Chương 4
Tôi vặn lửa lớn, đổ nửa chậu hành tây vào chảo dầu sôi, rưới thêm xì dầu, rồi đổ thêm thật nhiều nước-
"Khụ khụ khụ khụ khụ!"
"Gia Gia! Dương Văn Gia! Con đang làm cái gì vậy? Sao khói mù mịt thế này!"
"Dương Văn Gia!"
Chỉ trong phút chốc, cả phòng khách lẫn bếp đều ngập trong làn khói dày đặc, tầm nhìn gần như bằng không.
Còn tôi, từ lâu đã trốn vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa.
Tôi bật quạt thông gió, lấy khăn ướt bịt kín miệng mũi, kiên nhẫn chờ đợi.
"Khụ khụ khụ! Dương Văn Gia!"
"Cháy rồi à? Cô chết ở đâu rồi hả?!"
"Mau gọi cứu hỏa đi!"
“Rầm! A! Mẹ nó!"
Mẹ chồng tôi hét lên đau đớn.
Bà ta không nhìn thấy đường trong làn khói dày, giẫm trúng những vỏ chai thủy tinh tôi đã cố ý đặt sẵn trong phòng khách, té nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Không lâu sau, đội cứu hỏa đến.
Nhưng khi kiểm tra, họ xác nhận không có cháy, chỉ là khói quá nhiều.
Sau khi xử lý xong, họ hỗ trợ bố chồng tôi đưa mẹ chồng vào bệnh viện băng bó vết thương.
Tôi đứng trước cửa, nước mắt rưng rưng, bối rối đến mức tay chân luống cuống, liên tục xin lỗi.
Đến khi mọi người đi hết, tôi nhìn vũng máu trên sàn nhà, khẽ mỉm cười hài lòng.
Tôi hứng máu của bà ta vào chiếc lọ sứ trắng, sau đó cầm lấy con dao, định cắt ngón tay minh-
Nhưng thôi.
Đau lắm.
Lấy máu của mình đâu cần phải tự cắt?
Tôi nhanh chóng lau dọn hiện trường, rồi bắt taxi đến bệnh viện.
Nhưng tôi không vội đi tìm mẹ chồng.
Tôi rẽ vào khoa sản, đăng ký một suất phá thai.
Tôi điên rồi sao mà lại sinh con cho Đường Tuấn?
Trước khi làm thủ thuật, tôi đóng thêm một khoản phí xét nghiệm. Tôi nói với bác sĩ rằng gia đình tôi có tiền sử bệnh di truyền, bên khoa sinh sản yêu cầu thu thập máu chảy trong quá trình phẫu thuật để nghiên cứu.
Xong rồi.
Buổi tối, Đường Tuấn về nhà.
Vừa nghe tin mẹ bị thương, anh ta mắng tôi một trận té tát.
Tôi òa khóc, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Chồng ơi, em xin lỗi, em thật sự không cố ý! Em bị ngạt khói nên chạy vào toilet nôn, không ngờ bên ngoài khói lại nhiều đến vậy, khiến mẹ bị thương... tất cả là lỗi của em!"
Tôi khóc đến nỗi nghẹn thở, nước mắt rơi chưa đủ, tôi giơ tay lên, tự tát thẳng vào mặt mình liên tiếp mấy cái.
Bốp! Bốp! Bốp!
Đại sư đã nói, búa nghe lời sẽ ngày càng phát huy tác dụng theo thời gian.
Muốn diễn, thì phải có từng bước từng bước một.
Chỉ có như vậy, họ mới tin rằng bùa đang từ từ ảnh hưởng đến tôi.
Nhìn tôi khóc lóc thảm thương, ra tay đánh mình mạnh như vậy, Đường Tuấn đau lòng kéo tôi lại:
“Thôi thôi, không phải lỗi của em. Mẹ à, Gia Gia còn đang mang thai, mẹ cũng nên bớt khắt khe với cô ấy đi. Đừng bắt cô ấy làm hết việc nhà nữa."
Mẹ chồng tôi đang băng bó một bên chân, hậm hực trợn trắng mắt:
"Mới như vậy mà con đã đau lòng à? Nếu mẹ không dạy dỗ nó cho đàng hoàng, sau này nó có nghe lời con không?"
"Huống hồ, mang thai thì sao chứ? Mẹ hồi đó có bầu con, vẫn phải hầu hạ ba con đấy thôi!"
Bố chồng tôi hờ hững đứng lên, phủi phủi ống tay áo:
“Được rồi, đừng cãi nữa. Lần sau chú ý hơn. An toàn là quan trọng nhất. Tôi có hẹn bạn đi câu cá, đi trước đây."
Mẹ chồng tôi còn đang ngồi xe lăn, bố chồng đã lẳng lặng chuồn mất.
Vậy nên, trách nhiệm chăm sóc bà ta, đương nhiên lại rơi vào tôi.
Những ngày sau đó, tôi làm tròn bổn phận của một nàng dâu hiếu thảo.
Hết lòng chăm sóc bà ta, tận tâm chu đáo đến mức...
Tôi "bị sảy thai".
Nhìn mảng màu đỏ thẫm trên váy tôi, Đường Tuần giận dữ dậm chân:
"Mẹ! Mẹ còn hành Gia Gia như vậy làm gì?! Vợ con thì con tự dạy dỗ, không cần mẹ nhúng tay vào!"
Mẹ chồng tôi nhướn mày, giọng khinh thường:
"Con thì dạy cái gì! Con không biết ả? Đàn bà ấy, ba ngày không đánh, là lật nóc nhà ngay!"
"Trên mạng bây giờ toàn mấy cái luận điệu nữ quyền nhảm nhí, nếu mẹ không giúp con trị nó, sớm muộn gì nó cũng trèo lên đầu con ngồi. Đến lúc đó, con có khóc cũng chẳng kịp đâu!"
Đường Tuấn bật cười, giọng đầy tự tin:
"Gia Gia đã một lòng một dạ với con rồi, mẹ còn lo gì nữa? Chẳng lẽ con lại không có chút tự tin nào sao? Dù có lên mạng, cô ấy cũng chỉ tin những thứ cùng quan điểm với mình thôi. Mẹ cứ bớt lo đi, để cô ấy dưỡng sức sinh cho con một đứa con trai mới là chuyện quan trọng nhất!"
Hai người họ cãi vã ầm ĩ trong phòng bên cạnh, còn tôi...
Tôi đã nhanh chóng đốt lá bùa, trộn tro với máu, rồi đổ vào chiếc lọ sử trắng.
Chỉ cần chờ thêm bốn mươi chín ngày nữa... Tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi cái nhà này.
Nhưng thế là xong sao?
Tôi cam tâm chịu như vậy sao?
Dựa vào đâu mà tôi phải bỏ qua chuyện này?
Bọn họ đã hủy hoại những năm tháng đẹp đẽ nhất trong đời tôi.
Biến tôi thành một con rối, một kẻ hầu hạ trong nhà.
Tồi tệ hơn, họ còn dùng cách bỉ ổi nhất để ép tôi cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả.
Ba mẹ tôi nuôi nấng tôi suốt hai mươi năm, chưa từng để tôi chịu bất kỳ ấm ức nào.
Vậy mà ở cái nhà này, tôi lại trở thành một con rối để họ điều khiển.
Không.
Tôi không thể cứ thể bỏ qua!
Nếu Đường Tuần tự tin rằng cả đời này tôi sẽ ngoan ngoãn làm cô vợ bé nhỏ của hắn...
Vậy thì, tôi sẽ cho hắn thấy một "nàng dâu ngoan ngoãn" đúng nghĩa là như thế nào!