Chương 140: Sức mạnh của Luyện Khí Sĩ
27/04/2025
10
8.5
Chương 140: Sức mạnh của Luyện Khí Sĩ
Lý An nghe xong trầm ngâm không nói, ánh mắt âm u hết nhìn Thiên Tổng Đốc Chương Bình Nhi lại nhìn về phương hướng Tuyệt Sinh Đường. Bên phía đó thỉnh thoảng vẫn truyền tới những t·iếng n·ổ cực kỳ lớn, có thể đoán được giao tranh vẫn vô cùng khốc liệt.
Mộc Huyền Linh nhìn Lý An một lát, nhỏ giọng nói: “Công tử từng nói mục đích tới Tuyệt Sinh Đường là cứu người, hẳn ngài không phải Ẩn Long Vệ đúng không? Chương Bình Nhi thân là Thiên Tổng đốc nắm giữ binh quyền của cả một châu, chỉ Kim Huyết Cảnh dưới trướng thôi đã có 10 người, gọi là thập đại tướng, còn chưa kể tới bộ binh, kỵ binh, hoả thương binh lấy vạn mà tính.”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, đây là đang khuyên Lý An nên lập tức rời khỏi nơi thị phi này, chạy càng xa càng tốt. Còn như đám người bên trong Tuyệt Sinh Đường, đã là ba ba trong hũ rồi, thoát là không được.
Ma nữ này có thể nghĩ tới Lý An tất nhiên cũng nghĩ tới, đám người Đường Môn kia thì không nói, c·hết thì c·hết thôi, hơn nữa còn c·hết rất tốt nữa. Nhưng đám Ẩn Long Vệ kia, Lâm Tịch Nguyệt, Tạ Chứ Linh, Lôi Chấn Minh, nếu như không có bọn họ thì hắn sẽ không bao giờ cứu được Lý Tiểu Hoa khỏi chốn địa ngục trần gian kia.
“Leo lên đi!” Lý An hơi cúi người xuống, lạnh lùng nói.
“Công tử quả nhiên sáng suốt, bây giờ trở về Tuyệt Sinh Đường có khác gì thiêu thân lao vào lửa đâu chứ!” Mộc Huyền Linh nhoẻn miệng cười ma mị, vội vã leo lên lưng Lý An. Chỉ là đang khi nàng đinh ninh hắn sẽ trực tiếp quay đầu rời đi thì không ngờ y lại hướng thẳng Tuyệt Sinh Đường mà phóng đi, tốc độ nhanh vô cùng.
“Cái này...?”
Lý An một bên lắng tai nghe ngóng động tĩnh của binh lính xung quanh, lạnh giọng: “Không có lưỡi thì vẫn có thể cứu người đúng không?”
Mộc Huyền Linh nghe thế vội vàng rụt cổ lại, ngậm miệng ngay lập tức, nàng còn không muốn làm mỹ nhân câm đâu. Tên tiểu tử này cũng không biết nói đùa.
Bình minh đã bắt đầu mọc ở phương Đông, Lý An men theo chút bóng tối cuối cùng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp binh lính bao vây xung quanh Tuyệt Sinh Đường. Mất gần nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng trở về cái nơi địa ngục trần gian mà hắn vừa trốn thoát ra này.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lại làm hắn sững người!
Cùng lúc, bình minh sáng chói cũng đã thành công leo l·ên đ·ỉnh núi, một cơn sóng ánh sáng bàng bạc mang theo khí thế quét sạch hết thảy đổ xuống khu rừng sâu như thác lũ.
Ánh sáng đầu ngày lấp lánh như bạc nấu chảy, lướt qua những đỉnh núi mịt mù ngàn sương, lướt qua những ngọn cây cao chót vót ướt đẫm sương sớm, lướt qua cả đàn thú rừng vươn vai chui khỏi hang cuối cùng đổ ập xuống Tuyệt Sinh Đường.
Lớp tường đá cao lớn vây xung quanh Tuyệt Sinh Đường đã b·ị đ·ánh sập lỗ chỗ như hình răng cưa, bên trong nhà cửa lầu các phần thì đổ sập thành mảnh vụn phần thì b·ốc c·háy ngùn ngụt, khói đen bay lên tận nóc bầu trời. Trên mặt đất, đâu đâu cũng thấy máu tươi, t·hi t·hể cùng với tứ chi bị cắt cụt, trên đường đi, trên mái nhà, bên giếng nước,... đâu đâu cũng chỉ có một màu đỏ.
Trên các bức tường lỗ đạn lỗ chỗ, mặt đất bị mìn nổ ra từng cái hố to hoác, máu tươi chảy vào đây tạo nên những cái ao máu nhỏ xíu. Mùi tanh nồng nặc lan ra cả một khu rừng, không ít động vật có khứu giác nhạy bén đã men theo mùi máu tìm tới tận nơi này, một ít con to gan lớn mật còn đang gặm ăn t·hi t·hể.
Tuy nhiên, tất cả những điều này chỉ là phụ cảnh, chỉ là nền của cảnh tượng diễn ra ở bên trên đầu trời.
Chính giữa Tuyệt Sinh Đường, trên không trung cách mặt đất khoảng 50 m đang lơ lửng một quả cầu trong suốt cực kỳ lớn. Quả cầu trong suốt giống như làm thành từ thuỷ tinh, bên trong có 3 con quái vật đang chém g·iết tới long trời lở đất.
Quái vật ở đây tuyệt đối không phải là một cách nói bóng bẩy mà thực sự là quái vật, một con gấu đen cao hơn 3m, bàn tay như chiếc bàn mỗi lần quét ngang đều đánh cho không khí bên dưới nổ lốp bốp. Một con đại bàng đầu bạc mình đen, sải cánh hơn 5m, mỗi lần vỗ cánh đều bắn ra vô số lông vũ như mũi tên. Hai con quái vật tưởng chừng như chỉ tồn tại trong miếu thờ này bây giờ đang phối hợp vây công một con quái vật khác.
Đây là một con rắn dài hơn 10m, thân lớn như thùng nước, từ đầu tới đuôi phủ kín một lớp lân phiến lấp lánh như ngọc lục bảo. Xà yêu thân thủ linh hoạt kinh người, chiếc đuôi vung vẩy như roi sắt, toàn thân cơ bắp siết chặt một cái có thể bóp vỡ núi, hơn nữa răng nanh còn có độc. Dù vậy nhưng đối diện với hùng yêu cùng bàng yêu, nó vẫn b·ị đ·ánh cho không chút sức lực phản kháng, chiếc đầu khổng lồ không ngừng b·ị đ·ánh bay như quả bóng da, lân phiến toàn thân đã b·ị đ·ánh rơi phân nửa, kết cục bị xẻ thịt lột da chỉ sợ là sớm muộn.
Lý An đứng sau một khúc tường sập, nhìn thấy cảnh tượng quái vật đại chiến trên không mà ngây người, sức mạnh này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với tất cả những gì hắn từng tiếp xúc.
Nếu hắn đoán không sai, con xà yêu kia chính là Lâm Tịch Nguyệt, nàng lúc này đang bị hai tên luyện khí sĩ khác vây công, hơn nữa mỗi tên đều vô cùng lợi hại.
Không? Phải là bị 3 luyện khí sĩ vây công mới đúng. Hùng Yêu cùng Bàng Yêu hợp sức cận thân vật lộn với Lâm Tịch Nguyệt, ngoài ra còn có một tên luyện khí sĩ khác tạo ra quả cầu thuỷ tinh khổng lồ vây khốn không cho nàng một chút cơ hội trốn thoát nào nữa.
Lý An cũng đã chú ý, mỗi lần xà yêu va vào quả cầu thuỷ tinh thì chẳng khác nào đâm đầu vào vách đá, hoàn toàn không thể nào vượt qua mảy may. Tuy nhiên, quả cầu thuỷ tinh đối với hùng yêu và bàng yêu thì chẳng khác nào bong bóng xà phòng, dù là vào hay ra cũng vô cùng dễ dàng.
Lâm Tịch Nguyệt dưới tình cảnh thân hình bị vây khốn, đối diện với hai con quái vật mạnh mẽ không thua gì mình giáp công liên tục phía dưới vẫn có thể cầm cự được tới tận bây giờ, không thể nói đã là rất khó rồi!
“Đây chính là sức mạnh thực sự của Luyện Khí Sĩ?!” Lý An nuốt một ngụm nước bọt, Mộc Huyền Linh phía sau cũng không khá hơn chút nào. Cả hai bọn họ đều từng nghe nói tới sự lợi hại của Luyện Khí Sĩ nhưng đều là lần đầu tiên thực sự chứng kiến bọn họ sinh tử đại chiến như thế này.
Trong lúc hai người bọn họ đang sững sờ thì xà yêu đã bị hùng yêu vỗ mạnh một cái vào đầu, cái đầu rắn khổng lồ đập mạnh vào vách quả cầu thuỷ tinh. Xà Yêu còn muốn dùng đuôi quất vào đầu của đối phương nhưng không ngờ con hùng yêu đánh xong một chiêu liền nhanh như chớp chui ra khỏi quả cầu, chiếc đuôi đập mạnh vào bức tường trong suốt rồi bật ra thật mạnh, không ít vảy rắn rơi lả tả như mưa.
Cùng lúc đó, Bàng Yêu cũng lao người từ trên cao xuống, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp móc xuống một khối thịt rắn đỏ tươi, máu thịt tuôn xối xả như nước suối.
“Nếu còn không hành động thì muộn mất!” Lý An nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này không khỏi hít một hơi khí lạnh lấy lại tinh thần, vội vàng vứt Mộc Huyền Linh vào dưới một đoạn tường đổ sập, thân hình nhanh chóng phóng tới quả cầu thuỷ tinh.
Vừa chạy hắn vừa quay đầu lại nói: “Trốn yên ở đấy! Đừng quên Sinh Tử Luân có thể cách ngàn dặm lấy mạng người.”
Đáng thương Mộc Huyền Linh toàn thân đều là máu tươi nghe vậy chỉ có thể chui rúc vào sâu bên dưới bức tường, một lời cũng không dám nói. Lý An thấy cảnh này nhẹ gật đầu, tốc độ tăng thêm mấy phần.
Lúc vượt qua một toà nhà sập phân nửa, Lý An không ngờ lại nhìn thấy Tạ Chứ Linh đang bị một tên Kim Huyết Cảnh vây công liên tục, mắt thấy toàn thân đều là v·ết t·hương sâu tận xương, mắt thấy sắp cầm cự không nổi.
Ánh mắt của Tạ Chứ Linh khoảnh khắc nhìn thấy Lý An thì vô cùng vui mừng, giống như c·hết đ·uối vớ được ngọn cỏ cứu mạng. Chỉ là khi hắn mang theo khuôn mặt vô cảm băng qua bên cạnh nàng thì ánh mắt đó lập tức trở nên hoang mang tột độ, hơn nữa còn có một phần tuyệt vọng.
Lý An nghe xong trầm ngâm không nói, ánh mắt âm u hết nhìn Thiên Tổng Đốc Chương Bình Nhi lại nhìn về phương hướng Tuyệt Sinh Đường. Bên phía đó thỉnh thoảng vẫn truyền tới những t·iếng n·ổ cực kỳ lớn, có thể đoán được giao tranh vẫn vô cùng khốc liệt.
Mộc Huyền Linh nhìn Lý An một lát, nhỏ giọng nói: “Công tử từng nói mục đích tới Tuyệt Sinh Đường là cứu người, hẳn ngài không phải Ẩn Long Vệ đúng không? Chương Bình Nhi thân là Thiên Tổng đốc nắm giữ binh quyền của cả một châu, chỉ Kim Huyết Cảnh dưới trướng thôi đã có 10 người, gọi là thập đại tướng, còn chưa kể tới bộ binh, kỵ binh, hoả thương binh lấy vạn mà tính.”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, đây là đang khuyên Lý An nên lập tức rời khỏi nơi thị phi này, chạy càng xa càng tốt. Còn như đám người bên trong Tuyệt Sinh Đường, đã là ba ba trong hũ rồi, thoát là không được.
Ma nữ này có thể nghĩ tới Lý An tất nhiên cũng nghĩ tới, đám người Đường Môn kia thì không nói, c·hết thì c·hết thôi, hơn nữa còn c·hết rất tốt nữa. Nhưng đám Ẩn Long Vệ kia, Lâm Tịch Nguyệt, Tạ Chứ Linh, Lôi Chấn Minh, nếu như không có bọn họ thì hắn sẽ không bao giờ cứu được Lý Tiểu Hoa khỏi chốn địa ngục trần gian kia.
“Leo lên đi!” Lý An hơi cúi người xuống, lạnh lùng nói.
“Công tử quả nhiên sáng suốt, bây giờ trở về Tuyệt Sinh Đường có khác gì thiêu thân lao vào lửa đâu chứ!” Mộc Huyền Linh nhoẻn miệng cười ma mị, vội vã leo lên lưng Lý An. Chỉ là đang khi nàng đinh ninh hắn sẽ trực tiếp quay đầu rời đi thì không ngờ y lại hướng thẳng Tuyệt Sinh Đường mà phóng đi, tốc độ nhanh vô cùng.
“Cái này...?”
Lý An một bên lắng tai nghe ngóng động tĩnh của binh lính xung quanh, lạnh giọng: “Không có lưỡi thì vẫn có thể cứu người đúng không?”
Mộc Huyền Linh nghe thế vội vàng rụt cổ lại, ngậm miệng ngay lập tức, nàng còn không muốn làm mỹ nhân câm đâu. Tên tiểu tử này cũng không biết nói đùa.
Bình minh đã bắt đầu mọc ở phương Đông, Lý An men theo chút bóng tối cuối cùng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp binh lính bao vây xung quanh Tuyệt Sinh Đường. Mất gần nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng trở về cái nơi địa ngục trần gian mà hắn vừa trốn thoát ra này.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lại làm hắn sững người!
Cùng lúc, bình minh sáng chói cũng đã thành công leo l·ên đ·ỉnh núi, một cơn sóng ánh sáng bàng bạc mang theo khí thế quét sạch hết thảy đổ xuống khu rừng sâu như thác lũ.
Ánh sáng đầu ngày lấp lánh như bạc nấu chảy, lướt qua những đỉnh núi mịt mù ngàn sương, lướt qua những ngọn cây cao chót vót ướt đẫm sương sớm, lướt qua cả đàn thú rừng vươn vai chui khỏi hang cuối cùng đổ ập xuống Tuyệt Sinh Đường.
Lớp tường đá cao lớn vây xung quanh Tuyệt Sinh Đường đã b·ị đ·ánh sập lỗ chỗ như hình răng cưa, bên trong nhà cửa lầu các phần thì đổ sập thành mảnh vụn phần thì b·ốc c·háy ngùn ngụt, khói đen bay lên tận nóc bầu trời. Trên mặt đất, đâu đâu cũng thấy máu tươi, t·hi t·hể cùng với tứ chi bị cắt cụt, trên đường đi, trên mái nhà, bên giếng nước,... đâu đâu cũng chỉ có một màu đỏ.
Trên các bức tường lỗ đạn lỗ chỗ, mặt đất bị mìn nổ ra từng cái hố to hoác, máu tươi chảy vào đây tạo nên những cái ao máu nhỏ xíu. Mùi tanh nồng nặc lan ra cả một khu rừng, không ít động vật có khứu giác nhạy bén đã men theo mùi máu tìm tới tận nơi này, một ít con to gan lớn mật còn đang gặm ăn t·hi t·hể.
Tuy nhiên, tất cả những điều này chỉ là phụ cảnh, chỉ là nền của cảnh tượng diễn ra ở bên trên đầu trời.
Chính giữa Tuyệt Sinh Đường, trên không trung cách mặt đất khoảng 50 m đang lơ lửng một quả cầu trong suốt cực kỳ lớn. Quả cầu trong suốt giống như làm thành từ thuỷ tinh, bên trong có 3 con quái vật đang chém g·iết tới long trời lở đất.
Quái vật ở đây tuyệt đối không phải là một cách nói bóng bẩy mà thực sự là quái vật, một con gấu đen cao hơn 3m, bàn tay như chiếc bàn mỗi lần quét ngang đều đánh cho không khí bên dưới nổ lốp bốp. Một con đại bàng đầu bạc mình đen, sải cánh hơn 5m, mỗi lần vỗ cánh đều bắn ra vô số lông vũ như mũi tên. Hai con quái vật tưởng chừng như chỉ tồn tại trong miếu thờ này bây giờ đang phối hợp vây công một con quái vật khác.
Đây là một con rắn dài hơn 10m, thân lớn như thùng nước, từ đầu tới đuôi phủ kín một lớp lân phiến lấp lánh như ngọc lục bảo. Xà yêu thân thủ linh hoạt kinh người, chiếc đuôi vung vẩy như roi sắt, toàn thân cơ bắp siết chặt một cái có thể bóp vỡ núi, hơn nữa răng nanh còn có độc. Dù vậy nhưng đối diện với hùng yêu cùng bàng yêu, nó vẫn b·ị đ·ánh cho không chút sức lực phản kháng, chiếc đầu khổng lồ không ngừng b·ị đ·ánh bay như quả bóng da, lân phiến toàn thân đã b·ị đ·ánh rơi phân nửa, kết cục bị xẻ thịt lột da chỉ sợ là sớm muộn.
Lý An đứng sau một khúc tường sập, nhìn thấy cảnh tượng quái vật đại chiến trên không mà ngây người, sức mạnh này hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với tất cả những gì hắn từng tiếp xúc.
Nếu hắn đoán không sai, con xà yêu kia chính là Lâm Tịch Nguyệt, nàng lúc này đang bị hai tên luyện khí sĩ khác vây công, hơn nữa mỗi tên đều vô cùng lợi hại.
Không? Phải là bị 3 luyện khí sĩ vây công mới đúng. Hùng Yêu cùng Bàng Yêu hợp sức cận thân vật lộn với Lâm Tịch Nguyệt, ngoài ra còn có một tên luyện khí sĩ khác tạo ra quả cầu thuỷ tinh khổng lồ vây khốn không cho nàng một chút cơ hội trốn thoát nào nữa.
Lý An cũng đã chú ý, mỗi lần xà yêu va vào quả cầu thuỷ tinh thì chẳng khác nào đâm đầu vào vách đá, hoàn toàn không thể nào vượt qua mảy may. Tuy nhiên, quả cầu thuỷ tinh đối với hùng yêu và bàng yêu thì chẳng khác nào bong bóng xà phòng, dù là vào hay ra cũng vô cùng dễ dàng.
Lâm Tịch Nguyệt dưới tình cảnh thân hình bị vây khốn, đối diện với hai con quái vật mạnh mẽ không thua gì mình giáp công liên tục phía dưới vẫn có thể cầm cự được tới tận bây giờ, không thể nói đã là rất khó rồi!
“Đây chính là sức mạnh thực sự của Luyện Khí Sĩ?!” Lý An nuốt một ngụm nước bọt, Mộc Huyền Linh phía sau cũng không khá hơn chút nào. Cả hai bọn họ đều từng nghe nói tới sự lợi hại của Luyện Khí Sĩ nhưng đều là lần đầu tiên thực sự chứng kiến bọn họ sinh tử đại chiến như thế này.
Trong lúc hai người bọn họ đang sững sờ thì xà yêu đã bị hùng yêu vỗ mạnh một cái vào đầu, cái đầu rắn khổng lồ đập mạnh vào vách quả cầu thuỷ tinh. Xà Yêu còn muốn dùng đuôi quất vào đầu của đối phương nhưng không ngờ con hùng yêu đánh xong một chiêu liền nhanh như chớp chui ra khỏi quả cầu, chiếc đuôi đập mạnh vào bức tường trong suốt rồi bật ra thật mạnh, không ít vảy rắn rơi lả tả như mưa.
Cùng lúc đó, Bàng Yêu cũng lao người từ trên cao xuống, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp móc xuống một khối thịt rắn đỏ tươi, máu thịt tuôn xối xả như nước suối.
“Nếu còn không hành động thì muộn mất!” Lý An nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này không khỏi hít một hơi khí lạnh lấy lại tinh thần, vội vàng vứt Mộc Huyền Linh vào dưới một đoạn tường đổ sập, thân hình nhanh chóng phóng tới quả cầu thuỷ tinh.
Vừa chạy hắn vừa quay đầu lại nói: “Trốn yên ở đấy! Đừng quên Sinh Tử Luân có thể cách ngàn dặm lấy mạng người.”
Đáng thương Mộc Huyền Linh toàn thân đều là máu tươi nghe vậy chỉ có thể chui rúc vào sâu bên dưới bức tường, một lời cũng không dám nói. Lý An thấy cảnh này nhẹ gật đầu, tốc độ tăng thêm mấy phần.
Lúc vượt qua một toà nhà sập phân nửa, Lý An không ngờ lại nhìn thấy Tạ Chứ Linh đang bị một tên Kim Huyết Cảnh vây công liên tục, mắt thấy toàn thân đều là v·ết t·hương sâu tận xương, mắt thấy sắp cầm cự không nổi.
Ánh mắt của Tạ Chứ Linh khoảnh khắc nhìn thấy Lý An thì vô cùng vui mừng, giống như c·hết đ·uối vớ được ngọn cỏ cứu mạng. Chỉ là khi hắn mang theo khuôn mặt vô cảm băng qua bên cạnh nàng thì ánh mắt đó lập tức trở nên hoang mang tột độ, hơn nữa còn có một phần tuyệt vọng.
Tiến độ: 100%
158/158 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan