tóm lấy Tiểu Uyên, dùng thuốc mê khiến cô bé ngất đi không thể kháng cự rồi nhanh chóng chạy ra phía ngoài, nơi có đồng bọn đang chờ sẵn trong xe.
Vừa mới ra đến cổng, chợt có 1 bóng đen lao từ trên trời xuống chặn trước mặt khiến nàng ta giật mình.
“Đưa cô bé cho ta.” Một người mặc trang phục, đeo mặt nạ Doctor Doom đứng trước mặt nàng, lên tiếng.
“Ngươi … là ai?” Cô gái nhíu mày hỏi.
“Điều đó ngươi không cần biết. Kế hoạch của các ngươi đã thất bại!”
“Hừ, cuồng vọng!” Cô gái tức giận, cả người hạ trọng tâm, đá ra 1 cước nhanh như gió, hướng thẳng vào mặt của người lạ mặt này.
Chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng giơ tay lên, bàn tay đã nắm chặt cổ chân của cô gái, ngón tay khẽ động, tiếng răng rắc vang lên, cổ chân liền vỡ nát.
Cô gái hét thảm 1 tiếng, Tiểu Uyên trong vòng tay bị người kia đoạt mất. Hắn nắm cổ cô gái, ném về phía chiếc ô tô 7 chỗ phía bên kia đường.
Đồng bọn của nàng vừa mới kịp lao ra khỏi xe thì 2 người đã bị thân hình của cô gái văng trúng, cùng nhau kêu thảm ngã xuống. 3 tên còn lại giật mình, liền rút súng ra ngắm về phía đối phương.
Đạn còn chưa kịp bắn, cả 3 đã bị 3 tia sáng phát ra từ miệng đối phương xuyên qua giữa trán, 2 mắt trợn ngược, cả người đổ gục.
2 tên còn lại mới đứng dậy, thấy cô gái đã ngoẹo cổ 90 độ, c·hết không thể c·hết hơn, lại thấy đồng bạn c·hết thảm, vẻ mặt kinh hãi, nhưng vẫn cố rút súng ra. Súng chưa kịp rút thì lại có thêm 2 tia sáng bắn vào giữa trán, tạo thành lỗ máu, ngã gục.
Nghe có vẻ rất nhiều nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát. Khống chế, c·ướp người, phản sát, mọi chuyện được thực hiện nhanh chóng, liền mạch, mượt mà, không để cho đối thủ bất kỳ 1 cơ hội nào để phản kháng, thể hiện 1 sức mạnh vượt trội và đáng sợ!
Đến lúc này những người ở xung quanh mới kịp phản ứng, người người la hét, chạy trốn, các phương tiện giao thông cũng tăng tốc, vọt lẹ, không muốn bị vướng vào tràng tu la địa ngục này.
Người mặc trang phục Doctor Doom bình thản, đưa Tiểu Uyên về lại trong trường mầm non, đưa nàng cho 1 cô giáo đang sợ hãi lấy thân mình che chắn cho các em học sinh bé nhỏ phía sau.
Nàng run tay nhận lấy cô bé, phía sau là tiếng la hét của đám trẻ, tiếng khóc, tiếng gào. Có vẻ như đám trẻ hôm nay đã bị shock không ít.
Xong việc, hắn nháy mắt, giơ tay chào theo kiểu q·uân đ·ội, rồi nhún mình bay đi mất, để lại vô số ánh mắt ngạc nhiên, tò mò, kinh hãi, …
“Hết hồn, cứ tưởng là hôm nay ta c·hết chắc.” Cô giáo lấy lại tinh thần, thở ra một hơi, vuốt ngực cho đỡ sợ, miệng lẩm bẩm.
Nàng ổn định tinh thần cho học sinh, gọi cô giáo nằm ngất gần phía cổng tỉnh dậy, gọi điện cho cảnh sát báo cáo sự việc.
Buổi chiều hôm đó, tiếng xe cứu thương, tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi khắp thành phố. Lưu Kiệt và vợ mình là Lý Hi, Trình Hưng cũng bị á·m s·át hụt, nhờ một người lạ mặc đồ giống Doctor Doom xuất hiện, tiêu diệt sát thủ và cứu được cả 3 người.
Trình Hưng chính là người từng trượng nghĩa ngăn cản đám b·ắt c·óc t·rẻ e·m cũng bị bọn trúng trả thù. Sau khi được cứu, ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn chằm chằm lấy bóng lưng đó bay đi.
Hắn từng có ước mơ được làm siêu anh hùng cứu vớt nhân loại, nhưng thực tế phũ phàng đã vùi dập ước mơ cao cả đó, c·hôn v·ùi hắn cùng với tương lai xuống dưới vũng bùn. Giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, phát hiện ra ước mơ thưở nhỏ của mình không phải viển vông. Trình Hưng 2 tay nắm chặt, mắt tỏa chiến ý, lần này quyết tâm rút khỏi t·hế g·iới n·gầm, trở thành 1 người có ích cho xã hội, bảo vệ lẽ phải.
Không phải chỉ ở vài địa điểm đó, mà đám người xấu mang theo v·ũ k·hí nóng thuộc tổ chức kia đang hoạt động khắp thành phố cũng bị quét sạch. Trong 1 ngày đã xảy ra 9 vụ án mạng, c·hết mất hơn 30 người.
…
“Cái gì? Toàn quân bị diệt?” Trong 1 căn hầm tối, tiếng trung niên nam tử giận dữ hét lên. “Các người đã làm cái quái gì vậy? Tất cả hành động của tổ chức là tuyệt mật cơ mà?”
“Thưa chỉ huy, thuộc hạ không thể tìm ra được sai lầm ở điểm nào. Vì tất cả những thành viên của tổ chức trước khi hành động chính thức sẽ không hề biết nhau, cũng không biết mục tiêu là gì, họ muốn phản bội cũng không thể!”
“Có vấn đề! Chắc chắn là có vấn đề! Các ngươi mau chóng thu quân lại. Ở tất cả các khu vực xung quanh Hà thành. Chúng ta cần phải tìm ra được lý do thất bại, không thể tiếp tục mạo hiểm.” Trung niên nam tử ra lệnh.
“Vâng! Thưa chỉ huy.”
“Siêu anh hùng, có công nghệ và v·ũ k·hí tiên tiến. Việt quốc đã phát triển tới mức đó ư? Không được! Ta phải báo cho ông ấy.” Hắn ta lẩm bẩm, giọng nói có vẻ lo lắng.
…
Hà thành… tại một khu chợ
Dương Lâm đang bảo vệ hiện trường để chờ nhân viên pháp y tới xử lý thì điện thoại lại vang lên. Hắn bắt máy, miệng trả lời vâng dạ, vẻ mặt khó coi, tắt máy, quay sang nói với đồng nghiệp.
“Cậu ở lại canh giữ hiện trường, lại có thêm 1 vụ án mạng, tôi cần qua gấp.”
“Cái gì? Lại có án mạng?” Đồng nghiệp ngạc nhiên, trợn mắt.
“Đúng vậy, không hiểu sao gần đây đồn cảnh sát chúng ta bỗng nhiên nhiều việc thế!” Dương Lâm than thở.
Hết b·ắt c·óc, lại phải đi bắt t·ội p·hạm truy nã, lại có cả đống tố cáo nặc danh cần phải đi điều tra, rồi đến hôn nay đột nhiên người ta c·hết như ngả dạ. Dù đúng là công việc và bổn phận của họ nhưng con người cũng biết mệt a!
Nhất là đối với bên cảnh sát h·ình s·ự, tất cả các vụ việc đều là những vụ lớn, phải căng não, đấu tranh trí tuệ rất nhiều, không cẩn thận là m·ất m·ạng như chơi!
Vỗ vai an ủi đồng nghiệp, Dương Lâm lên xe cảnh sát đi đến địa điểm tiếp theo.
Ở phía bên kia thành phố, Phạm Thường cũng nhận được điều động của cấp trên đến một nơi khác x·ảy r·a á·n m·ạng. Hắn mặt khó coi, nhìn vào video quay lại cảnh chiến đấu của thủ phạm với n·ạn n·hân.
“Móa! Ngươi cũng giỏi gây chuyện a! Hẳn là Doctor Doom! Dám g·iết người giữa ban ngày ban mặt, tốt nhất đừng để ta bắt được.” Hắn ta giận dữ càu nhàu. Giết 1 2 kẻ xấu thì không nói, nhưng g·iết đến hàng chục người thì đã trở thành cả 1 vấn đề của xã hội, dù đúng hay dù sai.
Nhất là tên này g·iết người không chọn ngày, mỗi ngày g·iết vài người thôi, cảnh sát làm việc còn đỡ mệt. Nhưng ở đây thì 1 ngày g·iết đến hơn 30 người, rõ ràng là làm khó nhau a! Mất hết cả mặt mũi của chính quyền và cơ quan an ninh, hành pháp.
Nếu biết được sẽ gặp phải nhiều oán trách như vậy, chắc hẳn Trần Minh cũng sẽ phải giải thích.
“Đại ca! Kẻ xấu làm chuyện phạm pháp đâu có biết chọn ngày lành tháng tốt a! Tất cả những kẻ bị g·iết đều là những kẻ tội ác tày trời, c·hết không hết tội. Chứng cứ phạm tội ta để ngay ở hiện trường đấy, rõ ràng là đưa cho các ngươi công trạng, khỏi phải điều tra nhiều a! Phàn nàn cái rắm!”
“Ta mà không kịp thời tiêu diệt bọn hắn, thì sẽ có nhiều người dân vô tội phải bỏ mạng. Ta cũng là bất đắc dĩ a!”
…
Bộ Công An – Cơ quan mật …
“Cái gì? Tôn Ngộ Không? Iron man? Doctor Doom? Ngươi đùa ta đấy hả? Sao ngươi không bảo là bọn hắn đang diễn phim, nghe còn hợp lý hơn!”
“Mau chuyển hết các tài liệu lên quan cho ta! Ngày mai phải báo cáo với các sếp, đừng để bọn họ hiểu lầm ta đang diễn tuồng!”
“Vâng thưa sếp!”
“Nhiệm vụ hoàn thành!” Giọng AI vang lên trong đầu Trần Minh, hắn mỉm cười hài lòng, vô tình nhìn sang bên cạnh.
Một chàng trai cao to trắng trẻo, đẹp trai đang ngồi nhâm nhi li trà ở bên cạnh cũng vô tình quay sang, 2 người chạm mặt nhau. Chỉ thấy chàng trai sững sờ, mặt đỏ ửng, người uốn éo rồi “Hứ” một tiếng, nói giọng ái ái.
“Cái đồ biến thái! Người ta thích con trai, nhưng không phải dễ dãi đâu!” Nói xong, hắn ngại ngùng quay mặt đi. Đến lúc quay lại thì đã không thấy Trần Minh đâu.
Lúc này, Trần Minh đang ở nhà vệ sinh tầng dưới, nôn ọe vì kinh tởm.
“Má! Súng đạn sát thủ ta đây không sợ, thế mà bị knock out vì bị emotional damage! Con người thật đáng sợ!”
Tiến độ: 100%
15/15 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan